Ma quỷ, ngải cứu Phần 2 – Cuộc tìm kiếm sự thật

Đi tìm sự thật – phần tiếp theo của “Miên Ái”

Thật mệt mỏi sau một ngày dài làm việc và quá nhiều tiếng ồn ập đến liên tục. Nhưng, tôi đã ra trường được một năm và công việc này đến với tôi một cách tình cờ, như một sự may mắn bất ngờ.

di_tim_su_that

Mới tháng trước, tôi đã tự hỏi tại sao mọi thứ lại diễn ra tốt đẹp như vậy? Tôi tốt nghiệp loại giỏi và được mời vào làm việc ở một công ty. Tôi có mối quan hệ tốt với đồng nghiệp. Ngày đầu tiên vào công ty, tôi được sếp yêu quý và ủng hộ.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã diễn ra theo chiều hướng bất ngờ. Từ sếp đến đồng nghiệp ai cũng bày tỏ sự không hài lòng với tôi… chỉ vì… một lời nói chân thành.

Sau đó tôi nhìn vào cuốn lịch để bàn và bị sốc. Tấm lịch được khoanh tròn bằng mực đỏ.

-Hôm nay là giỗ Đức- Tôi thầm nghĩ – Vui quá, đã 12 giờ trưa rồi! Có một cuộc họp sau đó.

Tôi nghĩ nghĩ rồi nhanh chóng lấy ba lô trên giường rồi nhét vài bộ quần áo và máy tính xách tay vào đó. “Tôi không còn hứng thú với công việc này nữa, cùng lắm là sau ngày hôm nay tôi sẽ xin nghỉ việc.” Thế là tôi nhảy lên sóng và chạy một mạch về Biên Hòa…

Xe phóng nhanh trên đường, gió thổi vào mặt, thổi bay đi những giọt nước mắt mặn đắng. Đã ba năm kể từ cái chết của Dirk nhưng nỗi đau về cái chết của Dirk vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi. Trong ba mối tình thuở thơ ấu, giờ đây chỉ còn lại hai người, lang thang nơi đất khách quê người… Và có lẽ ngày mai không xa, tôi sẽ là người duy nhất còn lại trên thế giới này cảm nhận nỗi đau mất mát.

Tôi dựng một bãi đậu xe đạp trước nhà Duke. Môi trường xung quanh đã thay đổi rất nhiều và có nhiều tòa nhà cao tầng. Chỉ có nhà Đức là vẫn thế, vẫn đứng đó, lưu giữ những ngóc ngách ký ức về Đức… Đã hai năm rồi tôi mới quay lại đây.

– Bao lâu vậy nhóc? Vào nhà… – Cuối cùng tôi cũng nhận ra dì tôi. Người mẹ trẻ của Dirk, người từng giễu cợt chúng tôi mỗi lần chúng tôi đến thăm, giờ đã là một bà già với vẻ mặt buồn bã…

-Hôm nay cậu không đi chiêu đãi Đức à?

-Ừ, nhưng tôi mới làm tối qua thôi. Tôi rất mong hai người bay về nhà và tối nay tôi muốn nấu một bữa tối đơn giản nên không mời ai đến nhà…

Tôi lưỡng lự và im lặng quan sát từng ngóc ngách trong nhà. Mọi chuyện vẫn không thay đổi kể từ ngày Duke qua đời…
-Tại sao chúng ta không thấy Ngày Tử thần của Đức trong những năm gần đây? Anh rất muốn em nhưng mỗi năm chỉ có một người Hoàng. Có lẽ anh ấy yêu nó quá nhiều…? – anh cười đùa.

-KHÔNG! Hai năm nay tôi phải viết luận văn tốt nghiệp và được công ty nhận vào năm ngoái, đúng vào tuần tôi đi công tác nên tôi…

Bác mỉm cười rót cho tôi tách trà mới pha:

-Tôi chỉ đùa thôi! Vậy sao năm nay bạn không đi làm và về như thế này nhỉ?

Tôi bối rối, biết dì không trách tôi đắm chìm trong công việc nhưng tôi vẫn cảm thấy xấu hổ:

-Ừ, tôi đang định nghỉ, hôm nay tôi có cuộc họp, nhưng tôi vừa cúp máy. Có lẽ ngày mai tôi sẽ gửi đơn từ chức…

– Công việc của bạn căng thẳng đến mức muốn nghỉ ngơi?

-Ừ… -Tôi gãi đầu- Tôi bị sếp quấy rối. Không phải lúc mới vào làm, các ông chủ rất giàu nên thường cân nhắc việc cho tôi cái này cái kia… Cá nhân tôi không thích kiểu được chiều chuộng như vậy, bị mọi người nhìn mình và xì xào về chuyện này chuyện nọ. cái đó. .

Tôi uống một tách trà để bình tĩnh lại vì sáng không uống nước nên cổ họng tôi hơi khô:

-Nhưng có một hôm đi uống rượu với sếp, tôi say nên nói to, hôm đó sếp sợ, rồi cả công ty xì xào rằng tôi vô lễ…

Khi cười, từng nếp nhăn chồng lên nhau khiến bà trông như người ở độ tuổi năm mươi.

-Vậy cậu đã nói gì khiến sếp tức giận?
Tôi bật dậy, khua tay chân như người say:

-“Sao các người lúc nào cũng ưu ái con thế?…Đối xử bình thường với con! Mẹ ơi, #$%#^#$%^ Mẹ có biết nhân viên trong công ty thường nói riêng là con hối lộ người khác để lấy lòng họ không? giả vờ phớt lờ …$^#@%#$@^%$@Gia đình bạn!

Bà cô ôm bụng cười khổ:

– Thói quen của anh mỗi lần uống rượu là nói nhảm…Tôi nhớ anh từng gọi tôi là “lão khốn”.

Tôi gãi đầu. Xin lỗi… bỗng điện thoại reo lên tôi xin phép dì ra ngoài nghe:

-Này…em đang làm gì mà trưa không trả lời điện thoại vậy? Nhắn tin nhưng không trả lời… – Giọng Tuyết đầy hoảng loạn. – Bạn đã vào công ty chưa? Trong cuộc họp này, các ông chủ hỏi tôi anh trai tôi ở đâu.

-Được rồi…nói với họ là tôi bỏ cuộc! Ngày mai tôi sẽ nộp đơn…

Tôi cúp máy trước khi Tuyết kịp nói. Vừa bước vào nhà đã thấy dì đang bưng vài món ăn đơn giản.

– Vào đây ăn bữa này đi. Hôm nay tôi làm đậu phụ sốt cà chua và các bạn đều thích nó. – Trông anh hơi buồn – Đức lúc còn sống cũng rất thích món này. Có lần tôi nấu hai nồi lớn và các bạn ngồi ăn…

Dì quay mặt đi, nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt vừa rơi xuống từ khóe mắt…
– Thôi, ăn thoải mái đi. Đã lâu rồi tôi không nấu cho người khác ăn, sợ bạn sẽ không thấy ngon. Ở quê tôi chỉ làm những công việc lặt vặt, còn con gái thì nấu cơm, nấu canh. Mãi đến ngày giỗ Đức tôi mới có dịp đến đây… Ồ, bạn đã bao giờ về nhà với chiếc ba lô như thế này chưa?

-Anh vẫn chưa, anh định tối nay sẽ ghé qua bên em rồi về.

– Ừ, cậu cố gắng ngồi đợi nhé, có lẽ Hoàng sẽ đến đây sớm thôi. Từ khi vào chùa, tính cách của anh đã trở nên hiền lành hơn và không còn bốc đồng như trước nữa! Nhưng bạn đã gặp nhau kể từ đó chưa?

– Năm nay Hoàng không về được đâu chú! – Tôi nhớ lá thư tôi nhận được tuần trước – anh ấy đã gửi cho tôi một lá thư vào ngày hôm trước. Tôi không biết liệu anh ấy có bị bệnh hay gì không, nhưng trong thư anh ấy nói rằng thể trạng của anh ấy rất yếu trong năm qua. Anh chỉ có thể ở lại trong đền và cầu nguyện cho Dirk.

-Vậy là hai người không có liên lạc gì à?

Đọc tiếp  Chuyện Của Một Gia Đình - Truyện Người Lớn Hay

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận