Cái bóng ở bên cạnh bạn

Ann là một cô bé ngây thơ học lớp 11. Một ngày nọ, cô đang trốn bên hiên nhà nhỏ, trời mưa to đến nỗi dù cô có đứng dựa vào tường thì bỗng nhiên một màu xanh đậm hiện ra. Đôi mắt của cô ấy thật đẹp!

– Cảm ơn! – cô nhẹ nhàng nói.
– không có gì cả! —Anh ấy mỉm cười và nói với giọng ấm áp.
– Hãy ăn kẹo mút đi! ——Cô lấy ra hai cây kẹo mút từ ngăn nhỏ trong túi xách và đưa cho anh.
– Cảm ơn! Tôi sẽ không ăn nó!
Cô gái rút tay lại, từ từ bóc cây kẹo mút ra và bắt đầu ăn.
– à! —Cô gái đột nhiên hét lên, phá vỡ sự im lặng.
– Chuyện gì đang xảy ra vậy? – Anh quay lại lo lắng hỏi.
– Tôi sắp muộn học rồi! – Cô bé chạy ra thì bị anh nắm lấy tay và đưa cho cô chiếc ô.
– Mang nó đi đi!
– Tôi được không?
– ĐƯỢC RỒI! Anh nhấn mạnh một cách kiên quyết.
Cô bé nhanh chóng cầm ô bỏ chạy và lên xe, tim cô vẫn đập loạn xạ vì đây là lần đầu tiên cô nắm tay chàng trai xuất hiện trước mặt cô, mờ đến mức cô không thể nhìn thấy. rõ ràng. Tôi nhớ khuôn mặt của cô ấy rất nhiều. Tôi chỉ nhớ anh ấy có mái tóc vàng nắng và đôi mắt đen huyền bí, kèm theo đó là giọng nói trầm như tiếng đàn du dương. Nó khơi dậy trong cô biết bao cảm xúc kỳ lạ đến nỗi trái tim cô như đập rộn ràng với cú sốc đầu tiên trong đời.
Cô hít một hơi thật sâu và lấy hết can đảm bước vào lớp.
Bao nhiêu bối rối, xa lạ bao trùm lấy cô, cô chợt cảm thấy cô đơn, buồn bã nhưng đổi lại là niềm hạnh phúc thêm mà những người bạn mới ngồi cạnh cô mang lại.

–bạn có nhớ tôi không? Cô gái kẹo mút! ——Một giọng nam trầm vang lên, kèm theo nụ cười ấm áp như mặt trời.
Làm sao cô có thể quên được! Đây quả là một chàng trai ấn tượng! Nhưng cô rất ngạc nhiên khi hóa ra anh cũng bằng tuổi cô.
–Tất nhiên là tôi nhớ rồi! Nhưng tôi không biết tên bạn?
– Mình tên Minh Anh, các bạn có thể gọi mình là Anh như trước nhé! – Anh cười tinh quái.
– ha! Tại sao lúc đó tôi lại không biết điều đó! Bây giờ cậu phải bù đắp bằng cách gọi tôi là chị!
—Đó là vì cậu đã tình nguyện! Tôi không muốn điều đó! – Anh cười tinh quái.
– à! Nhưng cô gái kẹo mút, tên cô là gì?
– Tôi tên là Hàn! Gọi tôi là Ann sẽ dễ nhớ hơn.
– lau đi! Đây thực sự là số phận phải không? Nếu tôi bỏ chữ H ra khỏi tên tôi, nó sẽ trở thành tên của bạn và ngược lại, chúng ta là một cặp đôi hoàn hảo, chúng ta có sự ăn ý hoàn hảo!
Hai chữ “đôi” đã mở ra biết bao ước mơ, kỳ vọng về tình yêu đơn phương thầm lặng trong trái tim cô.
Mối quan hệ giữa hai người từ trước đến nay rất tốt nhưng chỉ dừng lại ở mức tình bạn, đó không phải là điều cô mong muốn mỗi ngày anh luôn tìm ra những trò đùa để trêu chọc cô, khiến cô chết lặng. Anh sẽ an ủi cô, hát, biểu diễn… và lần nào cũng khiến cô cười đến chảy nước mắt.
Có lần, An đã thức cả đêm để đan xong chiếc khăn len màu xanh đậm. Sáng ngủ dậy, mắt cô đỏ hoe và sưng tấy. Nhưng đó không phải là điều An lo lắng. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô nhìn chằm chằm vào anh mà không nói một lời, có lẽ vì càng đến gần, cô càng khó nói.
Cô gái lập tức kéo nó đến bàn, tháo ra, đan rồi lại tháo ra, cuối cùng cũng nhận được sự tò mò của Mingying.
– Khô! Bạn đã đan một chiếc khăn quàng cổ cho tôi! – anh bình tĩnh hỏi.
– Không… không! Tôi đan áo len cho anh trai tôi. —Cô gái quay lại và đan xong mũi khâu cuối cùng.
– Tại sao bạn lại muốn tôi đan áo len cho bạn?
–Ai đã nói thế! Tôi có vài người anh em họ.
– Cậu xong chưa? Đẹp làm sao! Đó cũng là màu sắc yêu thích của tôi! Bạn có nghĩ chiếc khăn của tôi đẹp không? –Anh lập tức quấn chiếc khăn quanh cổ và mỉm cười tinh nghịch.
– Anh xấu quá! Trông giống như một con khỉ! Cô gái nhăn mũi, lè lưỡi trêu chọc anh.
– Ồ vậy ư! Thế là tôi phải tịch thu chiếc khăn này! Tôi thích trở thành một con khỉ! Hà hà!
Một tia hạnh phúc thoáng qua trong lòng cô, thực ra cô rất vui vì Mingying thích cô, kế hoạch của cô đã thành hiện thực như mong đợi, nhưng một điều không may đã xảy ra và phá hỏng kế hoạch hoàn hảo này.
– Ồ! Chiếc khăn quàng này đẹp quá! Minh An, cậu mua à? —Một cô bé không biết từ đâu xuất hiện và vây quanh anh.
—Đây không phải của Andan!
– vậy à! An cũng giỏi lắm! Tối nay là sinh nhật bạn trai tôi, xin hãy tặng tôi một chiếc khăn quàng cổ!
–Tôi…——Cô gái lưỡng lự.
– bạn có đồng ý không? Bạn thực sự là người bạn tốt của tôi, hehe! Ngày mai tôi sẽ gửi tiền! —Cô gái mỉm cười và cầm chiếc khăn chạy đi.
– Minh Doanh! Bạn không thích nó sao! Tôi đồng ý với bạn! —Cô gái nhìn anh trách móc.
– KHÔNG! Vì tôi nghĩ chiếc khăn đối với mình không quan trọng mà quan trọng là bạn trai tôi vui mừng khi nhận được nó, chắc anh ấy sẽ vui lắm!
Cô gái thở dài rồi buồn bã bò lên bàn vì anh không hề quan tâm đến cảm xúc của cô.
“Minh An! Ngươi là đồ ngu, ngươi là đại ngu! Tên kia thêu tên hắn phía sau khăn quàng cổ, làm sao có thể vui mừng được?
Rồi một ngày, khi bóng dáng của một cô gái khác xuất hiện, mối quan hệ giữa hai người dần tan vỡ.
– Chào các bạn, mình tên là Haan, mình vừa đi du học Pháp về mong các bạn giúp đỡ!
Cô gái chợt cảm thấy sợ hãi, bởi vì người bạn cùng lớp mới cùng tên này xinh đẹp, tài năng và hơn cô về mọi mặt. Điều quan trọng nhất là cô gái đó được ngồi cạnh người cô thích. dễ thương và xinh đẹp. nhưng cô chỉ im lặng theo dõi từng khoảnh khắc vui vẻ giữa Mingying và người bạn mới, người bạn của cô.
– Bạn biết gì không? Minh Anh đang tỏ tình với Hà An ở hành lang đằng kia!
Câu nói này giống như một tảng đá lớn đè lên đầu cô khiến cô choáng váng, hai chân yếu ớt không thể đứng vững được nữa, toàn thân tê liệt.
– một! Đến đó nhanh lên! Hãy nói cho Minh Anh biết hết tình cảm của bạn nếu không bạn sẽ mất anh ấy!
An chỉ im lặng, đầu óc trống rỗng, đôi chân mỏi nhừ không thể đi lại nên bị cô gái kéo đến nơi khiến lòng cô đau lòng nhất.
Minh Anh cầm bó hoa hồng nhung tươi tắn, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Hà An.
—Haan! Hãy làm bạn gái của tôi nhé! ——Giọng nói của anh tràn đầy ấm áp ngọt ngào, ánh mắt tràn đầy sự chân thành và hy vọng.
Tim An dâng trào như thủy triều, cổ họng nghẹn ngào, mắt đau nhức, nước mắt không ngừng chảy ra.
– đồng ý! đồng ý!
Tiếng reo hò của mọi người xung quanh và ánh mắt chân thành của Mingying dường như bị Ha’an cảm động. Cô đưa tay lên che miệng, đôi mắt sáng ngời như muốn nâng bó hoa lên cao hơn.
—Haan! Hãy là bạn gái của tôi! ——Vẫn là ánh mắt ấy, có lẽ anh đã khiến cô gái cảm động đến mức phải lòng.
Cô gái từ từ cúi xuống nhặt bó hoa lên nhưng đột nhiên dừng lại.
-Xin lỗi! Tôi có thể nhận hoa nhưng tôi không thể làm bạn gái của bạn! Bởi vì tôi có bạn trai.
Sắc mặt Minh Anh dần dần tái nhợt, sau đó lại tím tái đứng lên, hạ tay xuống, bó hoa mạnh mẽ rơi xuống, theo bước đi của đám người dần dần tản đi. Mọi niềm tin và hy vọng dường như sụp đổ, đôi chân anh khựng lại, đôi tay cố bám chặt vào lan can, mái tóc vàng óng rũ xuống tuyệt vọng.
Lòng An chợt như bị ngàn mũi kim đâm vào, đau đến mức cô gần như nghẹt thở. Nước mắt từ mí mắt nặng trĩu chảy xuống lạnh lẽo.
“Anh thà để em ở bên cạnh Haan còn hơn để em phải chịu đau khổ như thế này!”
Cô gái nhẹ nhàng bước tới, đứng bên cạnh Minh Anh như một cái bóng im lặng…
sau một thời gian.
Mối quan hệ của Minh Anh và An đã trở lại trạng thái thân thiết ban đầu nhưng tình yêu của họ vẫn bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình. Các cô ơi, chỉ có An đứng im lặng giữa hai người.
Có một sự trùng hợp kỳ lạ! Hôm đó là sinh nhật của hai cô gái nhưng cả lớp chỉ nhớ hôm nay là sinh nhật Hà An. Cô được nhận rất nhiều hoa và quà được gói rất đẹp nhưng An chẳng nhận được gì cả.
Đúng lúc bận rộn nhất, một người bán hoa bước vào ngoài cửa lớp. Anh cầm một bó hoa hồng tươi và đọc to tấm thiệp nhỏ kèm theo:
– Hàn là ai? Xin vui lòng ký tên cho nó!
Ký xong, cô bé Ha’an nhẹ nhàng đặt lên bàn, nhìn thấy cái tên chưa được nêu, cả lớp hưng phấn, trong mắt tràn đầy ghen tị.
– Cậu muốn làm tôi ngạc nhiên phải không?
– Cậu đã nói gì thế? Gửi hoa? Không…tôi không gửi nó!
Ha’an vặn vẹo ngón tay, vẻ mặt bối rối, nhưng một lúc sau, cô lại trở lại trạng thái vui vẻ, chỉ có An vẫn đang suy nghĩ điều gì đó, có lẽ cô đang tiếc cho mình, mắt cứ run lên, muốn về nhà sớm. Đôi chân cô không ngừng run rẩy, cô tìm thấy một chiếc ghế đá được giấu kín. Đột nhiên cô cảm thấy nước mắt chảy dài trên tay mình. Cô bé cảm thấy thật ngu ngốc, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé. Có ích gì mà không ai để ý đến cô ấy! Kể cả anh ấy.
Sau khi An về nhà, cô bé chui vào phòng không ăn uống, đắp chăn bông, bố mẹ An cho rằng cô học bài mệt nên không muốn làm phiền. .
Điện thoại đột nhiên reo lên. Có lẽ bạn thân của Ann lại gọi điện xin lời khuyên.
-Tôi mệt quá! Hãy nói chuyện vào một ngày khác nhé! Cô gái rất buồn và lau nước mắt trên mặt.
-Thật sự! Vì vậy hãy nghỉ ngơi sớm để nhanh hồi phục nhé! Tôi chỉ muốn gọi điện và chúc bạn sinh nhật vui vẻ! – Giọng anh vẫn ấm áp khiến cô nhận ra đó là Minh Anh.
-bạn có nhớ không? —Cô gái có vẻ im lặng.
-Từ tuần trước! Mình cũng đã chuẩn bị quà nhưng lớp đông quá nên… các bạn xuống dưới nhà nhé! Tôi sẽ đứng trước cửa nhà bạn!
Cô gái sớm tỉnh dậy, mở cửa sổ ra thì thấy chàng trai đang đứng trước cửa nhà mình, giơ tay vẫy tay và mỉm cười nghịch ngợm.
Cô bé đứng trước mặt anh, ngạc nhiên. Một chiếc khăn len màu xanh đậm.
-Minh An! Chiếc khăn quàng đó là…
-Chính xác! Bạn đan cái này cho tôi! Tôi thật là ngu ngốc, ngu ngốc nhất trên thế giới, vì đã không nhận ra điều này sớm hơn! một! Xin hãy tha thứ cho tôi.
An im lặng vì không nói nên lời trong lòng ngập tràn hạnh phúc vô bờ bến, chỉ có nước mắt không ngừng lăn dài trên má.
Minh Anh chậm rãi bước tới lau nước mắt cho An.
– Đừng khóc nữa! Anh đã khóc vì em rất nhiều! Anh không muốn thấy em khóc nữa! Trông nó xấu quá! Bạn phải cười giống tôi! – Anh cười rạng rỡ và nhéo má mình, trông buồn cười.
—Con khỉ độc ác! —Cô gái mỉm cười trong nước mắt.
-Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu! ——Anh ta ngừng cười và đứng thẳng lên, với vẻ mặt nghiêm túc.
Ánh mắt An vẫn còn mơ hồ, Minh Anh chậm rãi quỳ xuống trước mặt cô, giơ bó hoa kẹo mút lên.
– Cô gái kẹo mút! Hãy làm bạn gái của anh mãi mãi nhé!

Đọc tiếp  Tâm sự hai lần cận kề cái chết khi yêu gái có chồng

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận