Yến – Phần 1

phần 1

Anh ấy tên Hiếu và anh ấy sinh năm 1994.


Tuổi thơ của anh bị tước đoạt mọi thứ, khiến anh càng trân trọng những gì mình có hơn. Sau này, khi bố mẹ tôi có thể khởi nghiệp kinh doanh, cuộc sống của họ trở nên khá hơn một chút. Nhưng khi còn trẻ, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ cho đến khi anh vào cấp 3. May mắn thay, anh được nhận vào trường cấp 3 của thành phố với kết quả xuất sắc. Bố mẹ anh rất vui mừng. Anh thậm chí còn không tin mình đậu vì từ nhỏ anh chưa bao giờ hiểu văn. Nghĩ đến văn chương là tôi thấy khó chịu. Khi còn nhỏ, tôi từng viết một bài báo nhưng tôi không nhớ mình đã viết gì. Đến giờ nộp bài, cô giáo đọc bài để chê cậu viết chưa đẹp, nhưng cậu vẫn ngây thơ đến mức không nhận ra rằng mình đã viết…

Làm là một chuyện. Học lại là chuyện khác. Một phần xa nhà. Một phần gia đình không đủ khả năng chi trả nên anh quyết định thuê nhà và vừa đi học vừa làm việc. Bố mẹ anh vẫn gửi tiền cho anh nhưng anh biết như vậy là chưa đủ. Thật khó để nghĩ về nó. Vâng, hãy thử xem. Thực ra anh ấy đã tập thể dục từ khi còn nhỏ nên bố mẹ anh ấy không cần phải lo lắng quá nhiều về anh ấy.

Việc đầu tiên anh làm sau khi rời thành phố là tìm một nhà nghỉ cùng anh trai gần nhà. Hãy cho chúng tôi biết thêm về người này. Họ là Khan. Người đàn ông này rất yêu cô, nhưng cô không thân thiết lắm vì cô luôn làm việc và tranh giành địa vị… Anh cũng học cùng trường với cô và sau này đã giúp đỡ cô rất nhiều. Anh lớn hơn hai tuổi nhưng anh luôn sợ hãi. Và anh ấy cũng có điều kiện ở nhà…

Sau khi đi bộ cả ngày, tôi tìm được một nơi gần trường học. Đối với một nhà trọ, chủ nhà cũng có vẻ rất nhiệt tình. Phòng đẹp mà giá lại rẻ. Nhìn quanh không thấy ai tuyển nhân viên nên quay sang hỏi anh trai. Anh nói câu xanh:

– Chính xác thì bạn đã làm gì trong năm đầu tiên? tận hưởng nó. Bạn chỉ đang bận làm việc thôi.

Nhưng sau đó, như thể nhận ra khuôn mặt méo mó của nó, ông bảo anh hãy tìm nó vào ngày mai. nghỉ ngơi một lát.

tối tăm…

Trong lúc anh đang chìm đắm trong suy nghĩ thì mẹ anh gọi điện. Anh bình tĩnh trả lời rằng anh có thể tự giải quyết, sau khi anh kia nói chuyện một lúc, mẹ anh cũng tắt máy. Chỉ cần nghĩ về nó theo cách này. Tôi chưa bao giờ nói chuyện ngọt ngào với bố mẹ. Luôn luôn có đủ.

Nhiều người có thể thắc mắc tại sao họ không ở bên anh em đó. Tôi đang nói cho bạn biết, anh ấy đang sống với một người phụ nữ khác. Sau này tôi mới biết đó chính là chiếc tẩu ông đã được giao từ khi còn nhỏ. Tôi vẫn yêu nó ngay cả khi tôi lớn lên. Nhưng thoạt nhìn, anh đã nghĩ mình dâm ô. Tất nhiên, bố mẹ anh không nói gì. Nếu là tôi… anh ấy không dám nghĩ tới chuyện đó nữa.

Ngày hôm sau, tôi tìm được việc làm ở một quán cà phê cách phòng tôi 2 km. Ngược lại với hướng của từ trường của nó. Điều duy nhất làm tôi ấn tượng nhất là anh chủ rất tốt bụng. Savage là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh vào lúc này. Đẹp và vui vẻ. À…cơ thể…mọi người đều có thể hiểu được.

Thật là một cô gái thành phố – cô nghĩ thầm. Và còn gần một tháng nữa mới bắt đầu nhập học nên anh quyết định ở lại làm việc bán thời gian. Thỉnh thoảng anh ta sẽ gặp chủ nhân của mình. Anh hơn anh 4 tuổi nhưng trông vẫn bằng tuổi. Nhưng cô cao hơn anh một chút nên đứng gần nhau tạo ra khoảng cách theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.

Ngày đầu tiên đến trường không gì khác hơn là đến lớp. Buổi sáng, anh ấy đang mặc bộ quần áo mới mua bằng số tiền vừa trả cho công việc bán thời gian của mình. Quần jean đơn giản và áo sơ mi trắng. Lúc mình đi với anh Khánh thì mình mua cho anh ấy rồi anh ấy cũng mua cho mình. Hãy để anh ấy mang nó. Tôi thầm nghĩ anh chàng này là một tên khốn, nhưng tôi không dám nói gì. Nếu không dọn đường về quê, anh sẽ rời xa mẹ…

Đọc tiếp  Tàng Hình - Phần 1

… Bạn đang đọc truyện của Ngân Nguồn: https://truyensexphatrinh.com

Nó chọn cái bàn cuối cùng trong góc. Nó luôn giống nhau. Nó luôn âm thầm quan sát và hiếm khi bị làm phiền. Cô giáo bước vào lớp và thông báo nội quy. Lăn lăn xem có con bò nào đi lạc không. Tất nhiên là không có ai. Sau khi nghe được vài lời, anh không muốn nghe thêm nữa. Bắt đầu quan sát lớp học. Gái thành phố xinh quá =))

đùa thôi. Không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài việc học. Anh cảm thấy bất an về hoàn cảnh gia đình mình. Anh ta sẽ được yêu cầu một lần nữa phải leo lên tầm cao tương tự như một người nào đó trong quá khứ của anh ta. Một nhận xét trẻ con khiến anh phải suy nghĩ đến tận bây giờ. Thực sự nghèo, nhưng không hơn thế. Đang lúc tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ thì có người nhắc nhở tôi. Khi tỉnh lại trong sự bối rối, anh thấy mình đang tự giới thiệu.

– À…ừm…tôi là ND Xin chào. Tôi sống ở ABC. Mong mọi người giúp đỡ nhé….

Có một âm thanh nhỏ từ phía trên. Có lẽ anh ta có một khuôn mặt ngu ngốc hoặc một cái gì đó.

Hết ngày, chiều anh lại đi làm. Anh còn xin cô cho anh làm buổi tối vì buổi sáng anh phải đi học. Cô ấy cũng nói không sao nhưng lương sẽ bị giảm.

Nó lại bắt đầu làm công việc quen thuộc của mình. Ngày hôm sau là thứ Hai và tôi đi học. Bây giờ mọi trường học đều bắt đầu sớm một tháng. Khi cậu đang đi đến trường, một vật thể lạ va vào cậu với tốc độ ánh sáng, khiến cậu ngã về phía sau. Anh ngồi dậy lau tay, mới nhận ra mình là một cô gái rất xinh đẹp. Lại đẹp nữa… Không suy nghĩ nhiều, anh đỡ cô gái dậy và hỏi. Cô ngập ngừng xin lỗi rồi trợn mắt nói:

– đó là bạn phải không?

Anh không hiểu gì cả, cô nói thêm:

– Chúng tôi học cùng lớp với nhau. hehe…

– Ừm… ừm… vậy à? – Thật ngu ngốc…

– Tôi chán anh rồi. Nhưng tôi vẫn không thể nhớ được. Bạn có khỏe không?

– Không thành vấn đề. Bạn có luôn đến lớp không?

– Ừm. Nó không quan trọng. đi.

Cô gái thành thị táo bạo. Nó nghĩ lại. Đột nhiên anh mỉm cười nửa miệng. Kiểu cười này không phải là kiểu anh từng luyện tập, nhưng trước đây nó vẫn luôn như vậy.

– Này, cậu khinh thường tôi à? – Cô gái ngã xuống trước mặt anh.

– KHÔNG. – Thật ngu ngốc…

——Vừa rồi ngươi cười như thế nào? —Cô gái chỉ vào nó…

– đã quen rồi. –Anh ấy mỉm cười nhẹ…

Cô gái lặng lẽ mỉm cười như thể đã hiểu rồi tiếp tục đi ngang qua anh. Nó nghĩ lại. Chúng tôi không hề biết nhau nhưng có vẻ rất thân thiết. Nhưng tôi không ngờ…

… Bạn đang đọc truyện của Ngân Nguồn: https://truyensexphatrinh.com

Không ngờ, ba anh chàng đẹp trai bay tới trước mặt anh, chặn đường anh và cô gái rời đi. Chàng trai ở giữa (họ Nan) lên tiếng trước:

– Ngân, sở thích về đàn ông của em có thay đổi không?

Vừa nói, anh vừa chỉ tay vào mặt cô mà không hề nhìn cô.

– Đi chỗ khác đi. Anh và em chẳng còn gì liên quan đến nhau nữa.

Nó bắt đầu hiểu mọi thứ. Nhưng anh không muốn dính vào và lãng phí thời gian. Có thể một số người sẽ cho rằng anh hèn nhát vì anh không đứng lên vì cô gái mà đứng lên vì cô. Một cậu bé nhà quê không có anh em họ hàng. Mọi người sẽ làm gì? Và bởi vì anh ấy đi làm sớm nên anh ấy hiểu rằng cuộc sống không chỉ toàn màu hồng. Vì vậy, nếu bạn có thể tránh nó, hãy tránh nó. Nó còn gặp phải nhiều chuyện tệ hơn thế này nữa…

Đọc tiếp  Hái hoa tặng vợ sắp cưới của em gái dâm đãng

… Bạn đang đọc truyện của Ngân Nguồn: https://truyensexphatrinh.com

– Tôi không thích nó.

Giọng nói của một chàng trai trẻ đứng giữa khiến anh ngạc nhiên quay đầu lại. Nhìn thấy vậy, sắc mặt cô gái cũng biến sắc. Không có gì được nói.

Có sự im lặng khi họ nói chuyện. Câu này bắt đầu câu chuyện ly kỳ sau đây:

– Nếu cậu không có gì để nói thì hãy để tôi đi. “cười”

– không thích.

Một trong hai người còn lại trợn mắt lên tiếng (thanh niên Hồng). Ba thanh niên đã sẵn sàng chiến đấu.

Dù sao hắn cũng gặp phải chuyện như vậy nhiều rồi, cho nên hắn cũng không quá sợ hãi…

—Có vẻ như cả trường đang theo dõi. –Nó lại lên tiếng…

Ba người nhìn chung quanh, nhìn thấy ánh mắt kia, liền cúi đầu. Anh cũng kéo tay cô gái ra khỏi đó.

– Cảm ơn.

Cô gái cười…đẹp lắm…

– không có gì. –Anh ấy cũng mỉm cười…

– Nhưng tay cậu thô lắm phải không?

Cô gái mỉm cười dùng ngón tay cạo vết chai trên tay…

– Ừm. Nhà tôi không có điều kiện…

-Nhưng anh đã nắm tay em lâu quá! —Cô gái nheo mắt lại.

– À… ừm… xin lỗi.

Anh ta cười trừ:

– Tay anh mềm quá…

– Mặt cậu ngốc quá. Hà hà…

Anh cau mày, tự hỏi hôm nay có nên ra ngoài nữa không…

“Ồ!!!”

cả lớp ồ lên khi nhìn thấy anh đi cùng một cô gái. Sau đó tôi phát hiện ra cô ấy là một trong những cô gái hấp dẫn trong khu và thậm chí ở trường…

Nó lặng lẽ quay về chỗ cũ. Vẫn là góc cuối cùng, vì chúng tôi mới vào và chỉ biết vài người, không có gì nổi bật. Tiếng trống vang lên làm nó giật mình. Thu dọn đồ đạc trở về phòng, cô gái đứng trước mặt tôi, lắc lắc mông, làm mặt:

–Đây là loại kẻ lười biếng gì vậy?

Nó mỉm cười…

– Đó là lời cảm ơn của tôi cho buổi sáng nay.

Cô gái vừa nói vừa dẫn cậu đến quán kem ở cổng trường và đưa cho cậu một cây kem ốc quế…

– không có gì…

– Bạn hiếm khi nói hay cười…

–…

—Chắc hẳn cậu có rất nhiều người yêu phải không?

– KHÔNG. Tôi chưa bao giờ yêu…

– Thật là dối trá…

– nó là có thật…

Câu chuyện kết thúc khi cô gái ăn xong cây kem của mình. Trên thực tế, chỉ có con gái mới có thể nói chuyện. Nó chỉ kêu vo ve thôi.

Chiều đi làm. Cô ấy còn hỏi ngẫu nhiên vài điều và nói hãy học tập chăm chỉ. Anh cũng đồng ý cho xong. Đến chiều, tôi thấy một cô gái và hai người khác bước vào cửa hàng.

… Bạn đang đọc truyện của Ngân Nguồn: https://truyensexphatrinh.com

– Bạn dùng gì?

– Chúng ta hãy gặp lại sau…

Cô gái nhìn nó với đôi mắt mở to. Nó mỉm cười.

– Đây có phải là người đàn ông cậu kể với tôi không? – Bạn gái (Loan) nói…

– Ừm… – Cô gái gật đầu…

– Ồ. – Một cô gái khác (Giang) nói…

– Bạn dùng gì? – nó lặp lại…

– Em vừa gọi cho anh… – Loan nói.

– Ừ, gọi lại cho em nhé… – Giang nói.

– Nó ảnh hưởng đến mọi người.

cô gái nói.

– Cho tôi 3 cốc sữa chua đá…

Vẫn cười từ phía sau. Anh mỉm cười và lắc đầu.

Sau khi lấy ra, nó lại trở về vị trí ban đầu. Nhìn và nhìn. Thỉnh thoảng tôi thấy có ai đó đang nhìn về hướng của nó. Anh ấy biết, nhưng anh ấy vẫn đi học.

Đến lớp vào ngày hôm sau. Vẫn giữ nguyên tư thế. Đừng làm phiền ai cả. Nhưng điều tôi không ngờ tới là anh ấy thực sự đã bị ăn thịt…

kịp thời. Anh nhìn thấy mọi người đang tụ tập trước cổng trường. Tôi đã mong đợi một cuộc chiến nhưng không ngờ nó lại xảy ra. Trong khi tránh đám đông, ai đó đã mở cổ áo anh. Mất đà và sử dụng toàn bộ cú đá sau khi bị kéo. Nó cũng đoán được đó là ai. Tôi đứng dậy phủi bụi chiếc áo sơ mi trắng và tìm thấy một dấu giày. Đột nhiên cảm thấy lạnh toàn thân, anh theo phản xạ cúi đầu xuống. Sau đó tôi nhìn thấy một viên gạch đến từ phía sau. Rồi có tiếng của Nan:

Đọc tiếp  Hoa hậu – Hậu hoa

– Nhanh quá, ha. Bạn có thích nổi loạn chống lại cha mình không? đấm…

–…

mỗi lần. Anh ấy không muốn đánh bất cứ ai. Nó cũng đã chiến đấu. Nhưng sau đó tôi cảm thấy nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Anh sợ chuyện như thế này sẽ xảy ra lần nữa…

– Mát mẻ. Con chó này… cậu lại đánh nhau với bố cậu nữa rồi. Bố ơi, hãy cùng nhau cười nhé…

Nói xong, anh nhìn thấy bốn năm người đang lao về phía mình. Trong đầu tôi nghĩ đó là 3. Anh chỉ có thời gian để suy nghĩ điều này trước khi che mặt lại. Và sau đó bắn từng phát một. Đấm, đá, dép, tôi không biết còn chuyện gì xảy ra nữa. Cơ thể tôi đau nhức nhưng tôi cố che mặt lại. đã…

“Sự phồn vinh…”

Đây là những gì nó nghe được. Nhưng sao bây giờ lại không đau? Có ai cảm thấy bất mãn và lên tiếng giúp đỡ anh không? Người đàn ông đó thật tốt bụng. Nghĩ đến đây, anh ngẩng đầu lên và ậm ừ. Lại gặp sự cố. Người đàn ông thứ hai bay qua anh ta. Đây chắc chắn là một trò lừa đảo. nó nghĩ. Nhìn lại, tôi thấy ông Khan và hai người bạn đang chặt xác nam thanh niên. Nó sợ mắt mèo xanh. Anh ta đánh tôi không thương tiếc. Làm như vậy là lãng phí thời gian. Quá cực đoan. Nam đứng dậy quay lại nhìn anh:

– Chúng tôi nhớ…

Sau đó, anh ta đưa những người khác và rời đi. Ông Khánh quay lại hỏi mọi chuyện có ổn không. Mình có nên để nó đứng yên cho 5 thằng đánh xem cảm giác thế nào không? Nhưng hãy quên nó đi. Tôi không ngu ngốc. Anh mỉm cười và lắc đầu.

Rồi anh hỏi tại sao lại bị đánh. Anh ấy sẽ không lôi kéo các cô gái vào bất cứ việc gì vì anh ấy thấy các cô gái không muốn dính líu đến. Anh ấy ghét bất cứ điều gì đề cập đến va chạm, vì vậy có điều đó. Anh cũng khịt mũi bảo cô về phòng anh sẽ qua ngay. Khi trở về phòng, tôi nhận ra cơ thể mình không còn nghe lời não nữa. Đau đớn khủng khiếp. Nhấc chiếc điện thoại cũ của bạn lên và gọi cho cô ấy để xin nghỉ ngơi. Gọi anh Khánh mua thuốc giảm đau sủi bọt. Sau 15 phút, anh đợi xong và trở về phòng. Bất kỳ loại thuốc nào…bất kỳ loại dầu nào…bất kỳ loại cháo nào. Nhìn anh ấy biết ơn biết bao. Ăn xong, anh hỏi anh một câu gần như khiến anh phun hết nước đã uống:

– Anh có con mắt tinh tường đấy nhỉ? Tán tỉnh những cô gái nóng bỏng…

Đôi mắt anh mở to tỏ ra không hiểu…

– Tôi biết. Bạn có phải là Yến không? Hot girl lớp 10.

Sau đó ông kể một loạt câu chuyện. Sau đó kết thúc bằng một câu.

– Chỉ là tình yêu thôi. Tôi hỗ trợ…

–Có tình yêu không?

– Lại cãi nhau nữa…tôi biết rồi…

—Không nói nhảm nữa.

Nó bắt chước giọng miền Nam.

– Đây không phải là sự thật.

Anh nghĩ lại và giật mình. Anh ấy có thích con gái không? KHÔNG…

Ông Khan vẫn phàn nàn chuyện này chuyện kia. Nó vẫn chỉ cười. Không… Sau này hỏi lại thì anh ta nói hôm đó anh ta lại đi chặt Nam. Chắc chắn nó sẽ không gây thêm rắc rối nào nữa. Nhưng anh chàng này cũng thật kỳ lạ. Cứ đánh anh ấy đi, đừng chửi… anh ấy dễ thương quá.

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận