Những đêm đầu hè tĩnh lặng, cả thành phố dần chìm vào giấc ngủ sau một ngày bận rộn. Không khí bây giờ không còn nóng nữa. Ánh đèn vẫn nhấp nháy trong căn hộ tầng 7 của khu chung cư mini cuối phố. Đây là tổ ấm hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ Phú và Hà.
Không gian tuy nhỏ và đơn giản nhưng lại tràn ngập sắc màu hạnh phúc. Giờ đây, không gian đó tràn ngập âm thanh ân ái, tiếng da thịt va vào nhau và mùi ham muốn. Hai cơ thể trần trụi đang quấn lấy nhau. Máy điều hòa trong căn hộ bật hết công suất nhưng không đủ để xua tan cái nóng của cuộc ân ái đang lên đỉnh điểm.
– “A…ồ…chồng…lồn…em…thật sướng quá…”
Hòa lẫn với tiếng rên rỉ của Hà là những động tác của Phú, lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc nhẹ nhàng. Bộ ngực khủng trên ngực Hà nảy lên theo nhịp đập của chồng. Đôi chân trắng nõn của cô dang rộng đón nhận những cú thúc không ngừng nghỉ của âm hộ cô. Làn da trắng nõn của cô lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó vì đau đớn nhưng trong lòng lại tràn ngập niềm vui.
– “Mạnh…mạnh…ồ…thêm…đến…ồ…chồng…”
Sau khi nhận được mệnh lệnh, âm thanh “tịch, phịch” càng lúc càng lớn. Cặp mông trắng nõn, mềm mại của Hà liên tục bị Phú đánh. Con cặc của Phú ra ngoài rồi lại chui vào âm hộ nhầy nhụa, ấm áp, hồng hào của cô.
– “Anh…cũng…vui…buồn…thì…vợ…ồ…”
Con cặc của Phú bị nuốt chửng hoàn toàn rồi thả ra nhịp nhàng vào âm hộ ấm áp và ẩm ướt của Hà. Hai cánh thịt bé nhỏ mềm mại phía ngoài cửa âm đạo giống như hàng ngàn bàn tay nhỏ bé vuốt ve, xoa, gãi, mút, liếm cái trục căng phồng của dương vật.
Tinh dịch trong âm hộ Hà liên tục được quy đầu của Phú bơm ra, thấm đẫm lông mu, tạo thành bọt trắng mịn ở lối vào, thỉnh thoảng có vài giọt chảy xuống mông.
Vòng hai cánh tay ngọc quanh cổ Phú, Hà nhìn chồng bằng ánh mắt đờ đẫn, ngây ngất. Phú cúi xuống hôn vợ say đắm. Lưỡi của hai người quấn vào nhau, đá qua đá lại. Mông Phú liên tục di chuyển lên xuống, con cặc nóng bỏng của anh thọc vào lồn vợ. Từng đợt khoái cảm ập đến với hai người.
– “Chồng…ôi…vợ…vợ…raaaaa…”
Một tay vòng qua cổ chồng, tay kia ôm lấy lưng chồng. Cô đã đạt tới đỉnh cao Vu Sơn. Âm hộ non nớt của cô co thắt dữ dội, hông và mông cô co giật. Chất lỏng tình dục ấm áp phun ra dữ dội. Đôi chân thon dài của cô quấn chặt quanh mông chồng và ấn mạnh xuống, chứng tỏ đỉnh điểm của người phụ nữ đã đến. Phú không thể trụ được nữa và bước vào giai đoạn nước rút.
– “Không thể nào…vợ…anh…cũng…raaaa…mất rồi…”
Phú vào âm hộ vợ sâu nhất có thể. Dương vật của anh ấy co giật, thể hang mở rộng, quy đầu mở rộng đến mức tối đa và anh ấy xuất tinh rất nhiều. Niềm vui đi từ quy đầu qua dương vật đến não.
Phú vùi đầu vào bộ ngực mềm mại run rẩy của vợ, hai người ôm nhau thật chặt, thở hổn hển, nằm bất động, tận hưởng dư vị của cơn cực khoái.
Khoảng hai phút. Phú từ từ ngồi dậy và từ từ rút con cặc ra khỏi âm hộ vợ. Một dòng tinh dịch dày đặc phun ra từ âm hộ Hà, chảy qua khe mông và xuống nệm. Dương vật bán cương cứng của Phú được bọc một chiếc bao cao su chứa đầy tinh dịch, một nửa trong số đó đã tuột ra ngoài (cặp đôi dự định sẽ sử dụng bao cao su mỗi lần quan hệ). Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi vợ. Hà mỉm cười dịu dàng và đáp lại nụ hôn của anh bằng một cái ôm thật chặt.
Hơi thở của họ dần trở lại bình thường, Phú và Hà lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Bức ảnh cưới treo trên giường đang mỉm cười, như muốn hòa vào cảm xúc của họ lúc này.
… Phú 28 tuổi và Hà 25 tuổi. Hà là một cô gái xinh đẹp, dễ thương và là một trong những hoa hậu hàng đầu của trường. Khuôn mặt thanh tú, khí chất trắng trẻo, nụ cười hiền lành, chiều cao 1m65, số đo cơ thể tương đối chuẩn. Phú cũng khá đẹp trai và thuộc loại “tuổi trẻ nhiệt huyết”. Anh tích cực tham gia các hoạt động tình nguyện của trường, rất nhiệt tình và tích cực. Hai người gặp nhau vì sự nhiệt tình của anh.
Sau khi tốt nghiệp, Phú xin việc vào ngành điện lực trên địa bàn, còn Hà làm nhân viên bán hàng tại một siêu thị điện máy. Sau vài năm tằn tiện, được sự hỗ trợ của hai gia đình, họ đã mua được cho mình một căn hộ mini. Tuy không sang trọng nhưng đây vẫn là tổ ấm khá ổn định của một cặp vợ chồng trẻ từ tỉnh lên thành phố học tập và định cư.
… Hà chuẩn bị bữa sáng rất nhanh và đầy đủ cho ngày mới của hai vợ chồng. Cặp đôi ngồi cạnh nhau, ăn gì đó và nói chuyện, cười đùa.
7h30, hai đứa ra ngoài chuẩn bị đi làm. Cùng lúc cánh cửa vừa khóa, cánh cửa căn hộ đối diện cũng mở ra.
– “Bác Dũng đi làm” – Hà nói với nụ cười duyên. – “Bà và chồng cũng đi làm à?” – ông Đặng rất vui. – “Bác” – Phú chào anh Dũng…
Vì là căn hộ mini nên mỗi tầng chỉ có 2 căn hộ. Có một thang máy nhỏ xuyên suốt căn hộ. Ông Dũng, 55 tuổi, là thợ điện cấp cao, đồng nghiệp của Phú và là trưởng nhóm công ty điện lực. Chính anh là người giới thiệu vợ chồng Phú mua căn hộ. Cả hàng xóm và đồng nghiệp. Càng gần đến tuổi về hưu, dấu vết thời gian hiện rõ trên khuôn mặt nhăn nheo của ông. Làm việc dưới nắng mưa lâu ngày, da ông sạm đen. Anh cao 1,7m, có thân hình tương đối béo, mỡ khỏe, mỡ rắn chắc chứ không béo. Ông có bộ râu và cằm lởm chởm, chân tay nhiều lông, công việc liên quan đến leo núi nên đồng nghiệp thường gọi ông là “Dũng Khí”. Nhìn chung thì nhìn bề ngoài thì ông ta là một ông già xấu xí nhưng mồm miệng bẩn thỉu và hay cười nên có cảm giác dễ gần.
Ông Dũng có một cô con gái đã lập gia đình bằng tuổi Phú. Bốn năm trước, vợ ông qua đời vì bệnh tật, ông bán căn nhà trên phố, dùng phần lớn số tiền bán cho con gái làm của hồi môn, phần còn lại mua để ở một mình.
Sau vài câu chào hỏi lịch sự, ba người cùng nhau bước vào thang máy. Đứng sau đôi thanh niên đang nhí nhảnh phía trước, ông Đặng nhìn xuống đôi chân tròn và thẳng của Hà mặc váy ngắn trong bộ đồng phục siêu thị điện máy mà không khỏi nuốt nước bọt. Kể từ ngày vợ chồng Phú chuyển đến đây, hầu như sáng nào anh Dũng cũng nhẹ nhàng “rửa” mắt. Rời khỏi căn hộ, mọi người đều đi xe máy đi làm.
… Trực ngày hôm nay, anh Đặng và đồng đội được phân công sửa chữa, thay thế đường dây trung thế tại huyện Tân Thành. Có 8 người trong nhóm làm việc. Sau khi chia thành các nhóm công tác, 2 nhóm kéo dây và 2 nhóm leo lên cột lắp đặt, mỗi nhóm 2 người. Nhóm của anh Dũng, gồm có anh và Phú, lần đầu tiên leo lên cột để lắp sứ. Các nhóm còn lại lắp sứ lên các cột khác và chuẩn bị sẵn dây điện.
Buổi làm việc của các anh thợ điện được tổ chức trong cái nóng như thiêu đốt của đầu hè ở độ cao hơn 50 mét so với cột điện trung thế nhưng không thiếu những tiếng cười của những người thợ già trẻ. Các chủ đề xoay quanh bánh ngọt, xổ số, con gái, chuyện thời sự… Lời nói đã nói nhưng đôi tay vẫn miệt mài làm việc.
“Click…chà…” – Đột nhiên, móc dây đai an toàn của anh Phú bị đứt và tuột ra ngoài, lúc lắc người về vị trí làm việc, hai chân vẫn tựa vào cột điện thoại. Phú chỉ kịp hét lên “Wow” trước khi ngã xuống ngay lập tức.
Với phản xạ nhanh nhạy của người công nhân kỳ cựu, anh Dũng nhanh chóng túm lấy thắt lưng của Phú.
—— “Chờ anh ném cho em một sợi dây.” Anh một tay túm lấy Phú, tay kia đang điên cuồng tìm đầu dây để buộc đoạn cáp còn dang dở. Phú lúc này đang trong tư thế nằm sấp, nhìn anh Dũng căng thẳng và lo lắng vô cùng.
Anh Dũng cầm lấy sợi dây định ném cho Phú nhưng dường như chợt “nhận ra” điều gì đó, anh quay đầu nhìn lên nhìn xuống rồi nhìn thẳng vào Phú, im lặng. Phú nhìn vẻ mặt lạ lùng, khác thường của anh Dũng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đột nhiên, anh Đồng buông tay ra.
“Ờ…chú…” – Phú vừa kịp nói câu này thì đã rơi tự do.
“…K…H…Ồ…N…GGGGGG…” Phú hét lớn. Anh chợt tỉnh dậy. Anh thấy mình đang nằm trên sàn. Cơ thể anh lạnh buốt và đổ mồ hôi đầm đìa. Rich thở hổn hển.
– “Vậy là tôi đang mơ” – Phú thở phào nhẹ nhõm.
Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn đường. Phú bước vào phòng ngủ và thắc mắc: “Sao mình lại ngủ ở đây nhỉ?”.
Trong phòng, dưới ánh đèn đêm, anh nhìn thấy Hà đang nằm ôm gối ôm gối. Nước mắt đã chảy ra từ khóe mắt cô kể từ đó.
– “Vợ yêu chắc cũng đang mơ” – Phú nhìn vợ và tự nhủ…
Anh giơ tay vuốt tóc vợ. Nhưng…
– “Tại sao nó như thế này?”
Tay anh lướt qua vợ như một làn khói. Anh lặp lại lần nữa, vẫn như vậy. Anh giật mình đưa tay lên nhìn.
– “Đây vẫn là tay tôi. Tại sao?” Tôi vẫn đang mơ à? “
Anh giơ tay lên đặt lên má mình, véo hai cái, đau vô cùng. Anh véo cả hai đùi thêm vài lần nữa…
—“Không, đây không phải là mơ. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đột nhiên, anh nhìn lên tấm gương trên tủ quần áo cạnh giường. Trong gương, hình ảnh Hà hiện lên rất rõ nét nhưng hình bóng của anh lại không hiện lên trong gương chút nào.
—— “Không… không thể, không thể như thế này…” Hắn kinh ngạc đến không thể tin vào mắt mình, ngã về phía sau. Thi thể anh rơi qua vách ngăn giữa phòng ngủ và phòng khách.
Trước mặt anh là một bàn thờ nhỏ có khung tranh trên đó. Trên mặt anh hiện lên một nụ cười. Ở góc dưới cùng của khung là tờ lịch có ngày 8 tháng 5. Anh nhìn vào tờ lịch trên tường hôm nay là ngày 30 tháng 7. Anh mơ hồ nhận ra mình đã ra đi được gần ba tháng.
Trầm cảm, đau đớn. anh ta đã hét lên.
– “… KHÔNG…”
Thứ đáp lại anh là không gian hoang vắng xung quanh anh.
– “Tại sao? Tại sao…” Anh lẩm bẩm, như muốn hỏi người khác, nhưng thực ra anh đang hỏi chính mình. Tại sao nó như thế này? —— “Lão khốn, đúng vậy, con chó già đó đã giết ta, hắn buông ra, không giúp ta.”
Anh nắm chặt tay, chạy nhanh ra cửa, giơ tay định nắm tay nắm cửa, nhưng tay anh xuyên qua cửa, lấy đà chạy ra ngoài, như không gặp trở ngại gì. Trước mặt anh là cửa căn hộ của ông Đặng. Anh bước vào thật chậm rãi.
Cách bố trí căn hộ của ông Đặng không khác gì căn hộ của ông. Trong phòng khách tuy có rất nhiều đồ đạc nhưng được sắp xếp khá gọn gàng. Bàn ăn ngổn ngang thức ăn thừa và lon bia. Phú đi thẳng vào phòng ngủ ông Dũng. Một mùi tanh nồng nặc xộc vào mũi anh. Không cần phải nói thì anh cũng biết nó có mùi gì rồi. Sàn nhà phủ đầy giấy vệ sinh nhàu nát. Lão Thạch nằm ngửa trên giường và ngáy.
Lão Thạch ngủ nửa trần, thân trên mặc vest, thân dưới khỏa thân. Tay và chân của anh ta phủ đầy lông rậm, ngực cũng phủ đầy lông đen dày và những sợi bạc thưa thớt. Đầu ông hói từ trên xuống dưới, phần tóc còn lại cắt ngắn và phần lớn đã bạc. Con cặc đen của anh mềm ra và cong sang một bên. Tuy mềm và lõm nhưng ước tính dài khoảng 12 cm, đặc biệt là quy đầu, tròn, hình nấm, dày và có kích thước bằng quả trứng (không biết cặc của anh ta sẽ to và dài đến mức nào). khi nó đứng thẳng). Hai tinh hoàn của nam giới to và tròn giống như hai quả bóng bàn.
– “Chắc chắn anh ấy đã thủ dâm trước khi đi ngủ” – Phú lẩm bẩm…
Không suy nghĩ nhiều, Phú hét lên rồi dùng hết sức lao tới bóp cổ ông Dũng. Nhưng cũng giống như Hà, thân hình anh lướt qua người anh Dũng như làn khói. Anh ta quay lại và làm điều tương tự vài lần mà không có kết quả khác.
Bất lực một lần nữa, anh ngồi xuống. Anh khóc như một đứa trẻ. Anh cảm thấy vô cùng đau đớn khi đối mặt với một người không thể làm gì để gây ra cái chết bi thảm cho anh.
Khi ngẩng đầu lên, anh chợt nhìn thấy hình ảnh một người phụ nữ trên gối của anh Đông. Nhìn kỹ hơn thì có vẻ là Hà. Anh với tay lấy nhưng không thể lấy được. Anh nhìn kỹ hơn thì thấy đó là ảnh của Hà. Bức ảnh được anh Dũng cắt ra từ ảnh chụp công ty và gia đình nhân viên trong kỳ nghỉ ở biển năm ngoái. Một nụ cười tỏa nắng.
– “Đồ khốn nạn. “Mày giết tao rồi giờ lại thủ dâm bằng ảnh vợ tao” – Phú lẩm bẩm.
Phú bất lực, lững thững bước về căn hộ của mình. Ngồi lặng lẽ trong góc, anh vẫn không thể tin được rằng mình đã chết. Nỗi đau và sự oán giận đang xé nát trái tim anh. Anh cúi đầu khóc nức nở rồi chìm vào giấc ngủ trước khi kịp nhận ra.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.