Đặng là một người phụ nữ có số phận khá bấp bênh. Dũng có nguồn gốc ở vùng Ba Chúc, tỉnh An Giang. Cô là một cô gái xinh đẹp cả về hình thể lẫn tính cách. Năm 19 tuổi, cô lập gia đình với một chàng trai trẻ cùng xóm. Sau này, khi chồng Hong Yong tìm được việc làm ở TP.HCM, cô theo chồng lên thành phố lập nghiệp. Đất nước đang trong thời kỳ đổi mới và đầy rẫy khó khăn nhưng Ayong và vợ đang làm việc rất chăm chỉ. Dung lên thành phố mới 23 tuổi nhưng cũng nhận ra tầm quan trọng của việc học chuyên môn nên đã đăng ký học kế toán và nâng cao tay nghề khi làm nhân viên phục vụ bàn. Sau gần 2 năm học, Dung đã lấy được bằng kế toán và dễ dàng xin vào làm kế toán tại nhà máy sản xuất của chồng. Hai vợ chồng làm việc chăm chỉ và xây được một ngôi nhà nhỏ. Những năm đầu cải cách dần dần trôi qua, tình hình kinh tế đất nước dần được cải thiện, thu nhập của vợ chồng Dong cũng tăng lên, không chỉ hai vợ chồng Dong mà cả bố và mẹ anh cũng rất ngoan ngoãn. vui mừng. . Cuộc sống tưởng chừng như không giàu cũng không nghèo nhưng mọi chuyện đang diễn ra bình yên thì bỗng tai họa ập đến với gia đình họ Đặng. Chồng ông Hong Yong vô tình rơi từ trên cao xuống khi đang vận hành máy và tử vong. Cú sốc lớn này khiến Dong và hai gia đình bị sốc. Thực tế, khó có ai có thể dễ dàng vượt qua nỗi đau này. Tang lễ ông Hồng được diễn ra trong không khí vô cùng đau buồn. Dung, bố mẹ chồng, bố mẹ ruột của Dung đều bật khóc. Điều tồi tệ nhất là hai đứa con của Dũng đã mất đi chỗ dựa tinh thần – cha của chúng.
Đám tang kết thúc và mọi thứ trở lại cuộc sống bình thường. Tuy nhiên, điều đáng nói là hiện nay thu nhập của gia đình đã sụt giảm rất nhiều. Dù Dung cũng có việc làm và có lương nhưng lương kế toán của cô sẽ không bao giờ cao bằng kỹ thuật viên như Hùng. Tôi buồn nhưng phải tìm cách tiếp tục cuộc sống và ít nhất là chăm sóc thật tốt cho hai con. May mắn thay, bố chồng Dung đã có ý tưởng và dường như Dung đã tìm được lối thoát. Khi Dung về quê, anh nói với cô:
– Tôi cho rằng vợ chồng anh đã có sẵn một ít tiền tiết kiệm, Hồng cũng có một ít tiền bảo hiểm. Bây giờ chúng ta hãy làm phép tính như thế này. Bố mẹ tôi sẽ cho tôi nhiều tiền hơn, tôi và mẹ sẽ cải tạo ngôi nhà chúng tôi đang sống thành căn nhà cho thuê một phòng và mua một căn hộ, dù nhỏ đến đâu, để chúng tôi có thể ở. Nhà hiện tại đã sửa sang lại và cho thuê. Bố thấy nhà hiện tại gần nhiều trường đại học, sinh viên đến học nhiều nên cho thuê nhiều phòng như vậy có khi cũng bằng, thậm chí cao hơn lương của Hồng ở chỗ làm trước. Bây giờ hơi chật chội nhưng tôi vẫn có chỗ ở đàng hoàng nhưng bù lại tôi có thu nhập để lo cho hai con và cuộc sống sau này.
Thấy bố vợ nói đúng, Dong liền làm theo. Vì vậy, sau đó, Dũng thu dọn đồ đạc và chuyển về căn hộ mới mua cùng hai con để chuẩn bị cho cuộc sống. Căn hộ chỉ rộng vài chục mét vuông, khá chật chội nhưng không sao, đôi khi bạn phải chấp nhận điều này trong cuộc sống. Ngày chuyển nhà, Dũng cùng mẹ chất hết đồ đạc lên xe tải và chuyển vào nhà chuẩn bị cho cuộc sống mới. Tuy nhiên, khi đến nhà họ gặp rất nhiều khó khăn vì lúc đó chưa có dịch vụ chuyển nhà chuyên nghiệp nên họ phải lắp ráp lại mọi thứ vừa chuyển đến. Ngay khi tôi ra ngoài tìm người cài đặt hoặc trợ giúp thì đột nhiên có một giọng nói vang lên:
– Có vẻ như cậu cần giúp đỡ phải không?
Du Gang quay lại và nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi và khỏe mạnh. Nghĩ đến việc nhờ anh chàng này giúp đỡ, Dũng nói:
– đúng rồi. Hôm nay tôi chuyển đến đây nên tôi cần bọc lại ngôi nhà mới của mình. Bố mẹ tôi và tôi không quen làm việc nên rất vất vả.
Chàng thanh niên trả lời:
– Bạn cần cài đặt những gì?
Đồng trả lời:
– Có hai giường và một số tủ quần áo. Đây là những thứ chúng tôi đã chuyển từ ngôi nhà cũ của chúng tôi ở đó.
Chàng trai mỉm cười đáp:
– Bạn nghĩ sao, những điều đó thật dễ dàng. Để mình vào giúp bạn cài đặt nhé.
Đồng trả lời:
– Chuyện này có làm phiền anh nhiều không?
Chàng thanh niên trả lời:
– Ồ, đừng bận tâm, bạn quên hôm nay là chủ nhật và ai đi làm à?
Nói xong, Dũng cho chàng trai vào nhà. Sau khoảng nửa giờ làm việc, anh ta lắp đặt bàn, ghế, giường, tủ cho vợ chồng Dũng và sắp xếp đúng nơi mà Dũng cần. Dung nhìn thanh niên này có lẽ còn rất trẻ, chỉ lớn hơn Dung một chút, còn rất trẻ, cô có thể gọi anh là anh trai, nhưng có lẽ cô tôn trọng người sẵn lòng giúp đỡ mình nên gọi anh là anh trai. Sau khi lắp đặt xong, cả ba ra phòng khách, Dũng mời thanh niên uống nước. Qua làm quen, trò chuyện, Dũng được biết chàng trai này sống cạnh nhà mình và tên là Đạt. Đông nói:
– May mà hôm nay anh Dart đã giúp đỡ tôi, nếu không tôi và mẹ tôi sẽ không biết phải làm sao.
Dart trả lời:
– Không sao đâu, chúng ta cũng là hàng xóm mà.
Đồng hỏi lại:
– Vậy năm nay Đạt bao nhiêu tuổi? Trông bạn trẻ quá.
Dart trả lời:
– Em năm nay mới 18 tuổi và đang là sinh viên đang theo học tại đây. Tôi thuê căn nhà bên cạnh.
Dung trợn mắt ngạc nhiên, nghĩ rằng Đạt còn trẻ nhưng không ngờ lại trẻ đến thế. Đồng trả lời:
– Ôi Đạt còn trẻ, kém tôi 19 tuổi.
Dart trả lời:
——Tôi cũng đoán là cô ấy lớn tuổi hơn tôi, nhưng không ngờ cô ấy lớn hơn tôi rất nhiều mà vẫn trẻ đẹp như vậy. Tôi chỉ nghĩ cô ấy hơn tôi 5-6 tuổi thôi. Dù lớn tuổi hơn tôi nhưng cô ấy vẫn cảm thấy hơi xấu hổ khi gọi tôi là anh trai.
Đổng Tiểu Tiểu đáp:
– Ôi, cậu khen tôi nhiều quá. Tôi cũng nhiều tuổi rồi. Về chức danh thì tôi và bạn chỉ là hai người bình thường trong xã hội mà thôi. Thực sự, tôi càng cảm thấy xấu hổ hơn khi anh ấy gọi tôi là chị. Anh ấy khen tôi trẻ, đẹp và nên gọi tôi là dì.
Dart trả lời:
– Tôi nghĩ điều này là hợp lý. Nhưng không sao, tôi đoán bạn có thể gọi nó là gì bạn muốn. Bây giờ chúng tôi là hàng xóm và tôi không biết chúng tôi sẽ sống ở đây bao nhiêu năm nữa, nhưng chúng tôi ở bên nhau hàng ngày và lẽ ra chúng tôi phải ở bên nhau vào ngày hôm đó. Hãy giúp đỡ lẫn nhau nếu có chuyện gì xảy ra.
Sau đó, hai người trò chuyện một lúc thì hôm đó, Dũng mời Đạt ở lại ăn tối để báo đáp sự giúp đỡ vừa rồi. Họ đã trở nên quen biết.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.