Hòn đảo lạnh lẽo và sương mù – phần 1

phần 1

Con trai đã tỉnh dậy. Một chiếc ô tô đi ngang qua và chiếc Kia Chenchen rung chuyển, đánh thức chủ xe đang ngủ trên ghế hành khách. Anh vẫy tay, tìm điện thoại và kiểm tra xem bây giờ là mấy giờ.


Ánh sáng mờ nhạt lọt vào qua các khe hở trên nắp và tấm lưới đen gần như không che phủ được lớp kính xung quanh. Mùa xuân bắt đầu vào ngày 21 tháng 3, mặt trời mọc ngày càng sớm hơn. Bây giờ chỉ mới 5h30 và trời đã gần sáng hẳn. Nhưng ở đây có vạch vàng và bạn có thể dừng lại đến 7 giờ sáng trước khi rời đi.

Từ lúc ra tù đến nay, chiếc xe này đã là nhà của Sơn. Dòng xe này rất phổ biến ở Việt Nam và người ta mua để đi Grab. Khi xe được xuất khẩu sang Anh, hãng Hàn Quốc đã thay chữ “Buổi sáng” bằng “Picanto” có nghĩa là cay như ớt. Tên rất thú vị, dễ bán.

Nghĩ đến đây, Son Heung-min mỉm cười và nhớ lại khoảng thời gian thi đấu vui vẻ. Nhưng bây giờ cũng không tệ đến thế, tôi chỉ bị ngã ngựa một chút thôi. Con trai đã tự gợi ý và sử dụng công nghệ CBT để giữ tinh thần lạc quan, yêu đời và tiếp tục sống.

Nghĩ nghĩ, Sơn mở laptop ra truy cập Truyenheo.net. Đây là một thói quen thiết yếu hàng ngày. Mỗi buổi sáng, chúng tôi đều kiểm tra xem Big Brother Dirk sẽ đi đâu và anh ấy dự định làm gì.

Sau đó tay anh từ từ di chuyển xuống, vuốt ve đầu cặc của mình. Mặt khác, tôi chuyển kết nối để xem JAV và vừa xem vừa xem.

Con trai tôi thích nhất là video quay bên trong một chiếc ô tô được đóng khung kính nên bên ngoài không thể nhìn thấy gì nhưng bên trong vẫn có thể nhìn thấy bình thường. Có lẽ là vì tình hình lúc đó cũng giống như bây giờ. Nhưng trong một chiếc xe lớn hơn, có cả một không gian dành cho các hoạt động thay vì chiếc xe nhỏ hẹp, chật chội này. Trong một ngôi nhà di động – mobihome, không chỉ phải có bồn tiểu mà còn phải có phòng tắm. Nhưng ở đây mình không có nên phải thủ dâm để cặc cứng hơn gây tắc đường tiết niệu. Cho tôi nằm thêm chút nữa trước khi ra ngoài tìm một nơi để trút bỏ nỗi buồn khôn tả ngày càng lớn, vì nó cũng ở sau lưng tôi. Trên xe có một cái chai miệng rộng để đi tiểu nhưng khi tôi phải đi tiểu thì lại không có chỗ ngồi.

Nằm được một lúc, dù sao ông cũng phải đứng dậy nên cháu trai bước ra ngoài. Mang theo chai nước và túi xốp để đi tiểu ở chợ. Con trai tôi thích đỗ xe ở đây vì nó tìm được một nơi rất mát mẻ để đi tiểu. Đi mấy bước tới góc đường, xung quanh không có ai nhìn thấy gì cả, tôi chỉ ị lên và nhìn ra những chiếc xe tăng T-34.

Chính xác. Một chiếc xe tăng Nga đậu gần như ngay giữa thủ đô nước Anh. Từ đây mất khoảng 15 phút đi bộ đến Cầu Tháp nổi tiếng. Nghe nói chủ khu đất này không xin được giấy phép xây dựng nên tình cờ có được chiếc xe tăng mà đoàn làm phim mua từ Tiệp Khắc về sử dụng xong, ông đặt qua chơi, chĩa nòng súng về phía cộng đồng. . .

Sau khi cho miếng giấy vệ sinh cuối cùng vào túi, Sơn buộc chặt bằng dây thun hoặc dây thun rồi ném vào thùng rác công cộng. Còn chai đựng nước tiểu thì đổ từ từ xuống gốc cây. Nhìn lại, tôi thấy nhà vệ sinh di động đã không còn nhưng vẫn sạch sẽ và nguyên vẹn để sử dụng sau này.

Đọc tiếp  hai người vợ

Lên xe, anh lấy chiếc bếp cắm trại thực chất chỉ là vài khung thép gấp lại, bật ống ga, bấm nút đánh lửa, đun nước pha cà phê, còn lại cho vào phích nước đến trưa. . Trong lúc nước đang sôi, cuộn vài điếu thuốc lá rồi cho vào hộp sắt.

Pha cà phê trong lọ thủy tinh, uống vài ngụm rồi đậy chặt nắp sắt để không lo bị đổ khi lái xe. Đúng 7 giờ sáng, bạn không thể đỗ xe trên vạch vàng nữa. Suntata chạy về phía Enfield, nhắm đến khu chợ buổi sáng gần siêu thị làm vườn và sửa nhà. Thông thường, các chủ công trình đấu thầu các công trình nhỏ sẽ lái xe ra ngoài mua hàng trước, nếu cần nhân công thì luôn nhờ họ đẩy, chở và giao đến tận chân công trình. Một số người dân bình thường cần nhân công cũng đến đây nhưng muộn hơn. Con trai tôi đang hướng tới khoảng thời gian này, vì công việc không nặng nhọc như thợ xây, lương cao hơn chỉ là may mắn chứ không như những loại khác có thể được gọi đi làm công trình.

Vì thế. Người con trai đậu xe ở bãi đậu xe. Sau đó anh chậm rãi bước đến góc phòng với bình cà phê rồi đứng dậy. Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc và chỉ còn lại một số ít người, một số người Ba Lan hoặc người La Mã. Một chiếc ô tô đã đến. Cooper nhỏ. Phụ nữ lái xe. Da trắng. Nhưng nó có cái gì đó Ấn Độ về nó.

– “Tôi muốn xây một ngôi nhà gỗ trong vườn.” – cô nói. Nhưng những người khác tỏ ra bối rối và không hiểu gì cả. Chỉ là một khu vườn? Dọn cỏ hay cưa cây? Bởi vì ngôi nhà gỗ trong vườn được gọi là nhà kho, nghĩa là nơi người ta cất giữ dụng cụ làm vườn. Ngay cả từ đó cũng là thứ mà ít người nước ngoài biết, chưa kể cô gái này còn nói từ studio, giống như một văn phòng di động trong vườn, và mô tả phức tạp đến mức hầu hết mọi người đều không thể hiểu được. – “Nhà gỗ. Nhà gỗ. – Người con trai giải thích cho những người đó bằng tiếng Anh đơn giản và dễ hiểu. Sau đó, một người Bungari gật đầu. – “Tôi biết làm bát. Tôi là thợ mộc Nhưng hai người là đủ. với tôi? – Ông chỉ vào con trai mình, cậu bé gật đầu nhanh chóng.

Những người còn lại sau đó tản ra chờ những vị khách khác. Chỉ có con trai bà và Victor đứng trước cửa xe Michelle. Mãi đến bây giờ con trai tôi mới có cơ hội được ngắm nhìn vẻ đẹp này kỹ hơn. Quần áo sang trọng nhưng đồ gì cũng dễ mặc, chắc do tay không dùng được. Và đặc biệt là tôi không được mặc quần lót nên phải mặc dày hơn và mặc áo khoác nhưng núm vú của tôi vẫn hơi lộ ra dưới lớp vải.

Rất hiếm phụ nữ dưới 40 tuổi có bộ ngực như thế này. Giống như ngực của cô giáo nổi tiếng Trang trên Facebook, nó chảy xệ nhưng không chảy xệ, trông căng và hấp dẫn đến nỗi tôi chỉ muốn dùng tay bóp vào.

– “Con hiểu không?” – Michelle hỏi, làm con trai ngạc nhiên. Cô ấy đã nói điều đó được một lúc rồi. Nhưng anh chàng thì là đang nhìn vào màn hình điện thoại chụp ảnh khu vườn mà Michelle đưa cho Victor để nghiên cứu, nhưng thực ra mắt anh ta đang liếc xuống núm vú bên kia và đường cong xinh đẹp của bầu ngực cô.

Đọc tiếp  Nhận ra số phận của chúng ta để yêu nhau

Người con trai gật đầu. Để loại bỏ sự xấu hổ, anh ta dùng tay mở màn hình và giả vờ nhìn rõ. Khu vườn này khá rộng, giống một khu rừng nhỏ hơn. Không giống như một khu vườn nhỏ sau nhà ai đó. Về cơ bản, Michelle muốn xây một căn nhà gỗ cho cha mình. Có rất nhiều kiểu dáng để lựa chọn trong siêu thị. Nhưng cô không muốn xây một bức tường xung quanh nó, chủ yếu chỉ là một mái nhà để che mưa. Chỉ cần nghe thêm vài câu rồi ghép lại với những phần chìm trước đó, Son sẽ dịch sang tiếng Anh đơn giản để Viktor có thể hiểu được.

——”Vậy thì đừng mua nhà gỗ mà hãy mua nhà kính. Khung sắt kiểu cách, hoa văn. Một hôm tôi thấy cây này được rao bán trong siêu thị. Giá rẻ hơn nhiều vì chất liệu làm kính là polycarbonate. Bảng điều khiển vừa nhẹ vừa không thể bẻ gãy – Victor cầu hôn bằng thứ tiếng Anh đứt quãng, từng chữ ngắt quãng và cậu con trai dịch trôi chảy.

Thế là anh chàng lên xe và Michelle chỉ đường cho anh ta. Người con trai lái xe phía sau. Quả thực, nhà kính này rất đẹp, sang trọng và nhẹ nhàng, được đặt trong một khu vườn vẫn giữ được cảnh quan, cây cối bên trong vẫn phát triển bình thường, không giống như một ngôi nhà gỗ. Cha của Michelle đang hồi phục sau cơn đột quỵ và muốn ra vườn thường xuyên hơn nên ông cần một mái nhà để che mưa cho ông. Nó không quan trọng.

Những ngôi nhà tiền chế được đóng gói sẵn để chứa hai chiếc ô tô nhỏ. Vận chuyển trực tiếp tới chân công trình. Đúng là một khu rừng nhỏ. Chính xác là một khu đất có diện tích bằng một nửa sân bóng đá.

– “Chính phủ không cấp giấy phép xây dựng nên nó chỉ có thể được sử dụng làm khu nghỉ dưỡng.” – Michelle giải thích khi nhìn thấy con trai mình đang nhìn vào khu thương mại bên cạnh, nơi có rất nhiều văn phòng và khu nhà kho rất rộng. – “Bởi vì bố tôi không bán đất cho nhà đầu tư, nhưng nếu ông ấy yêu cầu họ xin giấy phép thì có lẽ đã ổn rồi nên bây giờ tôi không làm được gì và cũng không bán được cho ai.

Nơi này thực sự hoang vắng. Dù đường cao tốc A1 trải dài phía trước nhưng không một ai dừng lại. Thế là chúng tôi phải đi đường lùi, tức là rẽ vào khu vực nhà máy, đỗ xe bên đường, băng qua những hàng cây dại rậm rạp mới vào được. “Nhà tôi ở đằng kia.” Michelle chỉ về phía bên kia của khu vực xây dựng có một con đường đi bộ nhỏ dọc theo hàng rào, cách đó khoảng 10 phút. Có một dãy căn hộ nhỏ, dường như mới xây ở rìa thị trấn, thường được sử dụng làm nhà ở xã hội cho nhân viên phúc lợi hoặc người già. Từ đây sang bên kia đường chỉ có cánh đồng và rừng cây.

Khu đất có một khu đất cao được bao quanh bởi cây cối và có nhiều khoảng trống ở giữa để làm nhà kính. Thật tuyệt khi ngồi đây và nhìn xung quanh, đặc biệt là dòng xe cộ qua lại liên tục bên dưới. Son và Victor đã phối hợp ăn ý và hoàn thành hệ thống khung chỉ trong hơn một giờ đồng hồ. Trong lúc đợi đế khối xi măng khô và siết chặt các ốc vít, Victor theo Michelle về nhà chờ ghế ra. Sau khi làm xong, ông giúp con trai lắp vài tấm kính trên mái nhà và xin về sớm.

Đọc tiếp  thị trấn về đêm

Sơn thẳng các lỗ và lắp tấm nhựa còn lại vào. Khoảng cách so với mặt đất chỉ ngang tầm vai người ngồi, chắn gió mà không cản tầm nhìn xa. Sau khi hoàn thiện, hãy lắp đặt ghế bành. Ghế có kết cấu khung sắt, bạn có thể nhấc chân bằng một cú kéo và tựa lưng, nằm rất thoải mái.

Dụng cụ làm vườn được cất trong chiếc hộp đúc thành chiếc ghế gần đó. Ông Sơn dùng kéo cắt bỏ những cây dại mọc quanh khu vực, xới đất bên dưới và rắc đều hạt cỏ.

Michelle đưa Victor trở lại chỗ cũ, quay lại vì khung cảnh đã hoàn toàn thay đổi, thở mạnh, ngồi xuống ghế xếp và thư giãn. Bộ ngực khủng của bà bây giờ trông hấp dẫn đến nỗi con trai bà không thể tập trung vào cái đầu xẻng bên dưới.

– “Con cũng biết làm vườn à?” – Michelle mở mắt hỏi khi thấy con trai quay lại mở nắp xô và cất xẻng đi. – “Ngay cả massage.” – Cậu con trai tiếp tục mỉm cười. “Anh bị trật khớp nào?” – “Cầu vai.” – Michelle nhăn mặt phàn nàn. “Nhưng họ vừa mới chết và đã không hẹn gặp bác sĩ vật lý trị liệu suốt năm tuần rồi.” – “Ôi, thế thì sẽ để lại một khối thịt lớn trên vai đấy.” – Người con trai lo lắng. Khi còn là sinh viên, anh cũng bị ngã trên sân tennis và bị bong gân cấp độ 3, sau đó anh đã tự hồi phục nhờ luyện tập. – “Vậy giúp mẹ với.” – Michelle đã kéo ghế, ngồi thẳng dậy, chăm chú lắng nghe, nhìn con trai mình cởi áo và đưa ra lời đề nghị. – “Nó làm tôi đau cả người.” – “Đúng vậy.” Con trai giải thích, từ từ rút tay Michelle ra khỏi thắt lưng và vô tình và có chút cố ý, nhẹ nhàng chạm vào núm vú của cô ấy để chứng tỏ rằng nó đã cứng lại. – “Đau khớp vai gây ra sự chùng xuống ở tất cả các dây chằng xung quanh, dẫn đến mỏi hệ thống cơ bắp. Nếu cơ thể mất thăng bằng, tất cả các bộ phận khác xung quanh sẽ mỏi vì phải liên tục thay đổi tư thế.

Con trai vừa nói vừa xoa nhẹ cánh tay, bàn tay, ngón tay, vai bên kia rồi theo ngón tay bên đó, rồi đến mông và đùi. Michelle gật đầu và cong ngón chân một cách vui vẻ. Bàn tay Sơn chạm đến đâu người ta cũng cảm thấy thư thái, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cần nhiều hơn thế. Anh yếu đuối và hồi hộp chờ đợi.

– “Từ từ khoai tây sẽ mềm thôi.” Người con trai lẩm bẩm trong lòng. Nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo khoác mỏng của Michelle, bộ ngực của cô hiện rõ dưới lớp áo phông. Phần đứng đằng kia. Vòng tay qua bên này và kéo chặt cánh tay của Michelle vào cơ thể cô ấy. Bàn tay người con trai đặt trên ngực cô gái, nhưng giờ không phải lúc để nghĩ về điều đó. Cơn đau ở khớp vai và cơ thể của Michelle cần được chú ý. Mắt con trai rất gần môi cô gái, có thể phân biệt rõ ràng bên nào khô, bên nào ướt, bởi vì Michelle vừa mới mím môi lại nuốt nước bọt trên cổ.

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận