Reng… reng… reng!
Âm thanh chết tiệt từ chiếc đồng hồ báo thức kéo tôi ra khỏi giấc mộng đẹp. Nếu là mấy ngày trước, tôi đã không thèm để ý đến nó mà ngủ tiếp rồi. Nhưng giờ đây, tôi đang đảm nhận một trách nhiệm cao cả trên vai – chuẩn bị bữa sáng. Tôi cố nhấc những bước chân nặng nề về phía phòng tắm, sau khoảng 10 phút vệ sinh thân thể, tôi vào bếp và bắt đầu công việc nấu nướng.
Từ nhỏ, tôi rất ham học hỏi, thấy ai làm cái gì hay tôi đều cố học cho bằng được. Vì thế nên tôi đã tích lũy được một bụng kĩ năng, bao gồm cả kĩ năng nấu nướng thượng thừa (cái này là tôi cảm nhận như vậy) học lỏm từ mẹ.
Hí húi trong bếp một lúc, tôi hoàn thành xong món phở thơm ngon nhức nách, chẳng thua kém gì ngoài quán. Khá tự hào với thành quả của mình, tôi lấy điện thoại ra dự định ghi chú lại quá trình nấu phở. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại làm rớt chiếc điện thoại xuống gầm tủ gần đó. Đây là chiếc điện thoại tôi mới được tặng cách đây cách đây không lâu, lỡ mà xước màn hình thì tôi tiếc chết mất.
Vội cúi xuống, thò tay vào gầm tủ nhặt chiếc điện thoại, tôi không để ý phía sau có một bóng người đang bước đến.
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm giác được một bàn tay thon đang chạm vào mông tôi. Tiếp sau đó là một cú bóp thật mạnh khiến tôi xấu hổ kinh khủng. Tôi quay phắt người lại, mặt nhăn nhó:
“Chị thôi cái trò này được không vậy?”
Lúc này, người phụ nữ đứng trước mặt tôi nhếch môi cười ranh mãnh:
“Ai bảo em trai chị mới sáng sớm đã khoe mông khoe đít! Mà công nhận mông bự ghê nha! Ăn gì mà bự dữ vậy?”
“Cũng đâu bự bằng chị đâu chị hai. Thay vì bóp của em sao chị không tự xử đi?”
“Á, thằng này để ý mông chị à?”
Kẻ biến thái sàm sỡ tôi vừa nãy chính là chị hai của tôi. Thay vì tỏ ra xấu hổ với hành động của mình, chị lại trưng bộ mặt ngây thơ và đá xoáy tôi bằng vấn đề khác.
Thật ra thì tôi cũng không ít lần nhìn lén mông chị, nhưng đó không phải lỗi của tôi, mà là do chị hai của tôi có một bờ mông gợi cảm thật sự. Đâu phải mình tôi, bất kể thằng con trai nào gặp chị đều không thể ngừng việc dán mắt vào bờ mông căng tròn ấy. Tôi biết việc tia hàng của chị ruột mình là một điều sai trái, nhưng chính tôi cũng không thể kiểm soát được điều đó.
“Thôi chị lo ăn sáng đi. Lát thằng Bin dậy lại không ăn được.” Tôi xua tay.
Bin là con trai của chị hai, nó vừa tròn 4 tháng tuổi vào 2 ngày trước. Thằng bé mỗi lần thức dậy đều quấy khóc dữ dội, chị tôi phải vỗ về, dỗ dành một hồi mới yên được với nó.
“Chà, hôm nay được ăn phở! Thơm thật! Nhanh lên bạn phục vụ ơi!”
Chị hai ngồi xuống bàn, hai bàn tay chà vào nhau như rất trông đợi bữa sáng do tôi chuẩn bị. Hành động của chị thật trẻ con quá mức, nhưng điều đó không làm tôi khó chịu, ngược lại, tôi cảm thấy rất vui vì sự hồn nhiên trong chị.
Không mất nhiều thời gian, tôi nhanh chóng đem hai tô phở nóng hổi lên bàn, một của chị và một của tôi. Chúng tôi vừa thưởng thức bữa sáng vừa nói chuyện, cười đùa với nhau. Những câu chuyện về thời còn thơ ấu của hai chị em là chủ đề được bàn tán sôi nổi nhất. Cứ mỗi lần nhắc đến những chuyện đó, hàng loạt kí ức như ùa vào trong tâm trí tôi…
Tôi tên Minh, chị tôi tên Linh, chị hơn tôi 7 tuổi, một khoảng cách khá lớn nhưng vẫn đủ để tôi và chị có thể hiểu nhau. Chúng tôi sinh ra trong một gia đình chịu hệ tư tưởng phong kiến, dễ thấy nhất ở việc trọng nam khinh nữ. Tôi được ba mẹ cưng chiều như quả trứng vàng, còn chị hai thì ngược lại, luôn bị ba mẹ ghẻ lạnh, trách mắng dù chị chẳng làm gì sai cả. Lúc nhỏ, tôi cũng chỉ đơn giản nghĩ đó là điều bình thường. Nhưng càng lớn, tôi càng cảm thấy điều này thật quá bất công.
Trong khi tôi có thể dạo chơi cả ngày không sợ ai la mắng thì chị hai phải làm việc nhà quần quật chẳng khác gì đứa ở đợ.
Trong khi tôi chỉ cần muốn thứ gì ba mẹ lập tức bỏ tiền ra để mua thì chị tôi phải nhịn ăn sáng vài tuần để gom đủ tiền mua thứ mình muốn.
Trong khi tôi chỉ cần ho một tiếng là ba mẹ lo đến sốt sắn thì chị tôi sốt liệt giường cũng chẳng được ai quan tâm.
Và vẫn còn rất nhiều điều bất công trong cách đối xử của ba mẹ giữa hai chị em. Nhưng dù có bất công đến mấy, chị vẫn yêu thương đứa em trai này, chưa bao giờ chị tỏ thái độ căm ghét tôi cả. Chị luôn mỉm cười, trao cho tôi những cái xoa đầu ấm áp, kể cho tôi nghe về những điều thú vị mà tôi chẳng hề hay biết, bảo vệ tôi trước tất cả mọi thứ. Tôi thật sự cảm động vì mình được thương yêu đến vậy. Tôi không muốn chị phải chịu bất công nữa, nhưng tôi không đủ can đảm và lý lẽ để nói với ba mẹ. Thay vào đó, tôi chọn cách chia sẻ, giúp đỡ chị.
Cũng nhờ thế mà tình chị em của chúng tôi trở nên khăng khít. Ba mẹ thỉnh thoảng cũng nhắc nhở tôi không cần phải đối xử với chị hai như vậy. Nhưng tôi không để tâm.
Cứ thế, tôi và chị lớn lên, trải qua biết bao kỉ niệm cùng nhau. Tưởng rằng không gì có thể chia cắt chị và tôi, nhưng bỗng đến một hôm, tôi đi học về (khi ấy tôi lớp 5), thấy chị đang quỳ trước ba, mẹ và khóc nức nở.
“Tao cho mày ăn học đến đây là đủ rồi, con gái như mày đòi học đại học làm gì? Cuối cùng cũng gả mày cho người ta thôi, có lợi ích gì đâu mà đòi đi học tiếp! Tao cho mày học hết lớp 12 là may lắm rồi, mày còn dám đòi hỏi?”
Ba tôi như đang hét lên bằng tất cả sức lực, gương mặt ông đỏ chót, gân cổ hiện rõ từng đường. Đây là lần đầu tôi thấy ba tức giận đến vậy. Còn mẹ tôi thì đứng bên khóc thút thít, ánh mắt hoang mang và lo sợ, dường như mẹ tôi đang rất rối trí.
Chị hai chùi nước mắt, cố khống chế cơn uất ức để nói:
“Ba, mẹ, con gái thì sao chứ? Con gái cũng là con người mà, con cũng muốn được học đại học như bao người, điều đó có gì quá đáng chứ? Nhà mình cũng đâu thiếu thốn gì mà cấm không cho con học chứ ba mẹ? Bộ con gái sinh ra chỉ để lấy chồng hay sao? Con cũng có thể học, có thể kiếm tiền, có thể chăm lo cho ba mẹ khi về già, có thể…”
Chát!
Ba tôi tát chị hai một cái rõ đau. Vết tay hằn đỏ trên gò má chị.
“MÀY IM ĐI! Thứ con bất hiếu, tao kêu mày làm cái gì thì mày phải làm cái đó.”
“Ba! Ba không thấy bất công sao? Tại sao em trai con được thương yêu, được làm những điều nó muốn, còn con, tại sao không được?”
“Con ngu! Em trai mày mà mày cũng ganh tị sao? Mày coi mày có xứng đáng làm chị không? Tao nói rồi, mày không được học đại học.”
Tôi đứng ở xa theo dõi mọi chuyện. Cơ thể không ngừng run rẩy, tim tôi đập thình thịch, tôi không biết phải làm gì lúc này nữa.
“Con không muốn!!!”
Chị hai tôi đứng dậy hét lớn. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy chị bộc lộ cảm xúc mạnh như vậy.
“Con hư đốn, mày học đâu ra cái thói ăn nói hỗn láo đó? Mày cút đi, nhà này không có đứa con gái như mày!”
Ba tôi chỉ thẳng mặt chị hai, ông đang muốn từ mặt đứa con của mình. Trước thái độ của ba, chị hai ngơ ngác nhưng sau đó hít một hơi để lấy lại bình tĩnh. Chị đi thẳng vào trong phòng mình.
Rồi vài phút sau, chị xách một cái vali bên hông bước ra khỏi nhà. Đúng lúc này, tôi và chị chạm mặt nhau. Tôi biết chị đang muốn bỏ nhà đi, tôi muốn ngăn chị lại nhưng cổ họng nghẹn cứng. Chị nhìn tôi, ánh mắt đầy tiếc nuối nhưng vẫn kiên quyết rời đi. Chị chỉ để lại một câu nói: “Xin lỗi em!”
Tôi khóc.
Khóc vì biết sắp tới chúng tôi sẽ xa nhau.
Nhưng tôi không cản chị.
Vì tôi biết, ở nơi này, chị không thể sống tốt được.
Chị đã từng kể cho tôi về những ước mơ của mình trong tương lai. Tôi muốn chị được làm điều mình thích.
Nên tôi đã để chị đi.
Lúc ấy tôi chỉ có thể nghĩ như vậy.
Sau đó, chị tôi xóa facebook của mình, thay luôn số điện thoại nên tôi dù muốn cũng không có cách nào liên lạc với chị.
Thời gian trôi đi, thoáng chốc tôi đã trưởng thành, trở thành một cậu học sinh lớp 12 với những ước mơ, hoài bão to lớn. Nỗi nhớ chị hai trong tôi cũng dần dịu đi theo năm tháng cộng với việc bận rộn học hành, ôn thi nên tôi gần như đã quên chị. Cho đến một hôm, trong bữa tối, ba tôi hỏi:
“Minh, con tính thi vào trường nào thế?”
Một lời hỏi han với giọng trầm ấm của ba khiến lòng tôi như rạn nứt. Tại sao chứ? Tại sao chị tôi lại không được hỏi han như vậy?
Những câu hỏi mà tôi kìm nén bao lâu bỗng chốc ngập tràn trong đầu. Chị ấy bây giờ đang ở đâu? Sống như thế nào? Có hạnh phúc không? Chị ấy đã thực hiện được ước mơ của mình chưa? Đã có bạn trai chưa?
Tôi nhận ra, mình không thể quên chị.
Những ngày sau đó tôi luôn bị ám ảnh bởi sự tò mò về cuộc sống của chị tôi lúc này. Nhưng tôi chẳng có chút tin tức gì về chị cả. Giờ đây, tôi mới cảm thấy mất mát khi chị rời xa. Có quá trễ không?
Nhưng số phận không nghiệt ngã đến mức khiến cuộc chia ly của hai chị em tôi là mãi mãi.
Sau 7 năm rời khỏi cái địa ngục này, chị tôi đã trở lại.
Tôi không biết diễn tả cảm xúc khi ấy ra sao, tôi chỉ biết mình đã chạy đến, ôm chị thật chặt, điều mà trước giờ tôi chưa từng làm. Tôi khóc như một đứa trẻ.
Chị cũng ôm lại tôi, nhẹ nhàng xoa lên đầu. Giọng chị run run như đang kìm nén cảm xúc: “Chị về rồi đây! Nhóc con mít ướt.”
Khi ấy, tôi cố lau đi nước mắt để nhìn chị mình, người đã rời xa tôi tận 7 năm. Chị bây giờ rất khác, vẻ ngoài mộc mạc của cô gái thôn quê khi xưa đã bị thay thế bởi sự kiêu sa, hào nhoáng. Chị tôi khi xưa đã đẹp, nay gặp lại còn đẹp hơn rất nhiều, nhan sắc cứ như được nâng tầm lên tận chín tầng mây.
Không chỉ vậy, chị tôi giờ đây đã có sự nghiệp của riêng mình. Chị đang làm giám đốc marketing của một công ty thiết kế thời trang, lại còn sở hữu riêng một quán cà phê nằm ở trung tâm Sài Gòn. Có vẻ bảy năm qua chị ấy đã làm việc, học tập rất vất vả mới có được ngày hôm nay.
Nhưng chuyện gì khiến chị quay về nơi đây?
Rất nhanh chóng, tôi đã có đáp án.
Đằng sau chị là một người đàn ông cao to. Anh ta có gương mặt thân thiện, dễ gần. Người đàn ông ấy toát ra một cảm giác thật ấm áp. Đây chẳng phải là hình mẫu người đàn ông lý tưởng mà chị hai ngày xưa thường mơ về sao?
Đúng như tôi đoán, anh ta là bạn trai của chị hai tôi. Không những thế, họ đang dự định tiến đến hôn nhân. Lần trở lại này, mục đích của chị hai là muốn nói chuyện này cho ba mẹ. Mong hai người họ sẽ tác hợp.
Mọi chuyện sau đó diễn ra theo một kịch bản suôn sẻ đến lạ thường. Có lẽ do chị hai tôi đã tìm được một người chồng tài giỏi, lại rất biết cách ăn nói, dễ dàng thuyết phục, hàn gắn chị tôi và ba mẹ. Một phần khác, ba và mẹ tôi cũng đã nhận ra lỗi lầm khi xưa. Mặc dù họ cổ hủ, tư tưởng phong kiến nhưng ít nhất họ vẫn còn tình thương dành cho con cái. Sau khi chị hai đi, mẹ tôi vẫn thường lén khóc ở sau vườn, ba tôi thì nhiều lúc lại ngồi trầm tư, đôi mắt dõi về phương xa như trông đợi chị hai trở về. Tôi còn biết được một chuyện ba mẹ đã nhiều lần thử tìm kiếm chị hai, nhưng chưa lần nào họ gặp được. Có lẽ ba mẹ vẫn thương chị hai lắm.
Tối hôm ấy, gia đình tôi ăn cơm với đầy đủ thành viên, cộng thêm anh rể tương lai nữa. Bữa cơm ấy tuy không khí vẫn còn có chút không tự nhiên, nhưng tôi rất vui.
Sau đó, tôi và chị hai tâm sự rất lâu, đến tận 12 giờ khuya. Tôi nghe chị kể về hành trình vất vả khi một mình bươn chải trên thành phố. Chị vừa đi làm thêm, vừa đi học, mỗi ngày chỉ ngủ đúng 3 tiếng. Sự siêng năng, nỗ lực ấy khiến tôi vừa ngưỡng mộ lại vừa xấu hổ về bản thân. Đến năm tư, chị có cơ hội thực tập tại công ty chị đang làm, mới đầu chị chịu rất nhiều áp lực, lại còn hay bị lính cũ bắt nạt. Trong lúc chán nản, tuyệt vọng, chị may mắn chị gặp được anh Dũng. Anh ấy đã giúp chị rất nhiều, lại còn đối xử với chị vô cùng tốt. Không biết từ lúc nào, chị phải lòng anh ấy. Chị yêu anh ấy rất nhiều. Khi chị kể về anh Dũng, tôi có thể thấy sự ngưỡng mộ đang cuộn trào trong đôi mắt long lanh ấy.
“Để chị kể cho em nghe một bí mật. Em sắp được làm cậu rồi!”
Chị nháy mắt với tôi đồng thời xoa lên bụng. Tôi hiểu ý chị nhưng vẫn ngơ ngác vì quá bất ngờ.
Vậy là họ đã có con với nhau. Chị hai tôi sắp được làm mẹ rồi. Lúc ấy, tôi cảm thấy vui nhưng vẫn có chút cảm xúc kì lạ khác đang nhen nhóm trong lòng tôi.
Một tháng sau, chị tôi cùng anh Dũng tổ chức đám cưới. Ngày hôm ấy, chị tôi thật xinh đẹp. Trong bộ váy cưới lộng lẫy, chị chẳng khác gì một nữ hoàng, một biểu trưng của cái đẹp. Nhìn cả hai bước vào lễ đường, tôi mới nhận ra cảm giác kì lạ hôm trước là gì. Chính là ghen tị. Cảm giác như tôi đang thật sự mất đi một phần quan trọng của mình.
Nhưng tôi nhanh chóng dẹp cái cảm xúc phức tạp ấy đi, thầm chúc chị sẽ bình yên, hạnh phúc bên mái ấm của mình.
Nhịp điệu cuộc sống sau đó lại nhịp nhàng và bình yên như trước, chỉ có điều nó vui tươi, sáng sủa hơn hẳn. Đám cưới xong, chị tôi về Sài Gòn sống tại nhà riêng với anh Dũng. Thỉnh thoảng chị lại về thăm tôi cùng ba mẹ. Bụng chị hai ngày càng to lên khiến ai cũng trông mong. Rồi ngày ấy cũng đến, cái ngày mà cu Bin sinh ra đời.
Sinh linh bé bỏng ấy xuất hiện làm mọi người vỡ òa trong hạnh phúc. Tất cả đều tập trung vây quanh đứa bé đáng yêu ấy. Chỉ có tôi đi đến bên chị hai. Chị trông thật mệt mỏi, nhưng khóe môi vẫn cong lên khi nhìn về phía con mình.
Sau sự kiện trọng đại của chị thì đến sự kiện trọng đại của tôi – thi đại học. Tôi đối mặt với kì thi bằng một tâm trạng vô cùng bình tĩnh và tự tin. Tôi biết thực lực của mình nằm ở đâu mà. Mặc dù khi ấy chưa có kết quả chính thức, nhưng bằng việc dò đáp án sau khi thi, tôi tự tin mình đã đỗ đại học.
Vừa thi xong, nhà tôi tổ chức một buổi tiệc nhỏ chủ yếu để chúc mừng tôi. Cả anh Dũng và chị hai cũng tranh thủ về để chung vui cùng tôi. Tối hôm ấy, tôi và chị lại nói chuyện với nhau. Nhưng tôi cảm giác chị có chuyện buồn, bèn hỏi chị thì biết được rằng, anh Dũng sẽ phải đi công tác bên Mỹ một năm. Chuyến công tác này rất quan trọng với anh ấy. Mặc dù chị muốn chồng ở bên mình và cu Bin trong khoảng thời gian này, nhưng không có cách nào cả.
Lúc ấy tôi cũng khá giận anh rể vì bỏ mặc vợ con như thế. Nhưng đành chịu thôi, sự nghiệp cũng quan trọng mà. Rồi đột nhiên, tôi thốt lên một câu từ tận đáy lòng: “Hay để em đến ở với chị, phụ chị trông con nha.”
Chị hai và anh Dũng cũng từng rất nhiều lần bảo tôi khi lên đại học thì đến ở nhà họ. Nhưng bản thân tôi nghĩ mình đến đó sẽ làm phiền hai vợ chồng. Vả lại nhà chị hai cách trường đại học tôi thi vào khá xa. Nhưng giờ đây anh Dũng đã đi công tác, tôi không muốn chị hai phải một mình chăm con.
Chị hai nghe vậy có vẻ đã vui hơn, xoa đầu chọc ghẹo tôi: “Em lên ở chung thì chị phải vất vả chăm sóc thêm đứa nữa chứ được ích lợi gì đâu!!”
Vâng chị, giờ em đã lên ở với chị, lo bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, quét nhà, dọn dẹp, thay tã cho cu Bin, giặt giũ… cái gì em cũng làm đấy! Rồi ai chăm sóc ai thế?
“Oe… oe…”
Tiếng khóc của cu Bin cắt ngang dòng hồi tưởng của tôi. Chị tôi vội bỏ tô phở đang ăn dở để chạy lên với con. Mất một lúc sau tôi mới nghe thằng nhỏ nín. Chị tôi ngày nào cũng phải vất vả mấy bận với nó như thế đấy.
Tôi dọn dẹp hai tô phở rồi gọt trái cây đem lên cho chị hai. Vừa bước vào phòng thì bắt gặp cảnh chị hai đang vén áo cho con bú. Tôi vội lấy tay che mắt lại mặc dù đã kịp bắt trọn cặp vú trắng muốt của chị hai tôi. Ngoài mông ra, chị hai còn có một bộ ngực cực kỳ quyến rũ. Lúc trước khi sinh thằng Bin trông ngực chị có chút bé, nhưng sau khi cu Bin ra đời, ngực chị như được bơm phồng lên vậy. Nó vừa to vừa tròn. Chị tôi ở nhà thường hay ăn mặc mát mẻ nên tôi có rất nhiều dịp được chiêm ngưỡng cặp vú tuyệt tác ấy. Có những lần chị vô tình cúi xuống làm lộ ngực cùng với phần đầu ti hồng hào cuốn hút. Chắc chị cũng biết tôi nhìn thấy, nhưng vì tôi là em ruột nên không nghi ngờ hay ngại ngùng gì. Tôi cũng muốn nhắc chị nhưng ngại không biết nói sao, vả lại tôi cũng thấy chút thích thú và kích thích khi được nhìn ngực chị. Tất nhiên khi ấy tôi chẳng hề có ý định gì xa hơn. Nhưng một sự việc gần đây làm tôi thay đổi. Cũng chính sự việc ấy là ngọn gió thổi bùng lên ngọn lửa tội lỗi của tôi và chị trong tương lai.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.