Cảm ơn Mạng Zalo – Phần 1

phần 1

Không biết đã nói bao nhiêu lần, hay Nhung đã nói, hay chúng ta đều đã nhắc, rằng nhờ Zalo mà chúng ta có thể có được một tình yêu đẹp, hạnh phúc và một tương lai tuyệt vời cho gia đình mình.


Câu chuyện diễn ra như thế này…

Tôi tốt nghiệp cấp 3 và được nhận vào một trường đại học danh tiếng ở thành phố năm 17 tuổi do mẹ cho tôi vào lớp một khi tôi mới 5 tuổi.

Mẹ tôi đã mua cho tôi một chiếc điện thoại di động và một chiếc máy tính bảng trước khi mẹ rời nhà đi học…

– Mẹ mua điện thoại để con gọi cho mẹ để mẹ không nhớ con trai. Máy tính bảng là để học tập chứ không phải để trực giác. Con có nghe thấy không, con trai của ta? – Đúng! Tôi nhớ!

Tôi học công nghệ thông tin nên chỉ sau một học kỳ, hai chiếc xe mẹ mua cho tôi đã trở nên… lỗi thời, hẹp hòi, không thể đáp ứng được nhu cầu nghiên cứu của tôi.

Không muốn làm phiền mẹ nên sau học kỳ thứ 2 vừa học vừa làm gia sư CNTT, tôi đã có đủ tiền để mua cho mình một chiếc laptop và một chiếc iPhone mới, hiện đại, sành điệu.

Sau kỳ nghỉ hè, tôi tặng mẹ chiếc điện thoại và máy tính bảng Samsung Galaxy mà mẹ đã tặng hồi đầu năm học. Sau đó… hướng dẫn mẹ cập nhật app mới.

– Kinh ngạc! Con trai tôi bây giờ đã ổn. Mẹ chỉ cần 2 ứng dụng để nghe và nói.

Sau hơn một tháng nghỉ hè cùng mẹ, tôi quay lại giúp mẹ những công việc nặng nhọc, rồi từ biệt mẹ…

– Tôi muốn dành thời gian còn lại trong kỳ nghỉ hè sinh viên của mình để học bù dựa trên hợp đồng tôi đã ký với một số người bạn trong nhóm “Keyboard Masters” mà tôi mới thành lập. – Đúng! Cứ đi đi, nhưng nhớ gọi điện cho mẹ thường xuyên nhé.

Đọc tiếp  Hoan lạc với cô giảng viên vú to

Tôi đang theo đuổi đam mê công nghệ và kiếm tiền nên ngày càng ít gọi điện cho mẹ…

Tôi vẫn tin rằng mẹ tôi chính là cậu bé (tôi) được bà nhận nuôi năm 20 tuổi và bị bỏ lại trước cổng làng. Hồi ông bà tôi còn sống, họ cũng nói như vậy và dân làng đều tin.

—Con nuôi Quân càng lớn càng giống mẹ Quỳnh. Ông bà Quang (tên ông nội tôi) thật có phúc. Bỗng nhiên có một chàng trai xinh đẹp như thiên thần…

Tôi tự nhiên lớn lên trong vòng tay yêu thương, chăm sóc, quan tâm của ông bà và mẹ nuôi.

– Tại sao lại kết hôn khi đã có con? Bạn có biết mọi người có yêu con cái của họ không?

Tôi thường nghe gia đình tôi nói điều này. Tôi không phân biệt được con đẻ và con nuôi? Nhưng khi cả gia đình bạn đều yêu thương bạn nhưng lại rất nghiêm khắc thì bạn không cần phải suy nghĩ gì cả. Nhờ vậy mà tôi học giỏi và ngoan ngoãn.

Năm tôi 15 tuổi bước vào lớp mười, đầu năm ông nội làm ông nội, cuối năm bà ngoại làm mẹ tôi, bỏ lại tôi và mẹ tôi nơi trần gian.

Mẹ suy sụp quá! Anh ấy gầy, mắt luôn đỏ hoe vì khóc và có quầng thâm do mất ngủ. Tôi yêu mẹ bằng cả trái tim. Ngôi nhà trống vắng khiến người ta càng cảm thấy cô đơn hơn.

Một năm sau, mẹ đứng dậy khỏi nỗi đau và dành tình yêu thương cho tôi để tôi tập trung vào việc học.

– Bạn phải học chăm chỉ. Vậy hãy chăm sóc mẹ cậu nhé. Tôi là người duy nhất còn lại trên thế giới này!

Đọc tiếp  Đụ em gái tôi và con gái của mẹ kế tôi

Tôi đã ghi nhớ điều đó và làm theo ý muốn của mẹ.

Một phần vì tôi bận học và kiếm tiền, một phần vì tôi và mẹ đã mấy tháng không liên lạc.

Khi tôi gọi thì máy luôn trả lời: “Số này tạm thời không liên lạc được, vui lòng…”

Thay vào đó, đôi khi tôi nhận được cuộc gọi từ những số chưa biết. Nhưng như một quy luật bất biến, tôi tự đặt ra cho mình một quy tắc là không trả lời những số điện thoại không có trong danh bạ. Nhưng danh bạ trên điện thoại của tôi chỉ có khoảng hai mươi người thôi, không nhiều lắm. Tôi có rất ít mối quan hệ ngoài mẹ tôi, một nhóm bạn thân và một vài phụ huynh có con cái do nhóm tôi dạy kèm nên rất dễ nhớ.

Còn hơn một tháng nữa tôi sẽ được nghỉ hè cùng mẹ. Mùa hè này con sẽ đưa cho mẹ một số tiền lớn do chính đôi tay và khối óc của con kiếm được. Mẹ chắc hẳn rất vui và tự hào về tôi. Mặc dù lương của mẹ đủ nhưng thỉnh thoảng mẹ vẫn tiết kiệm tiền cho tôi.

Muộn một đêm. Nghe âm thanh thông báo từ ứng dụng Zalo. Tôi mở ứng dụng và xem. Tôi thấy một dãy số lạ hiện lên: “Xin chào! Tôi có số điện thoại của bạn. Đồng ý làm bạn của tôi.” Tôi mỉm cười lẩm bẩm: “Có lẽ ai đó đã lấy điện thoại của tôi.” Bởi vì khi lập trang Facebook tôi đã ghi rõ số điện thoại chính để giao dịch công khai, còn số SIM 2 trong cùng một chiếc điện thoại là của riêng tôi!

Đọc tiếp  người phụ nữ bị hãm hiếp

Tôi chợt nhớ có lần cháu gái của bố mẹ xin số điện thoại của tôi sau khi bình luận: “Con chỉ muốn tìm một người bạn để liên lạc và mời con hoặc ai đó trong nhóm con về làm gia sư!”. Điều đó có thể không!

Tôi trả lời bằng SIM 2: “Xin chào! Tôi muốn kết bạn với bạn. Chúng ta trao đổi Zallo nhé!”

Từ đó chúng tôi “biết nhau” và tự nhiên nảy sinh tình cảm gần gũi, chờ đợi tín hiệu. Tôi đặt tên cảnh báo này chỉ dành cho bạn, Got It hay Got It?, viết tắt là BhQ. Và đặt âm thanh thông báo của riêng bạn. Khi tôi xem trang cá nhân của BhQ, tôi không thấy bất kỳ ảnh hồ sơ nào và ảnh bìa. “Có lẽ người này cũng yêu hoa kim ngân như tôi!”. Vì ảnh bìa của tôi cũng là chậu lục bình tôi mua tặng mẹ.

Cứ thế ngày này qua ngày khác, đêm này qua đêm BhQ và tôi trò chuyện đủ thứ Đông, Tây, cổ xưa, nhưng không ai hỏi han chuyện riêng tư hay gọi điện cho nhau qua Zalo. Chỉ là lời nói dần dần khiến người ta cảm thấy trìu mến hơn mà thôi.

Mẹ tôi có lần đã nói:

–Nếu cậu có bạn gái hoặc người yêu thì anh dẫn em về nhà anh chơi nhé Quân! – Đúng! Nếu vậy tôi sẽ đưa bạn về nhà ngay. Mẹ gật đầu và tôi tiếp tục đi. Mẹ ơi, nếu mẹ lay con, con sẽ nói lời tạm biệt ngay. – Kinh ngạc! Đúng, nhưng mẹ là số hai ngay lập tức! Đàn ông, các chàng trai… – Không! Đối với tôi, Mama June luôn là số một! Tôi chống cự.

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận