phần 1
Cùng ký túc xá với cô Thủy, có một cô giáo rất dữ dằn, nghiêm khắc và nghiêm khắc; cô tên Mai Thị Thân, quê ở Hà Nội, là giáo viên bình thường ở trường THCS Phước Lê A, không biết cô đã bao nhiêu năm. đã từng làm việc ở trường vì Lợi đã nhìn thấy nó khi mới vào lớp 6P4. Thầy là thành viên trong ban kỷ luật nhà trường. Họ là những kẻ hung ác khét tiếng trong giới học sinh và đã loại bỏ những học sinh học cùng lớp với Lợi (giáo viên) vì vi phạm nội quy nhà trường. Cô là người đầu tiên viết đơn xin thành lập ủy ban kỷ luật vì cô là đội trưởng Đội Thiếu niên Tiền phong của trường, cộng thêm tính thờ ơ, lạnh lùng. Chà, cô ấy là một con ve sầu vì cô ấy chơi giỏi. Cô ấy không cần phải nói nhiều về nghi thức của đội. Cô ấy rất quen thuộc với đội hình và kiến thức lịch sử. Cô ấy rất chính xác trong việc sử dụng mã Morse và tín hiệu im lặng, đồng thời cũng khá thành thạo trong việc sử dụng Xemaphor. Chính vì thế mà cuối năm Lợi hoàn thành lớp 9 và thi tốt nghiệp cấp 2, cô Thân đã được tham dự Ngày hội Đội viên giỏi khu vực Miền Nam ngày Tổng Giám đốc tổ chức tại Tây Ninh Đồi Baden cùng hai người bạn. ở trường, và anh là ưu tiên hàng đầu của hai học sinh Một, vì anh không chỉ học giỏi mà còn tham gia các hoạt động tập thể xuất sắc. Trớ trêu thay, một người có số phận giống anh lại làm điều đó vì tình yêu. Chị gái, em họ, người ngoài, thậm chí cả thầy giáo của anh đều được chọn là thành viên xuất sắc của đội; nhưng nếu biết thì chắc chắn anh sẽ bị đuổi khỏi trường ngay lập tức như Hùng và Thanh.. .
Khi nhận được thông báo của nhà trường là được chọn tham gia trại hè, cậu vui mừng chạy về nhà khoe với bố mẹ và các chị; đã bỏ đi và không quay lại cho đến ngày 30. Đi cùng cô Thân lần này là Minh Anh, bạn cùng lớp lớp 9A1, em cũng là thành viên Đội xuất sắc như em nhưng đến phút cuối, khi cô Sương chở em trên chiếc xe Honda của mình đến đón thì nó đã rời đi. Lúc 6 giờ ngày khởi hành, chúng tôi đến chợ cũ Nhà Tròn lúc 30 phút thì chỉ có chị Thân mà không thấy Anh đâu cả.
Vì xe đón nhiều người nên không thể đợi được nên chúng tôi phải bỏ cô bé lại vì bố cô chở cô đến điểm đón xe và cô đến muộn vì bị xẹp lốp dọc đường; cô gái đã khóc rất nhiều. Tuyệt vời, tôi trở về nhà với tâm trạng chán nản và tiếc nuối về chuyến cắm trại vui vẻ và thú vị này. Vậy là trong chuyến đi đó chỉ có hai người, hiệu trưởng trường trung học cơ sở Fuli A và các em học sinh lớp 9P2, và chặng đường xa xôi này cũng là cầu nối cho tình yêu bất ngờ giữa hai người – mười lăm năm. Sự việc xe buýt người Anh đến muộn quả thực là cơ hội hiếm có, tạo điều kiện để cả hai yêu nhau say đắm và cuồng nhiệt ở xứ người. Tôi không hiểu tại sao cô giáo Thân, một giáo viên hung dữ, nghiêm nghị và nghiêm khắc như vậy lại dễ dàng rơi vào vòng tay của Lợi; cô không còn cô độc nữa, trái lại cô đã có chồng là hiệu trưởng một trường cấp 3. Ở Long Thành, đứa con trai đầu lòng của cô, hiện 7 tuổi, đang học lớp hai, sống với bố. Cô có thói quen lừa dối con cái, và người yêu của cô không phải là giám đốc, bác sĩ… hay gì đó tương tự, chỉ là một cô sinh viên mười lăm tuổi, thế thôi.
Có lẽ vì thương xót cho hoàn cảnh bất lực, lạc lõng của mình và các học trò nơi xứ người? Một phần nữa là, nếu người tổ chức trại hè không áp dụng kỷ luật quá nghiêm khắc, khắt khe và phục vụ các trại viên chu đáo hơn thì chẳng phải giữa hai cô gái sẽ xảy ra mâu thuẫn sao? Thầy Thân là giáo viên lớn tuổi nhất trong lớp. Thầy đã ngoài ba mươi. Thầy thực sự đúng với câu nói con gái một con mệt lắm. Vóc dáng và dáng người của cô ấy cân đối, gọn gàng và cân đối, không cồng kềnh hay chảy xệ, trông rất ngọt ngào, ấm áp và mời gọi. Mái tóc dài đen nhánh, óng mượt, mượt mà và mềm mại được uốn gọn gàng, ôm lấy khuôn mặt đen nhánh và mong manh của cô ấy một cách rất duyên dáng và duyên dáng; vầng trán cao trông thông minh, có học thức và hiểu biết. hơi nhỏ, chúng lấp lánh và sắc bén như dao. Khi nhìn ai, cô ấy tỏa ra một luồng ánh sáng cực kỳ mạnh mẽ.
Chiếc mũi dọc thân cây dừa xinh xắn như ống mật được xẻ đôi, cân đối giữa hai bên má bầu bĩnh, mịn màng, tựa vào chiếc cằm nhỏ và rụt lại, tươi tắn và quyến rũ như đôi môi hoa anh đào Nhật Bản, quyến rũ. Đó là ngực của cô ấy. Phần bụng dưới, cặp mông đầy đặn, cặp đùi săn chắc, đôi chân thon và bàn chân mịn màng tạo nên bức tượng thần Vệ nữ thanh thoát nhưng dữ tợn với những đường nét tự nhiên, giản dị dễ khơi dậy tình yêu. Đó thực sự là món quà mà tạo hóa ban tặng cho Lợi. Một đêm tối không trăng không sao, quyền được khám phá, tận hưởng và khai thác ngôi nhà vườn bỏ hoang của chú tôi…
Khoảng 5h ngày 15, chiếc xe buýt 52 chỗ chở gần 48 giáo viên và học sinh từ thị trấn Bà Rịa, huyện Lũng Đà và TP.Vũng Tàu dừng trước một khách sạn ở trung tâm tỉnh Tây Ninh. Có ba bạn trẻ, một nam và hai nữ, được hướng dẫn, sắp xếp và chia thành nhiều phòng khác nhau trong khách sạn theo sự hướng dẫn, sắp xếp của từng đơn vị trường, tôi nghĩ sẽ hơi bất tiện và không thoải mái khi ở chung với các thành viên; của các trường khác nhưng không phải vậy, cô Thân và Lợi được ở chung một phòng hai giường. Trong bữa tối, tôi thực sự không ngờ mọi người chỉ được phát một ổ bánh mì chưa ăn qua đêm. Cô tức giận đến mức cùng một số giáo viên khác lập tức đi thẩm vấn đại diện ủy ban. Họ giải thích rằng là do đến muộn. , họ không có thời gian để gọi đồ ăn và hứa Sẽ chào đón bạn vào ngày mai.
Một số giáo viên, học sinh ra ngoài mua cơm, mì, cháo… thêm đồ ăn vì có tiền, nhưng đa số người dân không có tiền, chỉ có thể ăn bánh mì rỗng và uống nước cho thỏa cơn đói. Vì mang theo ít tiền nên cô dẫn anh ra phố và đưa cho mỗi người một tô mì. Vì sợ cô đổ thêm dầu vào lửa nên anh im lặng, không nói, cũng không gửi gì. , cả hai đều có trại tập trung chết tiệt đó để cảm ơn vì đã giúp đỡ hai cô gái và học sinh của họ. Trại này quy tụ một số lượng lớn trại viên, gần 500 người đến từ Vũng Tàu, Bà Rịa, Long Khánh, Lũng Tất, Biên Hòa, Sài Gòn… chia thành mười trại; là những người hoàn toàn xa lạ và chúng tôi không biết ai là ai. Đi đâu chúng tôi cũng nắm tay nhau vì sợ bị lạc. Ngày đầu tiên là ngày dựng trại, ai cũng cảm thấy chán nản, bực bội vì bữa trưa và bữa tối rất ít, ăn không đủ và cháy khét, đồ ăn duy nhất tất nhiên là cá khô mặn hơn muối; Người tổ chức lại bị kiện, họ giải thích vì trại viên đông quá nên không nấu ăn được, tiền nhà nước quá ít nên chỉ đủ mua cá khô.
Buổi tối trở về khách sạn, sắc mặt ai nấy đều lấm lem, ai cũng tỏ ra mệt mỏi, chán nản. Ngoài ra còn có sự cố mất điện khiến trời nóng như nồi hơi, không có nước tắm rửa, một số người cầm đèn pin đi lại; , trong đó có cô Tân nhưng ban tổ chức đã tịch thu vì quy định của trại cấm sử dụng đèn pin, bạn sợ gây ô nhiễm môi trường? Ngày hôm sau, tất cả các trại viên được đưa đến một trò chơi lớn trong một khu rừng nguyên sinh rậm rạp với hàng trăm mẫu đất còn sót lại sau khi thu hoạch ruộng lúa. Đằng sau mọi người là một lá cờ nhiều màu sắc, màu sắc tùy thuộc vào đơn vị trại, tổng cộng có mười màu và mọi người có trách nhiệm bảo vệ lá cờ của mình cẩn thận và tìm cách bắt được càng nhiều lá cờ có màu sắc khác nhau càng tốt. . Chiều hôm đó, sau khi tắm xong, bà Thân trầm giọng nói với Lợi:
-Này Lợi, chiều mai ăn cơm xong hai đứa có thể trốn về nhà. Cô ấy đã có đủ rồi.
-Vâng vâng. Tôi cũng định nói với bạn điều này, nhưng chúng ta làm cách nào để về nhà?
-Sau đó tôi ra bến xe đón xe về nhà. Cô ấy vẫn còn tiền.
-Tôi cũng có hai trăm nghìn đây, các bạn đóng góp cho tôi nhé!
——Một lát nữa, hai người hãy nhanh tay xách hành lý vào rừng để đăng nhập. Trưa mai tôi gánh cơm vào rừng ăn, tối sẽ trốn ở đó tìm chỗ ngủ. Sáng sớm tôi sẽ ra bến xe.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.