Nguyễn Sheng quê ở Houmong, Phong Đình, sau khi tốt nghiệp cử nhân, anh xin mẹ cho vào Sài Gòn kiếm sống, tiếp tục học tập và có tiền lo cho mẹ.
Ở Sài Gòn người thì ít nhưng việc làm thì ít. Nguyễn Sheng biết rằng muốn tìm được một công việc kiếm được nhiều tiền thì trước tiên anh phải gánh chi phí nên phải chịu đựng gian khổ khi làm việc với những người trẻ. Tiền lương có hạn và chi phí sinh hoạt đắt đỏ, chỉ cần có thể vượt qua thời kỳ khó khăn về cơm ăn, chỗ ở thì Ruan Sheng sẽ vui vẻ. Nhiều khi gửi tiền về cho mẹ, anh thấy buồn vô tận nên chán nản và lo lắng khi đi uống rượu với bạn bè.
Một tối thứ bảy cuối tháng, sau khi Nguyễn Thịnh nhận được tiền lương, ban đầu anh định dùng một phần để giúp đỡ mẹ mình vào sáng hôm sau, nhưng đột nhiên có hai người bạn tốt đến đãi anh một món lẩu cừu. Ruan Sheng không ngại làm mất lòng anh vì chính anh là người đã hỗ trợ và hướng dẫn anh tìm việc làm. Anh buộc mình phải theo bạn mình đến Yawan uống vài ly. Không ngờ càng uống rượu, hai người bạn lại rủ Sinh đi vào một làng bụi bình thường để tìm hoa dại. Xin Xintian say khướt, gật đầu đồng ý đi theo bạn mình để lộ mùi gái mại dâm.
Họ cùng nhau làm việc đến tận làng Nhị Tỷ Phúc Kiến. Sau khi đi qua mấy dãy nhà tranh đổ nát, ánh đèn mờ ảo, nửa đêm gió thổi mạnh từ mọi hướng, Ruan Sheng cảm thấy lạnh toàn thân, che kín tay và ngực nhưng toàn thân vẫn run rẩy. . Hai người cười lớn, cười nhạo con gà chết đã nuốt dây cao su. Nguyễn Sinh cảm thấy tiếc cho mình, không vào nếm thử mùi thơm của bột hoa nữ mà lặng lẽ rời đi, để lại hai người say sưa.
Nhưng hắn không ngờ trời đã tối, ngõ hẻm ngoằn ngoèo, đi rất lâu vẫn không đến được lề đường. Càng đi, gió càng lạnh, khiến da chúng tôi tê dại. Khi rượu ngấm vào cơ thể, anh Tân nhắm mắt ngủ gật, chờ về nhà ngủ nhưng Xín đã rời khỏi cộng đồng. Đi ngang qua một ngôi mộ khá lớn, anh nhìn vào bên trong thì thấy đó là một ngôi mộ bằng đá nhẵn nhụi, cơn buồn ngủ đột nhiên khiến anh có cảm giác nặng nề bò vào, bình tĩnh bò lên bất chấp lời mắng mỏ của hồn ma. Một lúc sau anh bắt đầu ngáy.
Ruan Sheng đang ngơ ngác ngủ quên, chợt nhìn thấy một cô gái trạc tuổi cậu từ bên ngoài bước vào, nắm lấy tay cậu, kéo cậu dậy, mỉm cười duyên dáng, nhìn khuôn mặt sáng như hai ngôi sao rồi nói:
——Thức dậy, anh thấy em say khướt, nằm trong sương lạnh, lỡ lỡ bị cảm sẽ nguy hiểm… Cùng anh về một mái nhà ấm áp, ngủ ngon nhé, ngày mai em sẽ về .
Nguyễn Sinh ngồi dậy, giơ tay lên, ánh mắt nghi hoặc hỏi:
– Về nhà anh à? Nhưng…bạn là ai và tại sao bạn lại tốt với tôi như vậy?
– Vâng, tôi là Magnolia. Nhà tôi cũng ở gần đây.
—Không trách tôi nghe thấy một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng tràn vào mũi mình. Tên đẹp, người cũng đẹp khiến tôi có cảm giác như đang mơ.
Ngọc Lan ngượng ngùng cười, nhìn Nguyễn Sinh một cách dịu dàng trìu mến:
– Tôi có chút tò mò, đừng trách tôi… Quê bạn ở đâu, nhà bạn có gần đây không? Tại sao đêm đó tôi ngủ rất ngon khi đến thăm ngôi mộ bỏ hoang?
Nguyễn Sinh ngượng ngùng nói:
– Thật ra quê hương của tôi là Ô Môn, Phong Đình. Bố tôi mất sớm, mẹ tôi nghèo quá không nuôi nổi nên tôi phải vào tận Sài Gòn làm việc kiếm sống. Tối nay tôi đi uống rượu với bạn bè, mệt quá nên ngủ trong một ngôi mộ bỏ hoang… Nhưng… Ngọc Lan, em đã đi đâu vậy?
Ngọc Lan chớp mắt, nhìn Nguyễn Sinh với vẻ mặt khó hiểu:
– Anh hỏi Lan có sợ không, nhưng cô sợ cái gì?
– Ờ… Lan không biết đây là nơi đáng sợ sao?
– Đáng sợ quá…À, bạn định hỏi Magnolia đây có phải là nghĩa trang không, có nhiều ma không?
Ruan Sheng tiếc nuối nói rằng nghĩa trang này cũng là hàng xóm của chị em tôi chuyên bán hương bột.
——Đúng vậy, tôi vừa định hỏi Lan, là một cô gái độc thân, cô ấy dám đi đâu muộn thế?
– Gia đình tôi ở đây đã lâu. Bạn sẽ quen với việc ở một mình và không có gì phải sợ cả. Nếu bạn không chê người nghèo cờ bạc thì Lan mời bạn đến thăm.
——Địa vị của tôi không hơn gì những kẻ dám bắt nạt Lan và theo đuổi địa vị cao. Anh chỉ sợ nếu đến thăm sẽ làm phiền em và Lan.
Vẻ mặt Yulan lộ vẻ vui mừng và cô nói:
– Đừng lo, mẹ tôi vẫn vui lắm. À…nhưng tôi vẫn chưa có vinh dự được biết tên bạn?
Ruan Sheng xấu hổ vì hỏi tên cô gái mà quên giới thiệu bản thân.
– Tôi tên Nguyễn Sinh, tôi hai mươi hai tuổi.
– Lan kém bạn hai tuổi. Bạn có muốn nhận Lan là em gái mình không?
– Tôi hạnh phúc khi có một người chị như Lan. Lan, chúng ta về nhà bây giờ nhé?
– Vâng, tôi sẽ đưa bạn đến đó, nếu không khu phố này có nhiều ngõ ngách và bạn sẽ nhanh chóng bị lạc.
Ngôi nhà của Magnolia và mẹ cô tuy nhỏ nhưng rất đẹp và ngôi nhà được trang trí rất nghệ thuật. Bức tranh một người phụ nữ và một cô gái treo trên tường phòng khách. Nguyễn Sinh vừa nhìn liền chỉ có thể âm thầm khâm phục trong lòng. Cả hai mẹ con đều sở hữu nét sang trọng mà Sheen hiếm thấy ở những người phụ nữ khác. Đôi mắt của họ dường như chứa đựng nỗi buồn sâu sắc. Càng nhìn, Nguyễn Sinh càng cảm thấy một cảm giác buồn bã và sợ hãi kỳ lạ lan tràn trong lòng. Khi Ngọc Lan đưa mẹ ra ngoài, Sinh vội đứng dậy chào:
– Vâng, xin chào.
– Đây là tôi…
– Tôi là Sinh quê ở Phong Đình. Tôi vào Sài Gòn để tìm việc làm và đi học.
– Ồ, vậy là bạn nói bạn sống ở Phong Đình! Tôi và bạn cùng quê. Mẹ tôi và tôi đã ở đây được một thời gian dài.
– Ừ, hồi nhỏ tôi có nghe Lan nói thế. Bạn có thể cho tôi biết ba’c ở quê tôi ở đâu không?
– Tôi sống ở Ô Mơ, Phụng Hiệp. Ba người con của Lan đều lên thành phố làm ăn, tôi và mẹ tôi định cư ở đây từ rất sớm.
Nghe mẹ Lan nói quê cô ở Wumeng, Xin rất ngạc nhiên và bất ngờ vì tình cờ gặp được một người cùng quê. Anh nhìn kỹ mẹ Lan và thấy dáng vẻ của bà có phần quen quen, đặc biệt là đôi mắt đó. Nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn không nhớ được người đó là ai. Nguyễn Sinh tò mò hỏi:
– Bạn có người thân nào ở Ô Môn không?
– Tôi còn sống, nhưng đã lâu rồi tôi không được điều động vào Sài Gòn nên không nhớ rõ ai còn sống, ai đã mất. Ôi, tối nay bạn lạc ở đâu thế?
– Châu đang đi chơi với mấy người bạn thì bất ngờ bị lạc…
Xinhe do dự một lúc, trên môi nở nụ cười ngượng ngùng. Một lúc sau, anh nói tiếp:
——Đúng vậy, vì uống chút rượu nên lẻn vào một ngôi mộ bên ngoài cộng đồng ngủ trưa. Vốn định tỉnh dậy và quay lại, không ngờ lại thấy Lan đưa tôi về.
Mẹ Lan cười mỉa mai:
—Tất cả giới trẻ ngày nay đều như vậy. Muốn kiếm tiền mà mời cô ấy đi uống rượu thì sẽ là tai họa.
Nguyễn Sinh xấu hổ đỏ mặt, ngập ngừng nói:
– Vâng, tôi chỉ uống một chút thôi thưa ông.
– Vâng, bây giờ là vài lít và ngày mai là một lít. Ông già khuyên tôi đừng buồn hay tự hào. Uống rượu không tốt. Chồng tôi cũng mất vợ con vì nghiện rượu. Bạn nên nghe tôi.
– Đúng…
Ruan Sheng nhìn quanh không thấy ảnh bố Lan, cũng không có dấu hiệu nào cho thấy trong nhà có đàn ông nên cô nghĩ có thể bố mình đã chết vì uống rượu. Anh đang định hỏi nhưng lại yêu cô nên quên mất một điều:
–Chú ơi, Lan còn đi học không?
Magnolia vừa mang nước từ sau nhà ra đặt lên bàn thì nghe thấy câu hỏi của Xin, cô nhanh chóng trả lời:
– Ừ, tôi đã ra trường lâu rồi. Bạn có nghĩ Sinh biết tôi đang làm gì không?
Sinh mỉm cười không biết trả lời thế nào, mẹ Lan trừng mắt nhìn con gái:
——Anh Xin mới gặp cô bé này. Ai có thể trả lời câu hỏi này?
Cô quay sang Ruan Sheng và nói tiếp:
– Rất dễ bị cảm lạnh nếu uống quá nhiều vào một đêm nhiều sương mù. Làm ấm cơ thể với một ít cappuccino.
– Vâng, cảm ơn bạn.
Anh nâng cốc cà phê lên và uống. Mùi cà phê giúp anh tỉnh táo và thoải mái, anh khen:
– Lan pha cà phê tuyệt vời.
Cô cười ngượng ngùng:
– Mẹ khen con nhiều quá… Bố luôn chê con mỗi lần Lan pha cà phê.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.