Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình không mấy giàu có. Bố tôi mất trong một vụ tai nạn khi tôi còn trong bụng mẹ nên tôi không biết bố thực sự trông như thế nào, nhưng mỗi lần nhìn vào gương, tôi luôn cảm thấy bố chắc chắn là một người rất tốt.
Cuộc sống gia đình tôi khá khó khăn. Mẹ tôi là công nhân chủ chốt nên phải làm việc cả ngày để chăm sóc tôi và bà. Ngoài việc kiếm chút tiền cho tôi đi học, mẹ còn phải lo liệu đủ dinh dưỡng trong mỗi bữa ăn để con phát triển bình thường, khỏe mạnh. Tôi là con một và là niềm hy vọng duy nhất trong gia đình. Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã cảm nhận rõ ràng áp lực phải học giỏi để sau này giúp gia đình thoát nghèo. Ngoài việc học, em còn chăm chỉ làm việc nhà. Em yêu mẹ nên sẽ cố gắng giúp đỡ mẹ để mẹ không phải làm việc quá vất vả.
Hàng xóm khen mẹ tôi may mắn sinh được một cậu con trai kháu khỉnh, yêu thương bà và học giỏi. Đi đâu em cũng được mọi người yêu quý và ai cũng nói lớn lên em sẽ làm con rể của bố. Dù lúc đó tôi đã học lớp 9 nhưng tôi không còn hiểu con rể là gì nữa nên khi bị các cô dì hàng xóm trêu chọc, tôi thường bắt cặp với con họ. Tôi chỉ có thể mỉm cười hạnh phúc.
Hàng xóm trên lầu của tôi là nhà cô Mai. Gia đình bà là công chức nhà nước, vợ chồng bà đều là cán bộ huyện nên gia đình bà đông con, khá giả so với những người trong xóm. Cô Mai và mẹ tôi là bạn thân thuở còn đi học và đến giờ vẫn rất thân thiết vì ở nhà không có điều kiện nên mẹ tôi phải nghỉ học sớm để phụ giúp gia đình.
Bà Mai sinh được hai cô con gái. Đứa đầu tên là Lan, đứa tiếp theo tên là Trang. Tôi và Lan bằng tuổi nhau, còn Trang kém tôi hai tuổi, vì bận công việc ở huyện nên không có thời gian chăm sóc nên đã giao cho bà nội chăm sóc khi còn nhỏ. trẻ. Tôi nghe mẹ tôi nói vậy nhưng tôi vẫn chưa biết nó như thế nào.
Hàng xóm tầng dưới của tôi là nhà chú Hải. Tuy nhiên, gia đình anh đã mua một căn nhà khác ở thành phố để kinh doanh. Thỉnh thoảng tôi về nhà dọn dẹp và thăm họ hàng. Vì thế ngôi nhà gần đó hiện đang bị đồn là nhà bỏ hoang hoặc nhà ma vì không có ai sinh sống ở đó.
Dưới đây là gia đình chị Hà, gia đình anh Đông…và vân vân. Trong số đó có 5 cô gái và 1 chàng trai. Tuy là con gái nhưng cô rất phá phách và có tính cách hiếu chiến. Cô chỉ học hết tiểu học trước khi bỏ học. Các chuyên gia đi hái bí, nhặt dưa ăn trộm của các gia đình lân cận. Thế nên ai cũng phàn nàn rằng gia đình này quá xa lạ. Mẹ tôi khuyên tôi không nên tiếp xúc quá nhiều với họ. Nhưng chúng rất thích chơi với tôi, và bất kể chúng lấy trộm thứ gì, chúng đều chạy đến nhà đút cho tôi.
Các chị gái của cô, hai đứa con của cô đều hơn tôi vài tuổi, còn hai đứa con của cô thì nhỏ hơn tôi rất nhiều, khoảng 6-7 tuổi nên thường khỏa thân chạy nhảy mà không mặc quần. Khi nhìn thấy những chú bướm của bọn trẻ đó, tôi nghĩ đó là chuyện bình thường và không nghĩ nhiều về điều đó. Tôi chỉ nghĩ nó lạ vì nó khác với con chim của tôi. Khi đó chúng tôi đều là những đứa trẻ nên dù thế nào đi chăng nữa, chúng tôi cũng chơi với nhau một cách hồn nhiên và vui vẻ.
Nhà bà Tân gần nhà tôi chỉ có ba đứa con “mặt dày”, một trai bằng tuổi, còn lại là con nít, gái nên tôi cũng không dám nói gì với hàng xóm. Huy nhưng vì rất dũng cảm nên chúng tôi đặt biệt danh cho anh ấy là “Cheeky”.
“Mặt Dày” cũng học lớp 9 như tôi nhưng khác lớp. Anh học lớp 9a7 còn tôi học lớp 9a1. Sau này, Lan, con gái của cô Mai đến xóm tôi cũng học lớp 9, học lớp 9a7 giống như “táo bạo”.
Nếu không có chuyến đi câu cá với số phận “táo bạo” đó thì tuổi thơ của tôi có lẽ cũng êm đềm như dòng sông quê hương.
… Các bạn đang đọc truyện “Dòng sông quê hương” Nguồn: https://truyenxphatrinh.com
Chiều hôm đó, “Mặt Dày” đến nhà tôi cầm hai chiếc cần câu và mời tôi đi câu cá trên sông. Khi tôi ở nông thôn, tôi không bao giờ ngủ vào buổi trưa. Nếu không câu cá, hãy chọc một con ong bắp cày hoặc bơi qua sông để trộm dưa hấu.
– CHÀO! đi câu cá!
Nó gào thét ở ngoài ngõ, sợ mẹ thức dậy không cho đi nên chạy ra chỉ cho nó xem, đề phòng nó lại la hét. Tôi tức giận và chửi rủa.
—Đồ ngốc, lặng lẽ khóc đi. Nếu mẹ tôi tỉnh dậy thì bà đã không bỏ đi bây giờ.
Nó cười toe toét. Và răng của nó độc đoán nhất trong số các nước láng giềng. Buồn cười quá, mấy gã mồm mép đó thật sự làm những điều điên rồ và buồn cười thật. Nhưng anh ấy cũng nói rất nhiều và liên tục cử động miệng.
Tôi và anh vác cần câu sang sông. Một khi bạn tìm được nơi lý tưởng để lưu trú, làn nước trong xanh dịu dàng tràn ngập cá. Cả hai người đều rắc rối, tôi thì im lặng còn anh thì cứ nói, nên sự kết hợp này rất ngầm. Lúc đó anh cứ hát một số ca khúc mới nổi của Đan Trường như “Phong Ba Tình Đời” hay “Chờ Tháng Năm” nhưng anh không nhớ nổi và chỉ hát được vài câu rồi ôi ôi thôi. nghe có vẻ buồn cười. Anh ấy cứ hát, còn tôi thì ngồi nghe, thêm vài câu chỗ này chỗ kia, rồi cả hai chúng tôi cùng cười.
Chúng tôi ngồi đó rất lâu mà không thấy con cá nào cắn câu. “Không biết xấu hổ” thở dài nói:
– Chán quá, cá trốn ở đâu?
Tôi mỉm cười và nói:
–Hãy dành thời gian và đừng thiếu kiên nhẫn. Hôm qua trong lớp các em không nghe thầy nói: “Kiên trì là một đức tính tốt phải không?”
Nó lại thở dài:
——Dừng lại, đừng tin lời nói nhảm của bà già đó. Tôi ngồi nghe mà buồn ngủ muốn chết.
– À nhân tiện, chúng ta hãy hái ổi và ăn nhé. Nhà ông Đặng có một cây ổi rất ngon.
Tôi sợ hãi nói:
– Tôi sợ chó. Con chó của bạn to như “con bò”. Sao bạn không đi? Tôi sẽ ngồi đây và ngắm cá của bạn (tôi đùa đấy)
“Vô liêm sỉ” tức giận đứng dậy nói:
– Anh cũng vậy luôn, biết ăn là tốt rồi. Nếu về nhà không có cá thì đừng cố ăn ổi.
