Xe dừng ở bến xe Nước Ngầm lúc 5 giờ sáng. Trời bắt đầu sáng hơn và Hồng nhận ra “đây là Hà Nội” theo lời anh Hải và chị Mân.
Đường đi gập ghềnh, có lẽ lầy lội sau cơn mưa. Trước bến xe buýt… không có một chiếc xe ôm nào cả, chỉ có bụi bặm từ những chiếc ô tô chạy qua. Trước một số quán trà và cửa hàng điện thoại di động đối diện lối vào bến xe có rất ít khách hàng. Ba người chậm rãi bước ra khỏi cửa, sau đó chọn một quán trà ngồi xuống giải tỏa mệt mỏi. Và giờ đây, Hà Nội hiện ra trước mắt Hồng… bụi bặm và đắt đỏ.
– “Bây giờ chúng ta quay lại xe nhé, được không?” – Anh Hải đứng dậy trêu chọc rồi nói với anh.
–“Tất cả 7000!” Bà già nhàn nhã nói, nhận lấy tiền từ Hải.
——”Hả…”——Anh giật mình suýt đánh rơi chiếc cốc. —“Nhỏ vậy mà có tới hai nghìn.” Sau đó anh hỏi lại Hải với vẻ mặt khó hiểu. Ở quê tôi, 500 đồng một tách trà là gấp đôi, gấp ba số tiền đó. Nhưng nước ở đây chát và… khó chịu, nhiệt độ chỉ 2.000 độ.
– “Hà Nội chú ơi! Chú nhất định sẽ thích!” – Anh Hải nói một câu xanh, còn cô Mân thì cứ cười.
– “Bây giờ lấy 08 đi Giáp Bát bắt 32? Hay đi thẳng Bách Khoa? – Anh Hải quay sang hỏi chị Mẫn, nhưng tên ngốc Hồng vẫn… ngơ ngác, vì đây là lần đầu tiên anh đến đến Hà Nội dù chỉ hơn hai tháng, bạn sẽ hình dung được Hà Nội như thế nào.
Sau đó, 3 người bắt giữ 08 người đang đi từ Bến Nước Ngầm về Giáp Bát. Sau khi xuống xe, Thượng Hồng hỏi một câu ngớ ngẩn:
– “Em tới đó chưa? Sao trường trông giống bến xe buýt vậy?”
– “Đây là bến xe, còn gì nữa? Nói nhiều quá! – Anh Hải có vẻ rất tức giận vì đem tên ngốc này đi cùng. Nếu gia đình anh ấy không nhờ hai người giúp anh ấy tìm phòng thì anh ấy sẽ Will sẽ không mang theo cậu bé nhà quê này.
“Em vừa bắt xe về trường, giờ phải bắt xe về nhà!” – Cô Mân bình tĩnh vỗ vai anh Hải như muốn trừng phạt anh vì giận vô cớ rồi nói với anh. Hồng.
–“Còn xa không?” -Hồng hỏi.
– “Trên xe còn khoảng 30 chiếc”! – bà Mann trả lời.
– “Này!” – Thật ngu ngốc.
– “Bà ơi, con xin lỗi!” – anh Hải nói thêm.
Ngồi trên xe cả đêm, tôi không thể đến gần trường như bạn nói hôm qua. Phải mất gần một tiếng đồng hồ mới tới được đó. Điều này không có gì đáng ngạc nhiên. Và chỉ trong vài phút anh đã biết chính xác xe buýt Hà Nội là gì. (Anh ấy vẫn còn phấn khích khi leo lên, nhưng đó là thời gian “vội vàng” nên bây giờ anh ấy mới nhận ra.)
Sau 30 phút chen lấn, chen lấn thậm chí là nóng nực, cuối cùng chúng tôi cũng đến được bến xe – bến trung chuyển Cầu Giấy. “Một nhóm người” chen lấn định lên xe nhưng có người xuống vẫn chưa xuống. Ấn tượng của tôi lúc đó là câu nói của anh Hải – “Nhìn xem, đi xe buýt sướng quá phải không?” Chỉ nhìn cái cách mọi người chật vật lên xe, tôi biết anh vui vẻ ngồi vào chỗ của mình hơn những người khác. !
Một lần nữa… dừng lại và chuyển số. Cả ba dừng lại trước cổng trường quốc gia, rồi lê bước trở lại khu dân cư với chiếc ba lô kẹp trên tay.
Đúng lúc đó, đồng hồ điểm bảy giờ sáng.
– “Nó ở đâu?” – Anh Hải hỏi khi túi của anh lần lượt được sử dụng hết.
– “Sao vậy?” – Hồng ngơ ngác hỏi.
– “Chiếc móc chìa khóa ở cửa. Không biết làm mất ở đâu rồi!” Hải trả lời ngắn gọn, rồi tiếp tục lục túi khác.
Cuối cùng không cần tìm kiếm gì cả, vì khi đến gần cổng thì có người mở cổng lao ra ngoài, hướng thẳng về phía thi thể ông Hải.
– “Xin lỗi tôi đến muộn.” – Cô gái lúng túng đáp lại Hải rồi chạy tiếp, bỏ lại Hải với vẻ mặt ngơ ngác.
– “Anh ơi!” – Hồng hắng giọng. —“Này anh Hải!”, rồi đập vào vai Hải đang đứng ngơ ngác.
– “Ừm… Hà Nội thế này, ai cũng bận quá!” – Hải lúng túng trả lời, vì vô tình để anh trai thấy cảnh bối rối khi gặp một cô gái xinh đẹp nên xấu hổ lắm.
Nói xong, hai anh em cùng nhau bước vào ký túc xá của anh Hải, còn cô Mân xuống xe ở bến trước và trở về phòng.
Ngoài ra còn có rất nhiều điều mới thú vị về chỗ ở được đề cập. Khi bước vào cổng sẽ thấy bên trái là dãy nhà 4 tầng 5 phòng, bên trái có gara để xe. Tuy nhiên, lối vào hiện đã được sửa chữa và được dùng làm chỗ đậu xe cho học sinh. thuê.
Bên ngoài bãi đậu xe là một khoảng đất rộng làm nơi sinh hoạt chung cho hai dãy nhà. Đằng sau bãi đậu xe là một “câu chuyện”. Gọi là “Tầng” vì đây là khu ký túc xá khép kín, mỗi bên 2 phòng, tổng cộng có 4 tầng, có cầu thang ở giữa khiến Hồng có cảm giác như đang sống trong một ngôi trường.
Anh Hải và hai anh em khác sống ở phòng 4 tầng một. Căn phòng trông khá rộng, có phòng tắm riêng, một chiếc giường đôi, một tủ quần áo, một bàn học gần cửa sổ – và một không gian rộng mở ở phía sau phòng với một vài cây xanh xung quanh. .
Người kia vẫn chưa về quê nên trong phòng chỉ có hai chúng tôi. Mệt quá hai anh em ngủ đến trưa. Ăn cơm ở ngoài xong, Hải bảo Hồng cất đồ đạc gọn gàng vào tủ, nghỉ ngơi và chuẩn bị tìm phòng cho anh vào ngày mai.
Đến trưa, ông Hải ngồi “kể lại” cho ông nghe những gian khổ, “kinh nghiệm” mà ông đã trải qua trong quá trình “mài giũa lịch sử Thủ đô” mấy năm nay. Vừa nói vừa vung vẩy tay chân đe dọa anh trai mình…
– “Này Hoa!” – một giọng nói lanh lảnh vang lên từ bên phải.
“Nghe thấy!” – người kia trả lời.
“Anh có muốn ăn bưởi không? Sáng đi chợ thấy ngon nên mua một ít trái cây!—Cô gái ở phòng bên phải tiếp tục.
“Mang ra đây ăn cùng…” – Hoa, cô gái phòng bên trái trả lời.
Rồi bóng hồng lúc sáng va chạm với hai anh em đi ngang qua. Cô gái tên Li, cô ấy sống ở phòng đầu tiên, dãy gần cửa ra vào. Lúc này, Li đang mặc một chiếc áo phông bó sát có in logo Apple trước ngực, quần short ở thân dưới, để lộ đôi chân trắng nõn và mềm mại, vui vẻ bước đi trước mặt hai anh em.
Ông Hải nuốt nước miếng, lẩm bẩm: “Ta công nhận quả bưởi to thật!”, hoàn toàn không để ý đến đứa em đang chăm chú nghe mình kể chuyện.
Phải công nhận Ly trắng mịn thật sự. Tóc nên dài ngang vai, tự nhiên, không ép, uốn hay nhuộm. Ngực cô tuy lớn nhưng cô lại mặc một chiếc áo phông hơi chật khiến ngực cô lên xuống theo từng bước đi. Mông cũng…ừ, nhưng chân thì thẳng và trắng nõn, hai cậu bé ngồi phòng bên cạnh có thể nhìn thấy rõ. Mỗi bước Len đi, mắt hai anh em sáng lên như đèn pha. Nhất là khi Ly về phòng, thấy Hùng xuất hiện ở phòng anh Hải, cô dừng lại hỏi.
Hong ngập ngừng trả lời, một phần vì anh ấy nhút nhát (hoặc Lee nghĩ vậy) hoặc vì anh ấy còn trẻ. Biết đâu Hồng đã nuốt nước miếng, nhìn đôi chân trắng nõn của anh chỉ muốn chà xát đến mức gãy cả hai tay.
Ông Hải thì không giấu được sự ngưỡng mộ đối với Lý. Lời nói của ông có phần ngập ngừng, ánh mắt chỉ tập trung vào hai “táo và bưởi”.
Một lúc sau, Lý quay lại và hai anh em tiếp tục ngồi trò chuyện.
Phòng đầu tiên là phòng của Lý và Thành. Ở tuổi của em, Ly học buổi sáng và ở nhà vào buổi chiều để học hoặc đến trường sinh hoạt. Còn Thanh, cô học buổi chiều và làm phục vụ bàn tại một nhà hàng Nhật Bản vào buổi tối. Vì vậy, đêm đầu tiên Hồng Hồng đến nhà trọ, anh cảm thấy xa lạ với xứ lạ và khó ngủ. Trời nóng nực, trong nhà chỉ có một chiếc quạt, anh hồi hộp mở cửa, ngồi trên bậc thềm trước cửa phòng trọ…ngắm sao giữa đêm.
Rõ ràng là đang đau đớn, cảnh tượng bất ngờ xảy ra sau 12 giờ – tiếng cạch cửa mở ra, sau đó một cô gái bước vào, vẫy tay chào – khiến Hùng và Thanh giật mình. Một mặt, Thanh cho rằng Hùng là kẻ trộm vì đột nhiên giữa đêm… anh ta đang ngồi trước nhà ai đó, cửa mở toang. Một mặt, tôi bị sốc vì nửa đêm bất ngờ lôi kéo một cô gái.
Thanh liền cầm cây chổi trước nhà, gõ cửa mời Ly ra ngoài. Khi Lý mở cửa, Thành nói một câu khiến Hùng choáng váng: “Thằng nhóc này hơi già mà đã định trộm đồ của anh rồi!”.
Sau đó, không đợi anh Hồng lên tiếng, anh đã bước về phía trước. Ly dụi mắt trách Thanh.
“Anh Lão Hải vừa ra ngoài chơi, đừng dọa anh ấy.”
Mặt Thanh như cái thớt rồi quay lại hỏi.
Đúng vậy, nếu nửa đêm đột nhiên ngồi xổm trước cửa nhà ai đó, trong phòng sẽ tối om. May mắn thay, giữa không gian rộng mở có một tia sáng. tên trộm. Đáng tiếc hắn vừa mới ra ngoài, cái gì cũng không hiểu…
Trong cả dãy căn hộ, chỉ có căn phòng đầu tiên giữa Thành và Ly là thoáng nhất. Có một cửa kính nhỏ trên tường gần cửa ngoài để thoát khí khi nấu ăn bằng bếp gas đôi, nhưng do 2 người chuyển sang nấu ăn ở nơi khác nên cửa sổ đó chỉ cần 2 người đứng trên ghế. Có thể nhìn và nghe thấy mọi thứ đang diễn ra trong con hẻm trước mặt hàng xóm. Nhiều ngày cuối tuần, khi nghe thấy tiếng động ở đâu đó, Thành thường ngồi trên ghế nhìn ra ngoài. Ai đi với ai quanh đây? Đẹp hay xấu? Giàu hay nghèo, chỉ cần Thành và Lý đứng trước cửa là cái gì cũng biết. Đôi khi họ còn vui vẻ trong suốt quá trình, hoặc khiến những cô gái đã có người yêu phải xấu hổ.
“Sao hôm nay về nhà vui quá…ahh…wow…” -Ly hỏi với giọng ngái ngủ.
“Em có nhớ lúc em còn nhỏ Luân đuổi em không? Hôm nay em mới biết anh ấy đuổi theo em! – Thanh Anh mừng quá, thú vị quá…
“Luân đẹp trai và đa tình quá phải không?” – Ly Vẫn buồn ngủ nhưng trông tỉnh táo hơn.
“À. Vừa rồi đi ra con hẻm phía trước, tôi gặp một số linh mục và tôi thấy sợ. Họ cứ nhìn chằm chằm vào tôi và cười tinh nghịch. Thêm hai người nữa bước ra và nói những điều vớ vẩn về tôi. – Thanh bắt đầu tức giận. .
“Họ đã làm gì khiến bạn tức giận thế?” -Lee tò mò.
Họ nói: “Em yêu, hãy đi cùng anh, hai em. Tôi chắc chắn tối nay các em sẽ thích uống rượu với khoai tây của chúng ta! “May mắn thay…”. – Thanh vẫn nói với giọng run run.
“May quá? Cứu tinh đã tới rồi? Chưa kể anh Luân…” – Lai đoán.
“Ồ, anh Luân tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy thì chặn lại và đưa tôi về nhà, anh ấy cũng khá đẹp trai đấy – Thanh nhìn mơ màng quá.
“Mày mà mày ăn mặc thế này tao sẽ lột quần áo mày rồi cưỡng hiếp, chưa kể thanh niên ở bên ngoài. Sao mày lại ăn mặc thế này? Thanh bàng hoàng. -“Vậy thì thế này! – Nói xong, Ly tát vào cái mông cong của Thanh khiến Thanh giật nảy mình.
“Tôi ghét anh quá! Tôi đẹp, buông tôi ra!” Thanh thẳng thừng bảo vệ nhưng mặt lại đỏ bừng.
“Chỉ điều đó thôi cũng khiến tôi hạnh phúc rồi! Còn ngày mai thì sao? Ngày mốt, rồi tuần sau nữa?”
“Này, này… đừng lo. Hôm nay Lão Luân rủ tôi đến chỗ làm việc, và anh ấy nói tối nào cũng sẽ đưa tôi về nhà. Này, này…” -Thanh reo lên.
“Này, người yêu của cậu đâu? Cậu định đi à? – Lý cau mày.
“Không, bạn bè chỉ đi chơi với nhau thôi, còn người yêu tôi thì khác! Không có chuyện tình cảm với anh Luân!”
Sau đó, hai chúng tôi trêu nhau một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.