Tình Yêu Internet – Phần 1

phần 1

Mình cũng là thành viên lâu năm của tuyensextv.me. Nhưng hôm nay tôi dám kể một câu chuyện của riêng mình cho mọi người đọc.


Mình còn trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm sống như bạn nên có thể còn nhiều thiếu sót trong bài viết mong bạn tha thứ!

Tôi là một chàng trai trẻ sinh ra và lớn lên ở Thái Nguyên chứ không phải thủ đô sầm uất như mọi người tưởng tượng. Nhưng tôi không khoe khoang, có rất nhiều cô gái Thái Nguyên cũng rất giỏi. Nếu có cơ hội, bạn nên đến gặp các cô gái Thái Nguyên.

Hiện tôi đang học tập và làm việc tại Hà Nội. Hôm nay tôi muốn chia sẻ một câu chuyện tình yêu mà tôi đã trải qua. Rất mong được chia sẻ cảm xúc của mình với các bạn Truyensetv.me.

Chuyện tình của tôi cách đây tám chín năm. Lúc đó tôi đang học lớp 10 và đang học võ thuật1 với các anh trai của mình, nhưng thật kỳ lạ khi thấy họ bỏ võ thuật và toàn thời gian đi thử giọng. Hỏi có gì hấp dẫn mà khiến những gã này từ bỏ võ thuật và đầu tư nhiều tiền như vậy vào trò chơi vô bổ đó. Chỉ cần nhấn các nút lên, xuống, phải, trái và dấu cách và mỉm cười. Vì vậy, tôi đã đi vào và thử nó! Vào thời điểm đó, vẫn còn tin đồn về một trò chơi thử giọng mới sắp ra mắt. Ai đã từng chơi game này đều biết điều này. Nếu bạn không muốn chơi thì đừng chơi và chỉ chơi theo sở thích của mình. Ngoài ra, bạn vẫn có thể tán tỉnh các cô gái. Xin chào. Em mới vào lớp mười và em thắc mắc cảm giác có người yêu là như thế nào? Không biết cảm giác được con gái quan tâm là thế nào nhỉ? Tôi rất muốn tìm được tình yêu đích thực thông qua trò chơi ảo. hehe.

Lúc đầu, con gà không thể nhảy được. Dù nhàm chán nhưng thật vui khi cuối cùng cũng tìm được một vài cô gái để nói chuyện.

Sau một thời gian, tôi luyện tập kỹ thuật của mình, và mặc dù nó không chuyên nghiệp nhưng vẫn ổn. 4k 8k tôi sẽ đụ hết bọn chúng. Thế là hàng ngày, như thường lệ, sau khi đi học về tôi đến thẳng tiệm game và ngồi chơi đến tận chiều. Làm ơn đi bà ơi, xin bà đừng có đủ tiền để vào trường này. Nó chỉ chảy vào tất cả các cửa hàng trò chơi. (Tôi chắc chắn rằng tất cả các game thủ ngoài kia đều giống tôi ở điểm này hay điểm khác. Xin chào). Hãy làm việc suốt ngày đêm, nghỉ học và thăng cấp. Nếu bạn làm việc chăm chỉ vào ban đêm thì không cần phải nhảy múa. Hai anh em ngồi xem sex. Hài kịch dã man. Trong thời gian đó, tôi đã chứng kiến ​​sự tra tấn tình dục của người Nhật và thấy họ tàn ác đến mức nào. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mình còn man rợ hơn người Nhật…