Tôi mỉm cười và nói:
– Thôi hái nhiều đi, đừng hái ổi non.
Thế là “táo bạo” đi trộm ổi, còn tôi nằm muốn đánh một giấc. Gió bên bờ sông thổi mát rượi. Nhắm mắt lại lắng nghe tiếng chim hót và tiếng xào xạc của từng lá tre, cảm giác như sự tĩnh lặng, du dương của miền quê. Đột nhiên, trong gió, tôi nghe thấy tiếng gì đó giống như tiếng người, một chàng trai và một cô gái đang nói chuyện với nhau. Tôi mở mắt, nhảy lên nhìn quanh thì thấy một đôi trai gái đôi mươi đang lẻn vào cánh đồng ngô ven sông.
Tôi thầm nghĩ: Ôi, dân làng bên kia dám ăn trộm ngô ở đây. Tôi phải dọa chúng cho đến khi chúng tè…mùa hè hè. Nghĩ vậy, tôi cắm cần câu xuống đất rồi nhẹ nhàng bước qua cánh đồng ngô. Sau đó tôi lẻn vào như đặc vụ 007, bò khắp nơi để tìm kiếm cặp đôi lúc trước. Vì cánh đồng ngô dày và cây ngô cao hơn đầu bạn nên tầm nhìn rất hạn chế. Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng nổ giống như tiếng cây ngô bị gãy. Tôi nhanh chóng bò về hướng đó và nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Một cặp đôi khỏa thân đang ôm nhau. Những anh chị em đó đang làm gì? Tôi định đứng dậy chạy ra dọa anh ta trộm ngô trong làng nhưng mắt tôi vẫn tò mò. Tôi nhìn thấy thân hình trắng như tuyết và hai bộ ngực to tròn của cô ấy đung đưa một cách quyến rũ. Anh chàng còn hôn cô say đắm từ mặt đến cổ. Sau đó anh nhẹ nhàng liếm núm vú của cô, khiến cô cong người lên và phát ra một tiếng rên khe khẽ:
– Tôi… Ờ…
Anh chàng cứ liếm ngực em rồi bất ngờ ngậm núm vú vào, mút mạnh, đồng thời đưa tay vào háng em gái và làm gì đó (sau này tôi mới biết là anh ta đang “móc câu”), vì lúc đó . Đùi của cô ấy bị che kín nên tôi không thể nhìn thấy cô ấy. Cô uốn cong toàn bộ cơ thể và hơi thở của cô ngày càng nhanh hơn. Tôi nghe rõ tiếng mọi người thở hổn hển, rồi đột nhiên anh tôi hỏi:
– bạn có hạnh phúc không?
Cô gái vẫn đang ngước lên, thở hổn hển, có vẻ rất mệt mỏi, sau đó bàn tay của anh trai cô càng đưa vào giữa háng cô càng lúc càng mạnh, cô dường như không thể chịu đựng được nữa, tay cô như đang nắm lấy bắp ngô. , rên rỉ. Càng lớn:
– Anh…anh…không…không…ah…ah…ah…tôi…không…a…aa…
Tay cô buông bắp ngô nghiền nát ra và nắm lấy tay anh, như muốn đẩy tay anh ra khỏi háng cô. Nhưng tôi thấy tay anh vẫn căng thẳng, càng ngày càng cứng. Cô ấy muốn nói điều gì đó nhưng không thể. Cô ấy chỉ có thể mở miệng, hơi thở ngày càng khó khăn, rồi đột nhiên hét lên khiến tôi bàng hoàng:
– Ahhhhhh…
Sau tiếng hét, cô ấy dường như cuộn tròn lại, trông choáng váng, kiệt sức nhưng đầy mãn nguyện.
Anh từ từ rút tay ra khỏi háng cô, tôi có thể thấy rõ từng ngón tay của anh dính một chất lỏng nhờn nào đó, trông giống như mủ từ lá dâm bụt mà chúng ta thường hái và vò nát để làm bong bóng. mặt đất.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.