Thú nhận nỗi lo lắng khi người thân đến ở

Du khách đã đưa ra ba lời phàn nàn khi họ đến nhà.Du khách đã đưa ra ba lời phàn nàn khi họ đến nhà.

Anh họ tôi đến sống với tôi sáu hoặc bảy năm trước. Cô ấy thường thích lục lọi đồ đạc của tôi, chơi đùa và đôi khi còn làm hỏng chúng. Điều đáng chú ý nhất là sở thích kỳ lạ của cô ấy là hù dọa người khác, và tôi là người đau khổ nhất.

Tôi không phải là kẻ xấu khi viết bài này, nhưng tôi thực sự thấy rất nhiều người sống ở đó không biết cách cư xử. Nhà tôi ở Hà Nội, bố tôi là sĩ quan công an cấp cao trong ngành công an nên cuộc sống của ông khá giả so với người thân.

Trước hết, chị họ tôi đến sống với tôi sáu bảy năm trước và chị ấy không làm phiền gia đình tôi nhiều, mặc dù tôi là người duy nhất thực sự cảm thấy không thoải mái khi ở chung phòng với chị ấy. Cô ấy thường thích lục lọi đồ đạc của tôi, chơi đùa và đôi khi còn làm hỏng chúng. Điều đáng chú ý nhất là sở thích kỳ lạ của cô ấy là hù dọa người khác, và tôi là người đau khổ nhất. Điều đáng nói là hôm chị rủ tôi đi dạo, chị ấy còn dẫn tôi ra đồng.

Trước nhà, trong ký túc xá của học viện cảnh sát, xung quanh là ruộng lúa, tôi sợ đến mức muốn về nhà nhưng cô ấy không cho, tôi cũng không dám về nhà một mình. , nên cô ấy để tôi đi. , Tôi biết bạn sợ, tôi dừng lại và kéo bạn vào sâu trong cánh đồng. Trên đường đi, cô kể chuyện ma và đột nhiên giả vờ bị ma ám. Lúc đó chỉ có hai chị em, tôi rất sợ hãi và không biết phải làm sao. Tôi chỉ biết khóc lóc xin về nhưng không được. Thế là cô nảy ra ý định ăn trộm đồ ăn. Cô nói đồ ăn trộm rất ngon.

Thú nhận nỗi lo lắng khi người thân đến ở

Khoảng 9 giờ tối, mẹ xuống đón tôi đứng trên bờ không có ánh sáng, chỉ còn lại ánh trăng mờ ảo, còn lại tôi ngồi khóc một mình. Xung quanh tôi là những con bù nhìn trông giống như những cái bóng. Cô ấy không cho tôi về nhà cho đến khi hai chúng tôi đi dạo. Cô ấy suýt giẫm phải ông già đang ngủ trên bờ đang nhìn cánh đồng. Tôi rất sợ và đã tha thứ cho ông ấy. Vô số đêm không ngủ được, tôi ngồi dậy mở truyện ma, khiến bạn nghe mà buồn cười, khiến bạn sợ đến mức không ngủ được. Cô ấy vẫn đứng ở đầu giường, đắp chăn trắng, tóc rối bù, làm tôi sợ hãi lúc nửa đêm.

Đọc tiếp  Trải nghiệm tuổi thơ…

Gia đình cô có 2 chị em gái. Gia đình tôi ở quê rất giàu có. Khi ông bà tôi giao hết đất cho bố tôi, bố tôi được 1/3 đất đai, gia đình ông có rất nhiều đất đai khắp nơi. Vì bố mẹ tôi nghĩ không muốn chúng tôi cãi nhau và không nhận ra nhau, lại vì ông bà nội sau này qua đời và họ cũng xây nhà thờ tổ tiên nên đã đồng ý tặng cho tôi. Gia đình tôi rất giàu có, chúng tôi thường khoe đất đai và tiền thưởng Tết hàng chục triệu nhưng họ không bao giờ cho chúng tôi một xu. Họ chỉ ăn mừng mười nghìn, hai mươi nghìn năm vào dịp Tết Nguyên đán.

Mỗi tháng, mẹ tôi cho gia đình chúng tôi 300.000 nhân dân tệ cho ba bữa một ngày, dầu gội và sữa tắm, điện nước sạch, chưa kể cả ngày để máy tính bật. Tôi cũng do dự về tiền bạc ở nhà nên tôi quyên góp nhiều nhất có thể. Sau hai năm, cô xin ra đi vì có người yêu. Thấy đắt tiền, mẹ cô bảo cô về nhà tiết kiệm tiền nhưng cô lại muốn ra ngoài và tự do di chuyển.

Tôi tưởng thế là xong, rồi lại đến anh trai tôi. Anh sinh năm 1991, còn học lớp 1 vì đi học nhiều nơi một thời gian rồi bỏ học. Anh chàng này là người thực sự làm tôi khó chịu ở nhà, anh ta không bao giờ xin phép đi đâu, không nói khi được hỏi, chỉ im lặng, không làm gì quanh nhà, nói chuyện điện thoại trong bữa tối mệt mỏi và không nói. Ăn rất lâu nhưng tôi chỉ có thể ngồi đợi bát đĩa được rửa sạch. Có nhiều hôm tôi bực bội bảo “Ăn xong đi giặt rồi”, nhưng anh chỉ để đó và bảo tối về nhà giặt.

Đọc tiếp  Thừa nhận đau khổ vì chung sống với con rể

Điều khó khăn nhất là có anh trai ở bên tôi. Anh ấy gọi điện đến 12 giờ, rồi nghe điện thoại đến 1-2 giờ sáng ngày nào cũng vậy, khiến anh tôi không ngủ được. Anh không nói nữa mà đi lên lầu nói chuyện. Trong nhà có tiếng vang nên tôi cũng thức giấc vì bạn nói chuyện lớn. Có lần, anh đi làm không biết phải làm gì. Mãi đến 3 giờ sáng anh mới về đến nhà. Tiếng chuông cửa vang lên khiến cả nhà tỉnh giấc. Anh ấy thường tắm rất lâu, không biết mình tắm sạch đến mức nào. Khi trời nóng, anh ấy sẽ tắm 3-4 lần, mỗi lần không bao giờ dưới một giờ.

Gia đình tôi hiện đã chuyển đến Meiting vì nhà rất rộng nên khi dọn nhà, mọi người dọn từng tầng một. Bố tôi có việc phải làm nhưng ông cứ nằm đó la mắng tôi nên ông vào nhà vệ sinh và không biết phải làm gì ở đó cho đến khi mẹ tôi ngứa ngáy đến mức lau chùi xong rồi ông mới đi ra. Đến giờ ăn, anh đòi ra ngoài và chỉ ăn một phần cơm nhỏ. Anh đi suốt buổi sáng không nói một lời, dẫn đàn kiến ​​đi kiếm ăn. Do tính cách chậm chạp, một ngày nọ, anh thấy bạn gái gọi điện trách anh vì đã đợi ngoài đường 30 phút. Anh đang đọc báo và nói về tình trạng tắc đường. Sau 15 phút, anh đứng dậy chải quần áo và chải tóc thêm 20 phút nữa trước khi lái xe đi. Nhưng từ nhà tôi đến đó phải mất khoảng 20 phút nên đối tác của tôi phải đợi lâu ngoài đường rất khó chịu.

Chắc hẳn ai cũng nghĩ bố mẹ mình quá hiền và không thích nói chuyện phải không? Thực ra những lời bố mẹ tôi nói như nước đổ lá khoai, nhưng anh vẫn không hề thay đổi chút nào, ngồi im không nói gì, vẻ mặt rất khó chịu. Vì cha mẹ không muốn đánh mất tình yêu thương của anh em nên không dám làm ầm ĩ. Tôi thấy bạn ở trong nhà tôi như một vị vua và không phải làm gì cả mặc dù bố mẹ tôi nói về điều đó. Tôi đã ở nhà bạn được năm năm và bản tính của tôi vẫn không thay đổi.

Đọc tiếp  Cô giáo Thu Thủy rất tục tĩu

Không biết bạn sẽ ở nhà tôi bao lâu nhưng mới đây bố tôi đã đồng ý cho tôi vào nhà bạn để xin giấy chứng nhận học, để tôi không phải về quê (cách đó 40 km) vì bố mẹ tôi muốn biết bao nhiêu năm rồi. Quả thực gia đình tôi sống vì bạn và tôi rất thất vọng khi bạn làm được điều này, tôi không thể nói được gì. Em ở nhà anh 5 năm, mẹ em chỉ tăng mọi thứ lên 800.000/tháng + ngày ba bữa. Chuyện này không có gì đáng nói, nhưng bố mẹ tôi ở quê kiếm được hơn chục triệu, và tôi là người duy nhất trong nhà mỗi tháng tôi sẽ gửi số tiền này cho gia đình bạn.

Bố mẹ tôi nói tôi giàu hay nghèo nên họ không cho tôi tiền nữa. Điền không nói gì nhưng thái độ và cách cư xử đó khiến gia đình tôi rất khó chịu, tôi không dám lên tiếng. Tôi chỉ muốn cháu chuyển đi càng sớm càng tốt nhưng tôi không biết ngày đó sẽ đến khi nào vì cháu chỉ mới học lớp một.

Tôi viết bài này không phải vì tôi đang âm mưu, tôi chỉ muốn nói với mọi người rằng thật khó chịu khi có người thân ở lại và cư xử tồi tệ. Tôi nghĩ đó có lẽ là điều duy nhất từng xảy ra với gia đình tôi. Cuối cùng, không muốn làm người thân thất vọng, anh đành phải chịu đựng nỗi oán hận khi chung sống với một người không hiểu được hành vi của mình.

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận