8 Năm Yêu-Duyệt Truyện Người Lớn Tuyệt Vời (Đã cập nhật tới chương 16)

một

Bước ra khỏi cổng trường, vẫn còn những âm thanh ồn ào, lộn xộn, mùi thức ăn, mùi mì ăn liền, mùi đĩa mì xào khó chịu, mùi lỗ thủng trên tường… những bước đi đầy tự tin của Sinh viên năm thứ nhất, tình trạng thiếu ngủ của học sinh cuối cấp, Đôi mắt đen láy, ánh mắt e thẹn sợ hãi của những người thiếu tiền, nợ nần… 5 năm sau tôi đều quen.

Hôm nay thì khác, tôi đã tốt nghiệp. Hít một hơi thật sâu, như để lưu giữ những mùi hương quen thuộc này, tôi biết ngày mai có thể tôi sẽ không bao giờ gặp lại chúng nữa. Nắng chói chang, nắng tháng sáu, trong sáng, nóng nực, mang lại sự ấm áp cho muôn loài nhưng lại ngăn cản vạn vật nhìn thấy những bí mật của nó. Nó như một tương lai tươi sáng, nóng bỏng nhưng đầy bí ẩn, thôi thúc con người khám phá.

8 tuổi

Tôi rất vui được chia sẻ và giới thiệu những bức vẽ trong tương lai của mình sau tay lái của một chiếc mô tô. Tôi bước vào một quán bánh rán, mua một túi bánh rán mặn, chọn những cành hoa hồng Đà Lạt dài đẹp và tươi sáng nhất rồi nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của cô.

Em, cho đến bây giờ, vẫn là mối tình đầu khó quên của anh, nơi anh đã xây dựng bao tương lai bằng những giấc mơ đẹp nhất của mình. Cô ấy bằng tuổi tôi, tốt nghiệp trước tôi và hiện đang làm kế toán cho một cơ quan nhà nước. Tôi quen bạn được 5 tháng.

Trắng! Trắng hoàn hảo! Đó là ấn tượng mà bạn để lại cho tôi khi chúng ta gặp nhau lần đầu.

Chiều ngày 24 Tết không có việc gì làm. Bạn bè về nhà đón Tết, bố mẹ cũng tất bật mua đồ để gửi quà Tết về nhà. Khi tôi đang nằm ở nhà thì người bạn thân nhất của tôi đến rủ tôi đi chơi. Tôi đang chết đuối, tìm thấy một cọc và đồng ý đi bất cứ nơi nào tôi muốn.

Lễ hội mùa xuân đang đến gần, mọi người đều vội vã, hy vọng mua đủ đồ để có một lễ hội mùa xuân ấm áp. Ngoài đường, tiếng pháo vang lên lẻ tẻ, lũ trẻ ai cũng háo hức, háo hức đón Tết, háo hức được tan trường, háo hức được vui chơi, háo hức được nhận áo mới, mừng tuổi trưởng thành… Không khí thật là náo nhiệt. thú vị.

Hai chàng trai bước đi dọc phố, nhìn người qua lại trên phố, các cô gái đều phấn khởi, mặc những chiếc sơ mi sáng màu nhất, cười rạng rỡ nhất, khoe đôi má hồng hào. Cặp đôi nắm tay nhau, hạnh phúc và ngọt ngào. Hoa đào, hoa lay ơn, hoa păng-xê, hoa đồng tiền… nở rộ như mời gọi mùa xuân sắp đến.

Dừng lại hoặc ngồi xuống quán cà phê, không có ai, cả quán có hai người nhìn nhau không biết nói gì. buồn! Người bạn chợt nhớ ra bên cạnh còn có một người bạn khác và mong rằng ba người sẽ bớt buồn hơn. Sau khi vòng qua ngõ Văn Chương, chúng tôi đến nhà bạn tôi. Sau khi nghe thấy tiếng bạn của một người bạn ở trong nhà, tôi mở cổng cho bạn tôi lái xe vào trong.

Trắng! Tôi đứng đó trong khi có người múc nước trong bể. Tay áo sơ mi hoa màu tím kéo lên để lộ những mảng trắng mịn màng, ngọt ngào. Hai cánh tay tròn trắng, đỡ một xô nước. Mái tóc dài của cô đung đưa sau lưng, vuốt ve thái dương. Tôi đứng im như tượng, cửa hé mở.

Đọc tiếp  Hãy nói với anh rằng anh đã mất em vì một sự hiểu lầm

– Hà…ồ! Xin chào!

Giọng nói của một người bạn vang lên từ phía sau.

Trong sân dần dần sáng lên. Trăng sáng, khuôn mặt tròn và mịn màng. Tôi quay lại. Những bông hoa cúc từ từ nở rộ, tỏa sáng rực rỡ. Tôi đã cười!

– Chào hai bạn!

Giọng hát của chim sơn ca thật ngọt ngào, ngọt ngào, êm dịu và xuyên thấu, đóng băng mọi tiếng động xung quanh.

Bạn tôi huých tôi từ phía sau, biến tôi từ tượng thành robot mà tôi không hề nhận ra. Tôi mặc kệ nó, mặc kệ khung cảnh xung quanh, mặc kệ những nụ cười trêu chọc của bạn bè, mặc kệ khoảng sân vẫn còn ướt, mặc kệ đống lá lừa trước bể, mặc kệ nước thoát nước… Tôi tiến lại gần cô. Im lặng. Bàn tay cầm chiếc xô nằm trong tay tôi. Mắt em nhìn anh không chớp. Đặt xô xuống để múc nước đổ vào chậu. Im lặng. Tôi im lặng. Tôi im lặng. Cô nghi ngờ ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Dong Ye bằng đôi bàn tay trắng nõn. Nước rất trong, lá dong xanh, tay tôi trắng. Sóng sống động, tinh khiết.

Tôi đổ đầy nước vào chậu, ngồi xuống, cầm lá dong bắt đầu rửa. Hãy nhẹ nhàng và đừng ảnh hưởng đến hình ảnh của bạn. Hãy là một phần của môi trường xung quanh bạn. Đôi mắt cô đang thắc mắc, chấp nhận, một cách tự nhiên. Im lặng.

– Vào uống một ly đi, bạn của tôi!

Giọng nói của một người bạn vang lên. Một hòn sỏi được ném xuống hồ sẽ gây ra sóng và âm thanh. Tôi rất dịu dàng

– Thôi đi uống chút nước đi. Tôi sẽ dậy ngay bây giờ!

Ngồi vào bàn, hai người hào hứng thảo luận về kế hoạch đón xuân. Tôi im lặng tập trung vào chiếc thuyền lá mùa đông xanh. Chờ đợi.

Tôi đang đến. Ngồi nhẹ nhàng trên ghế, thật gần. Khuôn mặt tròn, đôi má phúng phính, đôi môi đỏ mọng, hình trái tim. Thái dương trên má cô như muốn làm mờ đi độ trắng trên gò má. Cô ngồi đó lặng lẽ, để mắt tôi lang thang, chiêm ngưỡng hình ảnh của cô. Một màu hồng nhạt dần lan ra từ má cô. Tim tôi đập nhanh như muốn bơm đủ máu để đưa tâm trí tôi trở về thực tại.

Cuối cùng bạn cũng biết được tên tôi. Người bạn tốt của tôi đã ngay lập tức báo cáo mọi thông tin của tôi cho tôi. Tất cả những gì tôi biết là tên cô ấy và khuôn mặt trắng mịn không tì vết của cô ấy. Và bạn tôi hẹn tôi, tôi cười ngốc nghếch.

Tôi bay. Tôi không nhớ bạn tôi đã đưa tôi về nhà như thế nào. Mọi thứ xung quanh tôi dường như đều trở thành bạn. Tất cả những gì tôi nhớ là bạn là anh họ của bạn tôi và sống cạnh nhà.

Hai ngày nay tôi chết lặng, chỉ biết cười. Bố mẹ tôi cũng rất ngạc nhiên trước tình trạng của tôi. Bé cứ hỏi hoài và chắc đoán được trăm ngàn lý do. Tôi im lặng.

Đọc tiếp  Thú nhận trước mặt vợ, anh đổ lỗi cho tôi vì yêu

Ngày đó cũng đã đến, ngày được bạn rủ đi chợ hoa Tết. Tôi lái xe nhanh nhất có thể đến nhà bạn tôi và liên tục giục anh ấy nhanh lên. Khi đến nhà anh họ của bạn tôi, tôi nhận ra mình phải đi làm và sẽ không thể rời đi cho đến trưa. Thời gian trôi qua thật chậm, không có cà phê, rồi có trà trên vỉa hè…nhưng vẫn chưa đến giữa trưa.

Đưa hai người khác lên xe, giá gói 3 và 5 rồi chúng tôi lái xe đến văn phòng của cô ấy. Bạn đây rồi. Mặc áo khoác trắng, quàng khăn hồng quanh cổ, tóc rối bù, má hồng hào, khuôn mặt rạng rỡ. Cô ấy nhìn chúng tôi một cách ngập ngừng, có lẽ là lần đầu tiên cô ấy không muốn đột ngột bước lên xe của tôi. Tôi mở miệng nói:

– Anh ơi… làm ơn đưa em đi.

Điều này nghe có vẻ như có vấn đề. Hai gã còn lại chỉ cười, dường như muốn thấy tôi gặp rắc rối, lãng phí gói hàng ba số của mình. Cô ấy đến với tôi một cách nhẹ nhàng mà không có câu trả lời nào. Lên xe nhẹ nhàng, đừng chạm vào tôi và giữ chặt.

Suốt chặng đường đến Nghi Tàm, tôi dường như im lặng, suy nghĩ chỉ ở phía sau, cách lưng tôi khoảng 5 cm. Cả thế giới của tôi. Tôi không nhớ mình đã nói gì hay làm gì. Chúng tôi đây. Bờ kè Yitan tràn ngập vô số loài hoa hồng đỏ và vàng đang nở rộ, như muốn trang trí cho em, bông hoa đẹp nhất của anh.

Sau khi tham quan chợ hoa, chúng tôi đến Đào Viên. Chúng tôi đã nói chuyện nhiều hơn. Tôi mạnh dạn và chủ động hơn. Và nó cũng cảm thấy tự nhiên hơn đối với tôi. Câu chuyện này không chỉ về hoa mà còn về sự khởi đầu của những sở thích, sự nghiệp và ước mơ. Mỗi lần nói, tôi cười rộng hơn và khuôn mặt sáng hơn. Tôi bắt đầu thêm những câu chuyện cười và tán tỉnh. Tôi luôn cười.

Đi chơi cùng nhau rồi chợt nhận ra, hai anh chàng bóng đèn đó đã mất tích. Tôi đoán họ đã chán và lẻn vào quán cà phê. Hoặc tặng nhau một cách tinh tế, ngày mai tôi sẽ mua thuốc cho họ.

Hoa đào năm nay nở rất đẹp và khi lễ hội mùa xuân đến gần, thời tiết ngày càng ấm áp hơn. Hãy gọi cho nhiếp ảnh gia, tôi muốn ghi lại khoảnh khắc này, bức ảnh này. Tôi ngượng ngùng đứng cạnh cây đào, hoa đào đang nở rộ rực rỡ. Chắc hẳn các công nhân đã nhận thấy nên đã chụp rất nhiều ảnh. Và tôi vẫn phải cảm ơn anh nhân viên chu đáo đã mời tôi chụp ảnh cùng cô ấy khi anh ấy thấy tôi đang trố mắt nhìn cô ấy tạo dáng. Cô ấy chỉ mỉm cười và không nói gì. Tôi đến bên cô ấy và bất động. Cô ấy nắm lấy tay tôi và chủ động.

Chúng tôi quay lại gần hơn, tay cô ấy nhẹ nhàng đặt trên hông tôi. Đưa tôi đi ăn sẽ tốn ít thời gian hơn. Càng về gần nhà, xe càng chạy chậm. Tôi đã cố gắng mời cô ấy đi uống nước. Tôi nhẹ nhàng đồng ý.

Uống ly cà phê nóng quen thuộc dường như kết nối lại được sức mạnh của tôi. Tôi đưa tay nắm lấy tay cô ấy, cô ấy buông ra và cúi đầu xuống. Ấm áp, mềm mại và mịn màng. Bên trong tôi như muốn nổ tung, máu chảy trong huyết quản, tim tôi đang đập và trong mắt chỉ còn lại màu trắng. Tôi nghĩ cô ấy cũng vậy, màu hồng bắt đầu lan từ cổ đến má, mím môi và đầu cúi thấp. Tôi biết tôi và bạn đồng điệu với nhau.

Đọc tiếp  Đất và người - Phần 1

Trời dần tối và gió bắt đầu lạnh hơn. Cô ấy ôm tôi thật chặt, như muốn chắn gió lạnh, như muốn giữ chúng tôi lại với nhau. Tôi nắm lấy tay cô ấy đưa lên môi hôn, tay cô ấy run rẩy và môi tôi cũng run rẩy. Cô ấy bước vào trong và tôi phải mất một lúc mới ngừng run rẩy để khởi động xe. Tôi đã mơ thấy bạn vào ban đêm.

Ngày hôm sau, tôi phải đưa mẹ về quê và lang thang suốt một ngày mới về Hà Nội vào buổi tối. Tôi bắt đầu hiểu nỗi nhớ. Nhớ là đói đấy. Nhớ co thắt ruột. Thật kỳ lạ và tuyệt vời (giá như bây giờ chúng ta có thể nhắn tin để không bỏ lỡ. Nhưng thiếu nó chắc chắn không giống như cảm giác của chúng ta ngày nay).

Chỉ còn hai ngày nữa là đến Tết, Hà Nội dần vắng vẻ, hầu hết các cửa hàng đều đóng cửa để chuẩn bị đón Tết. Tôi thực sự không thể chịu nổi nên kiếm cớ đến nhà bạn giao thuốc như đã hứa ngày hôm đó. Anh ấy không có ở nhà nên tôi lấy hết can đảm đến nhà cô ấy, tự nhủ nếu có chuyện gì sẽ cho cô ấy ít thuốc. Sau tiếng gõ cửa và giọng cô ấy vang lên “Ai vậy?”, tôi thì thầm, “Tôi…”. Tôi dường như cảm thấy một tiếng động lớn và tiếng bước chân chạy. Cô ấy xuất hiện trước mặt tôi, vẫn rạng rỡ và nở nụ cười rạng rỡ. Tôi bước vào phòng, cô ấy đóng cửa lại và nhìn nhau. Rồi chúng tôi ôm nhau như nam châm. Em ở rất gần anh, hơi thở em ngọt ngào và nóng bỏng. Đúng như bản năng mách bảo, tôi đưa môi mình lại gần môi cô ấy. Thịnh vượng, mọi cái chạm đều mở ra chào đón bạn. Môi tôi thèm khát bao bọc lấy môi cô ấy, nếm từng giọt mật trên môi cô ấy. Tay tôi ôm chặt lấy cô ấy, cho cô ấy cảm giác mềm mại trong lồng ngực. Trượt xuống và cảm nhận độ nảy tròn trong mông của bạn. Nụ hôn nối tiếp nụ hôn, thời gian dường như dừng lại. Khi chúng tôi tách ra để thở, mặt tôi ửng hồng, những vệt hồng trải dài từ mặt đến cổ. “Anh yêu em!” Tôi nói. Tự nhiên như nó vốn có. Cô ấy lại kéo đầu tôi xuống, quấn môi quanh môi tôi, há răng và lè cái lưỡi ướt át ra như muốn nếm hết hương vị của tình yêu. “Anh yêu em!” anh dịu dàng giữa nụ hôn. (Nếu có thể làm lại lần nữa, nụ hôn của chúng ta chắc chắn sẽ đẹp hơn nụ hôn dưới mưa giữa Audrey Hepburn và George Peppard trong bộ phim “Breakfast at Tiffany’s”)

Chúng ta là của nhau

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận