Tôi đưa cà phê lên môi nhấp một ngụm, vị đắng của cà phê cùng với mùi thơm của sữa và cà phê xộc thẳng vào mũi.
Uống một tách cà phê cũng là một trong những thú vui của cuộc sống. Bình thường thì cũng vậy vì công việc, nhưng bây giờ thì khác.
Tôi nhớ vợ kinh khủng và thường chỉ ở nhà ba hoặc bốn ngày.
Nhưng lần này phải mất 2 tuần vì yêu cầu công việc…
Anh nhớ em, người vợ dịu dàng, yêu thương, luôn chăm lo cho chồng và gia đình…
Tình cờ gặp em, không biết giữa em và anh có duyên phận không.
Chuyện bắt đầu từ ngày tôi đi chơi bóng cho đội của anh trai tôi. Em nói anh cho em tình yêu nhưng thực ra em chỉ quen chơi bóng cùng nhau thôi…
Một buổi chiều đẹp trời, tôi đến sân bóng, tôi vừa tốt nghiệp đại học và đang tìm việc làm.
Vì thích chơi bóng nên tôi khởi động rất nhiệt tình và bước vào sân.
Khi đội tôi đang thi đấu bị thủng lưới…khi đang khởi động trên sân, tôi nhận thấy một nhóm khoảng năm hoặc sáu cô gái.
Ai cũng xinh đẹp và vui vẻ, chàng trai nào thích chơi bóng đá và được các cô gái cổ vũ thì sẽ biết cảm giác này.
Thật thú vị, mạnh mẽ và cực kỳ nóng bỏng. Tôi chỉ vào sân trong hiệp 2, vì vừa nhìn thấy các em cổ vũ, tôi đã muốn chạy ngay ra sân, ngồi giữa các em và cùng nhau cổ vũ…
Những lời động viên, phấn đấu, chiến thắng vang vọng khắp sân, cho tôi thêm động lực.
Tôi đã gỡ hòa cho đội chủ nhà.
Khi một nhóm cổ động viên nữ nhiệt tình cổ vũ, niềm vui về bàn thắng của tôi càng tăng thêm.
Chỉ còn 5 phút nữa thôi, tôi và toàn đội đã cố gắng hết sức.
Cuối cùng cũng nhận được phần thưởng là quả phạt góc, tôi bật cao đánh đầu đưa bóng vào lưới đối phương.
Sau khi ghi bàn, tôi cởi áo chạy đến chỗ đám fan nữ…
Họ cổ vũ, họ hạnh phúc và giọng nói của họ vẫn còn in sâu trong ký ức của tôi.
– Anh đẹp trai, tuyệt vời. – Anh Yêu Em…
Gửi những nụ hôn gió cho tôi…
Nhưng tôi để ý thấy có một cô gái mặc bộ quần áo đơn giản nhất, quần jeans, áo phông, tóc thẳng, chỉ mỉm cười với tôi…
Trò chơi kết thúc và cả đội đi uống nước, trong đó có trẻ em.
Bởi vì anh ấy là người mới và anh chàng ghi 2 bàn vào lưới tôi giống như trung tâm của trận đấu, tôi không biết là cố ý hay vô tình nhưng anh trai tôi đã đẩy tôi và ngồi cạnh tôi trong chiếc quần jean…
Lúc đầu tôi chưa quen và cũng không dám hỏi gì, chỉ uống bia và nói những chuyện vớ vẩn.
Cô không nói nhiều, chỉ mỉm cười nhẹ.
Sau bữa tiệc, mọi người đều đứng dậy, chỉ có tôi và chị gái là những người duy nhất đứng rất muộn trong phòng.
Tao thách mày.
– Xin lỗi, tôi có thể gặp bạn được không? Tôi tên là Huy, tôi mới tốt nghiệp và sống ở nhà với bố mẹ…
Cô mỉm cười với tôi.
– Vâng…tên tôi là Thu Hương… -Tên bạn đẹp quá. hehe…
Tôi cũng cười…
– Cảm ơn bạn đã chơi bóng cho đội của tôi…
Vừa hỏi xin số điện thoại thì bạn tôi đã kéo tôi đi…
Khi bóng em biến mất, anh chết lặng…
Mấy ngày sau, tôi vẫn cố nhớ về cô ấy, tuy không liên lạc nhiều nhưng cô ấy đã để lại ấn tượng trong lòng tôi…
Cuối tuần lại đến, và anh trai tôi lại gọi cho trận đấu tiếp theo…
Khi tôi đến sân vận động, tôi thấy các bạn đang cổ vũ.
Hôm nay Hương vẫn mặc quần jean, nhưng quần short denim, với áo thun trắng, trông cô rất ngầu, khác hẳn với những cô gái khác, trang phục của cô cũng rất đẹp, nhưng hình như tôi thích Hương, rồi tôi lại có cảm giác như thế này.
Hồ Ca nhìn chính mình, khẽ mỉm cười.
– Cảm ơn bạn đã đến với đội của tôi và chơi cho đội của tôi.
Tôi cũng cười.
– Chào Hương, hôm nay bạn rảnh không? – Vâng…
Tôi nói như vậy ngay lập tức.
– Nếu hôm nay tôi ghi bàn và đội của bạn thắng, Hương có thể cho tôi số điện thoại được không?
Hồng chỉ cười.
– Đá tôi đi, tôi không hứa…
Sau đó Hương đi ngồi cùng bạn bè…
Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đến từ các bạn. Trận đấu hôm nay tôi đã chơi rất nỗ lực, gần như không biết mệt mỏi…
Nhưng nói thật thì hôm nay tay chân của tôi không được khéo léo như thường lệ, mỗi lần đá bóng là bị thủ môn bắt gọn.
Ở bên ngoài, Xiang và bạn bè của cô còn reo hò to hơn nữa.
Cuối cùng, tôi đã hỗ trợ anh trai mình ghi bàn.
Đội của chị tôi đã thắng và tiến vào vòng tiếp theo…
Chơi xong em đi uống nước nhưng mặt em có vẻ hơi buồn.
Xiangya ngồi ở nơi khác, không thể nói được…
Đến giờ về, tôi ra ngoài đón xe, hình như Hương đang đợi tôi…
Tôi hỏi nhanh.
– Anh vẫn chưa về… – Ừ, em đợi anh…
Tôi không thể tin vào tai mình…
– Chờ em với, em vui quá…hehe… – Hôm nay em có chuyện gì buồn không? Hồng muốn hỏi. – Không…không, tôi bình thường…
Hồng Hạo nhìn một cái rồi nói…
– Tôi thấy bạn đang buồn…
Tôi không ngờ Hương lại quan tâm đến tôi nhiều như vậy.
– Bởi vì, hôm nay anh không ghi được bàn thắng, không nhận được số điện thoại của em, anh buồn…
Hồng cười nói.
– Đó là điều đáng buồn. Em không hỏi nhưng em biết anh sẽ không đưa nó cho em…
Tôi rất hạnh phúc…
– Xin vui lòng cho tôi số điện thoại của bạn.
Hồng chỉ cười.
– Bạn muốn gì…
Tôi không biết trả lời thế nào…
Rồi Hồng lại cười.
– Tôi gọi cho bạn rất muộn.
Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra và đưa cho cô ấy.
Hương cho xem số của tôi rồi chuyển vào di động của Hương, tôi thấy vui.
Chúng tôi chia tay trong nụ cười và hạnh phúc.
Sau khi về đến nhà, tôi gửi cho cô ấy một tin nhắn. Những ngày đầu, Hương rất ít nói và ít tâm sự nhưng tôi lại càng thích…
Sáng thứ bảy này, Hương gửi cho tôi một tin nhắn.
– Chiều nay các bạn phải cố gắng hết sức để giúp đội ta giành chiến thắng… Haha.
Tôi cảm thấy như tôi đang làm theo mệnh lệnh của bạn.
Chiều hôm đó, không biết vì sao, ngay khi vào sân, tôi đã bị đối thủ đánh rất nặng.
Vì vậy, chân tôi bị khập khiễng, tôi khập khiễng bước ra sân. Tôi thấy trong mắt Mei thực sự quan tâm đến tôi, và nỗi buồn hiện lên trong mắt cô ấy.
Tôi ngồi cạnh Hương để động viên cô ấy nhưng thỉnh thoảng tôi lén nhìn Hương thấy ánh mắt cô ấy đang nhìn mình, cô ấy ngượng ngùng quay mặt đi…
Kết thúc trận đấu, đội ta thắng 1…0.
Đội của tôi đã lọt vào trận chung kết.
Bây giờ tôi và May gần nhau hơn và nói chuyện nhiều hơn.
Kể từ ngày đó, có ngày tôi gửi tin nhắn cho cô ấy, có ngày đưa cô ấy đi uống nước…
Bây giờ tôi chỉ có một mục tiêu: ăn thịt bạn.
Trong tin nhắn tôi đã nói tôi yêu em.
Tôi chỉ mỉm cười và nói hãy để thời gian quyết định…
Sau đó Hương cũng mở lòng với tôi, cô tiết lộ vừa chia tay người yêu cách đây 2 tháng.
Tôi cũng buồn, và tôi cũng muốn tìm ai đó để tâm sự… Sau này tôi mới biết rằng yêu từ cái nhìn đầu tiên là có thật.
Rồi đến ngày chung kết, vào buổi trưa, tôi vui vẻ được bảo đi ngủ một lát rồi dậy đá bóng, dù chân tôi chưa lành nhưng với tôi điều đó cũng ổn.
Các tiền bối đã đúng, anh ấy chết vì mèo.
Ngay khi tôi nằm trên giường, tôi đã gửi tin nhắn.
Tôi nhanh chóng lấy điện thoại của mình và nhìn vào nó.
“Anh… buổi chiều anh rất bận, không thể làm em vui được. Cố gắng hết sức nhé.”
Tôi đọc mà cảm thấy rất buồn. Thật phấn khích. Tôi đã nhắn tin lại cho cô ấy.
“Chiều nay cậu có đi xem không?”
“Tôi đang bận làm việc.”
“Thật đáng buồn vì vì em mà anh đã cố gắng đấu tranh nhưng em lại không nhìn.”
“Nào, hãy cố gắng hết sức vì đội bóng.”
“Vậy nếu cậu cố gắng hết sức, nếu cậu thắng thì tôi sẽ thưởng gì cho cậu?”
“Vậy ngươi muốn ta thưởng cho ngươi cái gì?”
“Bạn có thể hôn tôi?”
“Chỉ cần biết điều này thôi. Tôi phải đi đây.
Tôi vui mừng trong lòng, như bạn đồng ý, nhưng buồn vì nếu chân tôi chưa lành, tôi có thể tự tin nói rằng đội nhà sẽ thua nếu không có tôi.
Khi đến sân, tôi thấy các anh đang khởi động và muốn vào trong nhưng mọi người khuyên tôi không nên tập luyện chăm chỉ nữa.
Kết thúc hiệp một, hai đội hòa nhau.
Đầu hiệp 2 tôi xin vào và đẩy côn. Vì sự nhiệt tình và đóng góp của tôi cho đồng đội nên toàn đội đã yêu cầu tôi vào và đẩy côn.
Có tôi trên sân, mọi người dường như được tiếp thêm sức mạnh và chơi tốt hơn nhưng vẫn không thể ghi bàn.
Tiếng reo hò không ngừng nghỉ, nếu có Hương ở đây thì vui quá.
Hai hiệp đấu cuối cùng vẫn không có bàn thắng, hai đội bước vào loạt sút luân lưu dẫn đến hòa não.
Quả bóng cuối cùng tôi lăn, đội tôi thắng, mọi người đều vui vẻ, còn các bạn nữ thì nhảy ra ngoài sân.
Tối hôm đó, cả nhóm tổ chức tiệc. Ông Hoàng cũng có mặt…
Hôm nay Hương mặc chiếc váy trắng trông đơn giản nhưng rất đẹp.
Ăn xong còn có karaoke trầu, bia rượu gì, anh cũng uống một ít, Hướng cũng có chút rượu trên người…
Tôi như trung tâm vũ trụ, ai cũng mời, ai cũng hỏi thăm nhưng tôi không quan tâm, giờ tôi chỉ muốn có chút riêng tư với Hương.
Sau bữa tiệc, mọi người về nhà…
Tôi và Xiang đi ở cuối, Xiang mỉm cười…
– Hôm nay tôi say rồi, tôi có thể lái xe được không?
Tôi cũng chỉ cười…
–Hôm nay tôi vẫn chưa say.
Hồng cũng gật đầu.
—Tôi cũng đang định nhờ anh đưa tôi về nhà… thì…
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.