Rồi bất cứ điều gì cần phải xảy ra đều phải xảy ra. Như thường lệ, sau giờ học (tôi học buổi sáng) tôi đi thẳng đến cửa hàng game và ngồi đó đến tận khuya. Bởi vì lúc đó tôi đang cạnh tranh với những người bạn cấp trên của mình để giành lấy vị trí cấp trên và phải lướt Internet hàng ngày. Nếu không mất đi phần trên, bạn sẽ chết. Xin chào. Cảm thấy nhàm chán khi đăng nhập vào buổi thử giọng và khiêu vũ với bạn bè. Lang thang khắp phòng lại bị chồng liếm… Chợt nhìn thấy tên phòng, đang tìm tri kỉ… Chỉ mở ra một chiếc hộp trống. Mọi thứ khác đều bị khóa. Thế là liều mạng, dù bị đá không thương tiếc nhưng vẫn lao vào =)). Trò chuyện tình cờ. Bắt đầu một cuộc trò chuyện thực sự. Xin chào. (Vì ngoài đời mình nói chuyện to lắm.) Trong game ảo hơn. hehe.

Đọc tiếp  CÔ GIÁO LAN

Biệt danh của tôi là Thỏ Hồng. CHÚA ƠI. Tôi ghét những người gọi thỏ, cáo hay sói. không biết lý do tại sao? Nhưng nghe có vẻ thú vị. Nhưng sau một thời gian trò chuyện, tôi thấy cô ấy nói chuyện rất hay và hòa đồng với tôi. Vì vừa chia tay người yêu nên tôi cần người để nói chuyện. Đây là sức mạnh của tôi. Bất cứ điều gì an ủi anh, bất cứ điều gì động viên anh cố gắng hơn, anh sẽ ở bên cạnh em để em không còn buồn nữa. Nhìn lại, tôi vẫn không hiểu tại sao miệng mình lại mềm như kẹo…Tôi không hiểu đó là lời mời gì. Nhưng họ đã kết hôn vào chiều hôm đó. bỏ cuộc. Khi xong việc, tôi nói tôi phải về nhà. Hẹn gặp bạn trực tuyến vào chiều mai để trò chuyện. Tôi không nghĩ nhiều về điều đó vì buổi thử giọng diễn ra ảo. Nếu Mai không lên mạng như kế hoạch, anh ấy sẽ bỏ lại quan tài và mọi chuyện sẽ kết thúc. Không cần phải mua một cái khác.

hehe. Tôi cứng đầu thế đấy các bạn ạ. Và bởi vì khi tôi hỏi bạn anh ấy ở đâu? Vì tự do 210 thuộc về toàn thể người dân Thái Nguyên. Tôi sẽ cho bạn 1 câu. Thưa ông, tôi không ở Thái Nguyên. Tôi sống ở Hà Tây. (Bây giờ ở HN2…ai ở Hexi thì đừng ghét tôi) Ôi chết tiệt. Tại sao mẹ bạn không nói với bạn sớm hơn? Chà, sau khi ghép nối hoàn tất, hãy để nguyên như vậy. Ngày mai tôi sẽ lên mạng để tiếp tục tính toán. Hayes. Tôi đứng dậy cúp máy và tiêu 50.000. Vào thời điểm đó, 50k vẫn còn rất có giá trị. Không như bây giờ. Có lẽ bữa sáng là không đủ. Kỳ quái, sao lại có nhiều như vậy? nghĩ về nó Lúc đó tôi mới bắt đầu tập hút thuốc nên đặt mua một túi Weiner, 2 cái bánh và 2 chai nước. Người bạn thân nhất của tôi đã quay lại trước và sạc điện thoại của tôi. Chết tiệt không nói gì cả. May mắn thay, tôi chỉ muốn có tiền để học thêm. Nếu không thì các bạn sẽ chỉ đánh nhau với nhau mà thôi.

Về đến nhà, tôi tắm rửa và ăn uống như thường lệ rồi chạy vội đến một nhà hàng gần đó để tiếp tục chơi game. Nhưng tôi hầu như không chơi au vào buổi tối. Bởi vì khi tôi và anh em ngồi gần nhà, họ đều chơi AOE. Cược để trả tiền đồ uống, cá cược để đi ăn uống v.v…

Đọc tiếp  Trái tim người mẹ - Phần 1

Quả thực là tôi chưa quên. Thật sự thú vị. Chắc các bạn đang thắc mắc tại sao tôi không phải học buổi tối đúng không? Thực lòng mà nói, tôi là con một trong gia đình toàn trai nên được ông bà cưng chiều từ nhỏ. Và vì luôn thích vui chơi nên tôi đã là một học sinh bình thường từ năm lớp sáu. Rất bực bội. Từ đó dần dần, thói quen ngồi bên bàn học đêm trở thành một cực hình đối với tôi. Sau đó tăng dần thời gian bạn ra ngoài vào buổi tối. Bị đánh, mắng đã thành thói quen. Ông bà già thấy mình choáng ngợp. Con ngựa vẫn đi con đường cũ. Rất bực bội. Chúng tôi không thể làm gì được. Mỗi dịp Tết đến, có lẽ tôi ở nhà trông nom nhà cửa của những người thân lớn tuổi. Vô gia cư trong 364 ngày còn lại. hehe.

Hãy đến vào ngày hôm sau. Như thường lệ. Tan học, tôi chạy ngay đến cửa hàng game gần trường nhất. Mặc dù cửa hàng có đầy đủ máy tính nhưng đó là do bạn chơi nhiều và ngồi lâu. Cũng công bằng. Nó giống như việc trở thành khách VIP trong một nhà hàng. Máy đã đầy nhưng khi vào bên trong, người chủ đã đuổi cậu bé đang tập bắn Half-Life ra ngoài. Hãy để tôi ngồi cạnh điện thoại. hehe. Vì thế tôi luôn vội vã ra ngoài sau giờ học. Như thường lệ, Yahoo vẫn trực tuyến đầu tiên. Vào một trang web ngu ngốc nào đó để xem tin tức bóng đá. Sau đó lao vào trò chơi. Ngồi đó đến 2 giờ chiều. Tôi tưởng cô gái này sẽ cho tôi trèo cây. Chết tiệt. Tôi đã lên kế hoạch loại bỏ chiếc quách. Tìm một cô gái khác để trò chuyện. Rồi đột nhiên vào buổi chiều:

– chồng. Chồng bạn có dành nhiều thời gian trực tuyến không? Bây giờ vợ tôi có thể đi rồi. hehe.

Ôi chết tiệt, nếu bạn đến muộn khoảng 30 giây, có thể bạn sẽ là người tiếp theo trong danh sách bạn bè của tôi. =))

PM lại:

– Sao vợ tôi lên mạng muộn thế? Chồng chưa ăn trưa, sáng đợi vợ online =))

– Vợ tôi xin lỗi. Vợ tôi không thể đi sớm vì mẹ cô ấy không cho cô ấy đi. Khi đến giờ học thêm, vợ tôi có thể đi. Hôm nay vợ trốn học thêm, giả vờ ngồi nói chuyện với chồng.

Hix. Tôi bắt đầu có cảm tình với cô ấy. (Vì ở AU thì vợ chồng nào cũng gọi là vợ chồng, nếu không thì mãi mãi là vợ chồng. Điều này khiến những người không chơi AU thắc mắc tại sao vợ chồng lại kết hôn nhanh như vậy).

Thế là hai chúng tôi ngồi nói chuyện suốt buổi chiều. Chúng tôi sắp xếp gửi trái tim cho đến khi còn 5 trái tim rồi chúng tôi kết hôn (Mẹ ơi, giờ nghĩ lại, con mới biết trò chơi đó điên rồ đến mức nào) và rồi tôi phát hiện ra mẹ có hai chị gái. Cô ấy = tuổi của tôi. Ồ, thế thôi. Tôi muốn đi học ở một trường dạy nghề. Tên là Ngọc (bạn có gấu tên Ngọc thì đừng tiếc =)))

Sau đó hai đứa trao Yahoo cho nhau. Đừng nhảy lung tung nữa và hãy ra ngoài và trò chuyện trên Yahoo. Tôi tò mò. Chỉ cần yêu cầu cô ấy một webcam. Thật không may, cửa hàng cô làm việc không có máy tính có webcam. Tôi tự nghĩ: “Có phải ngô nghê quá không? Hoặc có thể cá sấu sợ gửi webcam lúc đó tôi đã nghĩ nhưng vẫn muốn biết”. Vậy nên hãy ngồi xuống và cầu xin tôi. Cuối cùng cô ấy cũng bối rối =)) Cô ấy bảo tôi đợi. Vợ ơi, xin hãy đi đến nhà hàng khác. Khi bạn hoàn tất, hãy đăng xuất khỏi Yahoo.

Đọc tiếp  Cuộc trao đổi vợ chồng bất ngờ

Saxophone. Tôi chợt nghĩ cô gái này bị điên. Không sao nếu bạn không có. Tại sao phải lãng phí thời gian thay đổi cửa hàng? Thế là tôi ngồi lên họng súng, bắn vài phát, tìm lại cảm giác kéo chuột. Tôi chỉ bắn những người bùng nổ trong trò chơi đó và chuyên nghiệp nhất. hehe.

Ngồi được một lúc thì tôi cảm thấy ù ù liên tục. Vì vậy, nó đã xuất hiện.

Hóa ra cô ấy đang ồn ào. Tôi vừa thay đổi cửa hàng. Hix. Tôi yêu bạn rất nhiều. Tôi lại có thêm tình cảm với bạn. Vì tôi mà tôi đã đi đến tất cả các quán cà phê để tìm một quán có webcam để tôi có thể ngồi xuống. Nói chuyện với cô ấy thêm một lúc nữa. Sau đó cô ấy gửi cho tôi webcam để tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy. 3…2…1…

Saxophone DKM Cái quái gì thế này? Tôi không ngờ cô ấy trông dễ thương đến thế. Mặc dù mạng lưới camera lúc đó chưa tốt như bây giờ. Nhưng bạn thực sự có thể nhìn thấy nó rõ ràng. Ý tôi là. Tôi đeo kính. khuôn mặt trắng. Có hàm răng khấp khểnh. Nụ cười rất quyến rũ. để tôi yên. Tôi đã yêu em mất rồi. hehe. (Tôi yêu đàn ông bằng mắt) Thế là chúng tôi tiếp tục nói chuyện. Giống như tôi phải quyết định xem đây có phải là điều tôi sợ không. Hay là tôi sai =))

Lúc đó đã gần sáu giờ và anh ấy nói đã đến giờ tan học. Vợ phải quay lại đây. Nếu không mẹ tôi sẽ nghi ngờ tôi và lần sau tôi đến trường tôi sẽ chết. Không thể nhìn thấy chồng tôi. Thế là cô đăng xuất và hẹn học online buổi tối nên cô online ở nhà. Trò chuyện trực tuyến với tôi trên Yahoo. Tôi có một chiếc máy tính ở nhà, nhưng lúc đó tôi không có máy tính ở nhà. Vì người già không trả tiền. Không thích để tôi chơi game. Thế nên tôi phải đến quán bar mọi lúc.

Cô ấy đã ra ngoài nhưng lòng tôi vẫn đau nhói. Hix. Cảm giác kỳ lạ.

Tôi tự nghĩ: “Bây giờ là mấy giờ rồi? Mình vừa yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?”

Rất tiếc, anh ta đang cầm điếu thuốc trên tay và rít một hơi thật sâu. rất vui. Nó giống như việc thức dậy sớm vào buổi sáng và hút một điếu thuốc. hehe. Sau đó đứng dậy, dừng máy, trả tiền và về nhà. Tôi đạp xe về nhà, thỉnh thoảng lạnh cóng khi bước đi, huýt sáo và suy nghĩ. Khá thú vị. hehe…

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận