Bẻ khóa – Phần 1

phần 1

Sau khoảng một giờ thẩm vấn, Duẩn bị công an kết án 12 tháng tù vì tội vượt biên và bị chuyển về đội một của đội lao động nhà tù. Nhóm đầu tiên gồm khoảng bốn mươi người, cả nam lẫn nữ, sống trong một ngôi nhà mái tôn, tường gạch, được ngăn đôi bằng ván gỗ dày. Đội công nhân này chịu trách nhiệm trồng cà chua, rau muống tại Bảo Sơn, TP.Vũng Tàu. Người cai ngục tên Hạnh, anh ta khoảng 20 tuổi, vui tính và dễ gần.


Nhà tù cách Bausen khoảng 3 km, đi qua một khu dân cư có nhiều cửa hàng tạp hóa rồi băng qua quốc lộ vào Bausen. Ngay chỗ đường cao tốc đi vào Bàu Sen có quán cà phê. Nhóm được phép ở lại đây và vào xưởng. Cán bộ trại giam luôn ngồi ở bàn của tù trưởng. Cô chủ quán rất xinh đẹp, dáng người đầy đặn, đầy đặn và thường mặc những bộ đồ mỏng manh, khiêu khích. Cô thường bước đi luộm thuộm và đứng rất lâu ở bàn của cai ngục. Sau sáu năm ở các trại cải tạo ở Ka Tum, Suối Máu và Tràng Lớn, Tuấn tin rằng làm việc ở đây chỉ cần có niềm vui. Mỗi sáng tôi có thể ngồi ở quán nhìn vào mông, ngực và khe ngực của cô chủ. Ngược hẳn với những ngày lao động ở Ka Tum, Tràng Lớn, Suối là máu me, đói khát, phụ nữ hiếm thấy. Tuấn tin rằng 12 tháng lao động như vậy sẽ trôi qua nhanh chóng và điều quan trọng nhất là phải giữ bí mật danh tính là cai ngục vừa mới ra khỏi trại lao động cách đây một năm. Tuấn đã suy nghĩ về việc này nhưng cảm thấy yên tâm vì khi bị bắt, anh ta không có giấy tờ tùy thân và khai báo danh tính mới có địa chỉ là Kinh tế mới Madagoui, Lâm Đồng. Khi Duẩn làm chứng như vậy, anh nhớ lại lời một cảnh sát đã nói trong một bữa tiệc cocktail. Có quá nhiều loại tù nhân vượt biên đều là những tù nhân tầm thường, cần phải bắt giữ nhưng không có quyền lực.

Làm việc ở Bàu Sen được hơn hai tuần, Tuấn thấy được một số điều:

Trước hết, trồng rau muống và cà chua không khó. Đất nằm gần đầm phá, dễ tưới tiêu.

2. Giờ làm việc thoải mái, 7 giờ đến 11 giờ sáng và 1 giờ 30 đến 5 giờ 30 chiều.

Thứ ba, chính phủ chỉ chi gạo, đội cai ngục trả tiền cho sáu nữ tù nhân trong trại nuôi dưỡng để đi chợ mua cá và rau về nấu cho các cô.

Thứ tư, môi trường làm việc thoải mái. Paulsen dài hơn một km. Khi đi qua giữa ao đầy hoa sen, Tuân có cảm giác như đang đi qua một thảm sen, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của hoa sen. Trong giờ nghỉ trưa, đội cai ngục chia thành nhiều nhóm đi tìm địa điểm câu cá, buổi chiều mỗi nhóm trở về với một đàn cá gồm cá vược, cá trê, cá lóc đã được làm sạch chỉ cần cho vào thùng. nồi. giờ.

Đọc tiếp  Chuyện của Liên - Phần 1

Tuấn không tham gia nhóm bắn cá. Đến trưa, anh tìm một túp lều yên tĩnh sau bếp, chặt vài lá chuối trên chục cây chuối cạnh chòi rồi nằm ngủ đến chiều mới đi làm. Nhà bếp là nơi thuộc về đội nữ tù. Họ nói chuyện rôm rả và cười đùa vui vẻ. Khi Tuấn ngủ say vẫn nghe thấy họ nói chuyện.

… Bạn đang đọc truyện “Vượt ngục” từ: https://truyen3x.pro

Các tù nhân tràn ra khỏi quán cà phê và đi vào con đường đất đã cắt Paulsen làm đôi. Tuấn đi phía sau các cô gái, nhìn kỹ thì thấy lá sen, hoa sen và cặp mông đầy đặn.

Đột nhiên, cô gái đến gần Tuấn nói:

Lắng nghe hoàng hôn trên thành phố của những giấc mơ.

Sắc xanh tím của Đà Lạt chìm trong sương mù.

Cặp đôi đi dạo trên con đường vắng…

Bước chân lặng lẽ trong không gian, hoàng hôn và màn đêm…

… Bạn đang đọc truyện “Vượt ngục” từ: https://truyen3x.pro

Những tiếng nói trước đây:

– Thu Hồng Cô ấy có nhớ Đà Lạt không hay tại sao ngày nào cô ấy cũng hát bài hát đó?

Cô gái ngừng hát và trả lời:

– chỉ biết bài hát này.

Duẩn nói:

– Giọng hát của cô không thua kém Thanh Tuyền, Hương Lan, Giáng Thu… và cũng rất hay. Nếu hát trước 75 tuổi chắc chắn sẽ nổi tiếng. Thật là lãng phí.

Tiếng cười của các cô gái vang lên từ phía trước. Thu Hồng quay lại, nhìn Tuấn rồi nói:

—Theo thói quen, lúc rảnh rỗi tôi hát vài câu. Bạn khen tôi nhiều như vậy, tôi sợ bạn sẽ kiêu ngạo với tôi. – Hát hay lắm, tôi nhắc lại. Có được giọng hát như vậy quả là một món quà. Có lẽ cô ấy biết giọng nói của mình. Tại sao bạn lại gọi tôi là kiêu ngạo bằng giọng nói như vậy?

Phía trước có tiếng nói:

– Hồng hát rất hay. Trong phòng vệ sinh nữ ai cũng muốn nghe. Lời khen của ông đã đúng.

Tuấn đang định nói tiếp thì các tù nhân đã phân tán thành từng nhóm nhỏ vào nhà kho lấy dụng cụ và đi làm.

… Bạn đang đọc truyện “Vượt ngục” từ: https://truyen3x.pro

Ăn trưa xong, Tuân ra chòi sau bếp, lấy trong túi ra một chiếc võng treo ở hai đầu cột. Anh nằm lắc lư nghĩ về người chủ quán cà phê đã đứng bên bàn anh cả một buổi. thời gian dài. Với vòng eo như vậy và lông mày, lông mi dài cong thì âm hộ phải rất to và lông phải che kín âm hộ. Ngoại hình của cô ấy rất quyến rũ, những đường cong ở hông và ngực đầy gợi cảm. Tuấn sẽ rất vui khi đến cửa hàng vào mỗi buổi sáng và ngắm nhìn những đường cong gợi cảm đó.

Đọc tiếp  Hiếp dâm em sinh viên

– Ôi, anh Duẩn lại nằm võng rồi. Bạn lấy đâu ra tài năng như vậy?

Nó quay lại:

–À, cô Hồng, tôi mới được người nhà cho, cô đừng tìm. – Nằm ở đây sướng quá. Tôi sẽ vào bếp lấy chiếu rồi nằm đây ăn trưa.

Tuấn mỉm cười nói:

–Ừ, đến đây và kết bạn. Tôi đã cô đơn trong một thời gian dài và rất cô đơn.

Thu Hồng đi được một lúc, lấy ra một chiếc chiếu nhỏ, tựa vào vách lều rồi tựa đầu vào túi vải nằm xuống.

Duẩn hỏi:

– Anh ở tù bao nhiêu tháng rồi? – Gần 4 tháng rồi thưa ngài. – Vậy đây là một tù nhân mới, không khá hơn tôi là bao. – Bạn đang đi đường nào? – Đường Sóc Trăng. Tàu đi qua đảo Côn Sơn thì gặp tàu cảnh sát. Nó đuổi theo và kéo về Vũng Tàu. Khi đến bãi biển, tôi tưởng mình có thể trốn thoát nhưng không ngờ mình lại gặp phải điều bất hạnh như vậy. – Giống như tôi, đến Badi, nó thu hút tôi. Nếu không phải Bi Đông thì là Bi Đạt.

Tuấn mỉm cười nói:

—Đây là lần đầu tiên tôi nghe bạn nói như vậy. Ai đã nghĩ ra một vần điệu tuyệt vời như vậy? Không tới Bi Dong thì tới Bi Đạt thêm hai câu nữa:

Cuộc khởi nghĩa ở miền Nam đã tiêu diệt Congli.

Tonggui nổi loạn và mất tự do.

– Bạn có biết Đường Tự Do và Công Lý của Sài Gòn không? – Vâng tôi biết. – Sau 75, đổi Tự Do thành Đồng Khởi, Công Lý thành Nam Kỳ Khởi Nghĩa.

Hồng nói:

-Người miền Nam có câu: Con nuôi mẹ, con nuôi cá, mẹ nuôi con. Tôi nhớ lại câu này trước khi rời hải quan. Bây giờ chúng ta đang ở trong hoàn cảnh người mẹ đang nuôi con.

Duẩn nói:

– Vậy hôm nay bạn hãy cho tôi biết hai câu hỏi về quá cảnh. Cô rất xinh đẹp, nói chuyện hay và hát hay. Cô là hoa khôi của đội tù nữ và là hoa khôi của trại tù binh Vũng Tàu.

Hồng nói:

– Bạn ngưỡng mộ tôi như một hoa hậu, còn tôi lại coi bạn như một kẻ ngu ngốc còn sót lại trong đội tù nữ.

Đọc tiếp  Bạn ở cùng bàn

Tuấn quay lại liếc nhìn Hồng:

– Tôi không tâng bốc để làm hài lòng bạn mà là nói sự thật về những gì bạn có. Cô ấy trẻ và xinh đẹp hơn chủ quán cà phê Paulson’s rất nhiều. – Bạn có tình cảm với chủ quán cà phê hay gì đó? —Là một tù nhân, tôi không thể yêu ai, nhưng là một tù nhân, nếu tôi có thể đến cửa hàng với một cô chủ xinh đẹp và nhìn thấy nó, tôi sẽ cảm thấy nhẹ nhõm. Bị giam cầm ở đây tuy đáng tiếc nhưng lại may mắn. Buổi sáng đi chợ, buổi trưa các tù nam được tự do câu cá, còn các tù nữ hàng ngày đi chợ. – Chỉ có 3 cô gái trong đội được đi chợ. Còn chúng tôi thì nấu ăn, nấu nướng và làm cai ngục. – Dịch cái gì cơ? – Múc thức ăn ra và rót nước. – Không có chuyện gì khác xảy ra à? – Nhìn thì biết anh ấy rất muốn nhưng chắc là không dám. -Điều đó có thể giúp bạn. Ở vùng đất thấp Cà Mau tôi nghe nói có những tù nhân vượt biên vượt biên làm nô lệ. Các nữ tù nhân dù xinh đẹp đến mấy cũng không thể thoát khỏi vòng tay của tiểu đoàn trưởng, còn các nam tù nhân phải cư xử như trâu. Cảm giác thật tuyệt khi được kéo trở lại đây. Nếu bị kéo vào vùng Cà Mau, bạn chẳng có lý do gì mà sáng nào cũng vào quán hút thuốc và ngắm ông chủ. May mắn thay, cô không bị kéo vào Jin’ou, một người đẹp như vậy không thể thoát khỏi tay tiểu đoàn trưởng. – Một khi đã vượt qua ranh giới, mọi thứ đều phải được chấp nhận. Hãy coi việc đó giống như gặp một tên cướp biển vậy anh bạn… à, hãy đi ngủ và giữ gìn sức khỏe nhé. Buổi chiều tôi lại đi làm, trời nắng quá… Sau đó, Qiuhong im lặng. Tư thế nằm rất gợi cảm, nằm ngửa với hai chân cong và duỗi. Bộ ngực nhọn của cô căng cứng như sắp cởi cúc, gò má hiện rõ dưới lớp vải đen mỏng… Tuân nhìn một cái rồi nằm xuống nhìn lên nóc chòi. Gió thổi khiến những chiếc thuyền chuối kêu răng rắc. Vì vậy, bạn không cần phải tưởng tượng đến bộ ngực và lông mu của chủ nhân. Bây giờ ngực và vùng mu đã sát nhau, càng lộ rõ ​​vẻ lộng lẫy. Tuấn lại nhìn xuống gò mu của mình rồi nhắm mắt lại.

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận