Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng 7, và đối với một học sinh bình thường, đây là khoảng thời gian tuyệt vời, dù ngắn ngủi, để thư giãn sau một năm học dài. Tuy nhiên, đó là khoảng thời gian đáng sợ đối với các học sinh cuối cấp, đặc biệt là các em đang chuẩn bị thi vào đại học, cao đẳng và tôi cũng không ngoại lệ. Tôi sinh ra và lớn lên ở Long Khánh, quê hương của những loại trái cây nhiệt đới thượng hạng, và tôi chỉ là một trong số ít sinh viên khao khát tìm kiếm một tương lai tươi sáng hơn trong ánh đèn rực rỡ của Sài Gòn.
Lần này bước lên xe Cúc Phương, trong tôi không còn vẻ háo hức thường ngày nữa mà có cảm giác vừa phấn khích vừa bất an. Trước khi đi, mẹ nhờ bố đi cùng và chăm sóc tôi trong suốt 4 ngày tôi thi đại học ở Sài Gòn, tôi từ chối – tôi đã trưởng thành và thi xong về nhà. Như số phận đã an bài, nhà bà tôi ở Sài Gòn cách địa điểm thi quá xa – 15 cây số.
Rồi một điều kỳ lạ chợt xuất hiện, đó cũng là tiền đề cho những chuyện xảy ra sau này: mẹ tôi liên lạc với một người bạn học cũ thuê nhà chỉ cách trung tâm khảo thí của tôi 650 mét và bà đồng ý cung cấp chỗ ở và chăm sóc cho tôi. bữa ăn. Ngồi trên xe suốt chặng đường, tôi cứ miên man suy nghĩ về những ngày sắp tới và cảm thấy càng lúc càng bối rối, nhưng cuối cùng khi xe đã đến Bến tàu phía Đông, những suy nghĩ đó tạm thời bị gạt sang một bên.
Chiếc xe Grab chở tôi vừa rời khỏi đường chính và rẽ vào một con đường khác, nhưng lại không có nhiều người và xe cộ qua lại khoảng 150 mét thì dừng lại ở một con đường lớn. nhà tầng hướng mặt tiền.
– Thế đấy, anh trai!
– Cảm ơn bạn, vui lòng gửi tiền cho tôi. —Sau đó, chàng trai chộp lấy chiếc xe đạp của mình và bỏ chạy. Tôi lấy điện thoại ra và xem qua sổ địa chỉ của mình.
– … Alo đây là số điện thoại của chị Hạnh phải không? —Một giọng nữ khá rõ ràng vang lên ở đầu bên kia của điện thoại.
– Hạnh, ai gọi vậy?
– Vâng, tôi tên là Lam, bạn của mẹ Phương, mẹ tôi gọi điện báo là tôi sắp thi đại học với cô ấy.
– Bạn đến đó chưa? Bạn định đón tôi ở đâu?
– Vâng, tôi đang đứng trước nhà bạn.
–Ồ, đợi một chút, tôi sắp hết rồi! ——Sau đó cô ấy cúp điện thoại. Chẳng bao lâu, cánh cửa sắt cạnh hiệu thuốc mở ra, một người phụ nữ trung niên vẫy tay với tôi với nụ cười trên môi.
– Tùng Lâm là mẹ của Phương phải không? Hãy đến đây, nhóc!
– Vâng xin chào! —Sau đó tôi nhanh chóng thu dọn ba lô và hành lý rồi đi theo cô ấy ra sau cánh cửa nhỏ.
Đầu tiên, hãy kể cho tôi nghe thêm về cô Han qua lời kể của mẹ tôi. Hồi cấp 3, cô là hoa hậu của trường, hát hay nên bị chồng, chú ruột bỏ rơi. Ông tin rằng sự chăm sóc y tế thông minh đến từ sự làm việc chăm chỉ, vì vậy khi còn trẻ, ông đã thành lập công ty quảng cáo và in ấn nhỏ của riêng mình. Tuy nhiên, số phận thật nghiệt ngã. Ba năm trước, khi sự nghiệp đang ở đỉnh cao, căn bệnh ung thư tuyến tụy đã cướp đi sinh mạng của anh.
Lúc đó bà chán nản, chỉ có bà và con gái dìu nhau vượt qua những ngày tháng khó khăn. Sau khi chuyển nhượng công ty của chồng, cô dùng số tiền này xây lại căn nhà và cải tầng hai và tầng ba thành tám phòng cho thuê.
Với tôi, ấn tượng đầu tiên của cô là cô là một phụ nữ khá trẻ so với tuổi và những thăng trầm cô đã trải qua. Cô ấy có dáng người cao, khuôn mặt trái xoan, mái tóc củ tỏi và nét mặn mà của một người phụ nữ tuổi tứ tuần – cô ấy xứng đáng là hoa hậu – tôi thầm nghĩ. Nhưng đặc biệt, điều duy nhất khiến tôi ấn tượng nhất khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy chính là cặp mông GB của cô ấy. Cặp mông to của cô ấy được giấu sau hai lớp quần lót và quần legging, nhưng tôi vẫn không thể ngăn mắt mình nhìn chằm chằm vào nó trong quãng đường đi bộ ngắn từ cửa đến nhà cô ấy – vì chiếc quần lót và quần legging vẫn bị kẹt ở đó. …
Cổng nhà chị nằm ở cuối hành lang công cộng của khu nhà trọ, trước cửa có khoảng sân rộng để người thuê phòng có thể đậu xe. Cô dẫn tôi vào nhà, mời tôi ngồi trên ghế rồi đi thẳng vào bếp.
– Để đồ ở đó và nghỉ ngơi trong khi tôi đưa bạn về phòng. Mệt mỏi vì lái xe?
– Ừ, tôi quen rồi, cảm ơn.
– Uống chút nước cho mát. – Cô ấy đưa cho tôi một cốc nước lạnh, tôi uống một ngụm – cảm ơn rất nhiều.
Sau đó chương trình hỏi 2 bên về cuộc sống, gia đình và vô số điều khác. Tôi nhận thấy cách cô ấy tiếp thu câu chuyện và trả lời tôi rất cởi mở, khiến tôi có cảm giác quen thuộc, như thể tôi và cô ấy đã quen nhau từ lâu chứ không chỉ mới trò chuyện lần đầu.
– Để tôi đưa bạn lên phòng trên lầu và chuẩn bị xuống ăn trưa với tôi.
Tôi nói đồng ý và theo cô ấy về phòng, vẫn không thể bỏ qua cặp mông to lớn đó và cơ hội được nhìn cận cảnh nó khi tôi leo lên cầu thang thép lên phòng mình.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.