Câu chuyện kể về một sinh viên năm cuối, mối quan hệ loạn luân và bạn gái của anh ta.
_____
Phần 1:
-Chị ơi em phải đi học đây.
– Thôi, tan học về sớm anh sẽ nấu cơm cho em.
Trung nói “ừ” một lúc rồi xách ba lô lên và rời đi. Năm nay, Trang là sinh viên năm thứ 3 chuyên ngành Ngoại thương trường Đại học Kinh tế. Trung và chị gái sống trong một ngôi nhà trên đường Tú Xương, quận 3. Khi Trường mới vào đại học, một vụ tai nạn giao thông đã khiến hai người thiệt mạng. Từ đó, Trung ở chung nhà với bà Phụng. Gia đình gặp nhau và quyết định bán những tài sản khác như ô tô, bất động sản, để lại số tiền cho hai chị em mua vàng gửi ngân hàng an toàn và không bị mất giá mà hai chị em tự xoay sở. .
Khi đó, Trung và bà Phụng bàn nhau trích 20% tài sản thừa kế để đóng góp vào quỹ gia đình, làm đường, giúp đỡ bà con nghèo ở quê… Phải nói là 20% tài sản thừa kế còn lại. đối với bố mẹ Trung đã là một con số rất lớn rồi. Hiếm có người trẻ tuổi như hai chị em lại bạo lực như vậy. Tuy nhiên, Trung yêu cầu cô phải trả tiền để các chú không nhìn vào tài sản của cô, đồng thời để tạo được tiếng là người con hiếu thảo, để sau này dễ dàng nhờ họ giúp đỡ.
Sài Gòn hôm nay vừa bước vào mùa lạnh. Mùa lạnh ở đây tuy không lạnh như ngoài Bắc nhưng vẫn lạnh buốt khiến người ta hồi hộp. Mặc chiếc áo len do chị Trang đan cho, Trang chợt nghĩ đến bố mẹ khi đi trên phố. Ngày xưa mỗi khi mùa lạnh đến, ông bà đều đưa hai chị em tôi đi mua sắm…
Nói về chị P, chị hơn Trung 4 tuổi, năm nay 26 tuổi. Cha mẹ cô qua đời khi cô vừa mới tốt nghiệp nên cô quá lười tìm việc làm, số tiền lớn cha mẹ để lại cũng đủ cho hai người có một cuộc sống thoải mái. Cô chỉ ở nhà nấu cơm cho Tr. Cô cũng viết bài và truyện ngắn cho các tạp chí. Có thể nói, dù không có công việc chính thức nhưng cuộc sống của cô vẫn bận rộn và đầy màu sắc.
Trung đi học, hôm nay là ngày đầu tiên của học kỳ vừa qua. Học kỳ này chúng tôi học hai tháng, sau đó nghỉ Tết rồi tiếp tục học. Trung đang tìm kiếm các khóa học về Quản lý nguồn nhân lực. Trung bất lực nhìn quanh. Các học sinh đang cùng nhau bước đi trên hành lang. Trung liếc nhìn rồi mạnh dạn hỏi một cô gái xinh đẹp đang đi về phía mình:
– Bạn ơi cho mình hỏi phòng E.1002 ở đâu mình tìm lâu rồi mà không thấy.
–
Cô gái ngước nhìn TR, không cười cũng không cau mày và nói:
– Bạn có học quản lý nhân sự không? Theo mình nhé, mình cũng đi E.1002!
–
Thế là Trung xách ba lô đuổi theo cô gái. Cô ấy cũng rất xinh đẹp, nước da trắng, cao ráo và giọng nói khỏe. Hình như cô ấy là người Hà Tĩnh hoặc Nghệ An gì đó.
Thì ra E.1002 giấu sau cánh cửa, Trung cũng ít đi học nên khó mà biết được. Trường bước vào phòng nói:
– Cảm ơn bạn, tôi sẽ không tìm được căn phòng này nếu không có bạn. Phòng nào như mê cung khó tìm – Trung cười nói. Nụ cười hiền lành, có phần ấm áp nhưng không quá nhiệt tình.
– Không sao đâu, chúng ta là cùng một đệ tử và cùng một tôn giáo, hi hi. Được rồi, chúng ta đi học thôi.
Nói xong cô gái bước vào phòng và ngồi vào bàn chính. Có một chàng trai đang đợi cô ở đó, khi nhìn thấy cô gái đứng trước cửa nói chuyện với Trung, anh hơi nheo mắt.
Trung nhìn quanh tìm một chỗ ngồi, nơi cậu thường ngồi ở giữa lớp. Nhưng hôm nay tôi đến muộn nên ghế ở giữa và cuối phòng đã kín chỗ. Học sinh thường tránh bàn đầu tiên! Thế là Trung đành phải bước tới bàn trước ngồi xuống. Hàng ghế đầu tiên chỉ còn vài ghế, Trung mạnh dạn đặt ba lô bên cạnh cô gái rồi nói nhanh:
– Tôi muộn rồi, hai người có thể ngồi đây được không?
Cô gái ngẩng đầu liếc nhìn Trung rồi mở cặp sách đọc tiếp nhưng bạn cô có vẻ hơi bất lịch sự:
– Được rồi, cậu ngồi đi.
Giáo viên bước vào lớp và giờ học diễn ra suôn sẻ. Sau khi cha mẹ qua đời, Trung là một học sinh giỏi, tính tình trầm lặng. Cô giáo hỏi vài câu hóc búa rồi vô tình chỉ vào Trung đang ngồi ở quầy lễ tân. Ngay sau đó, Trang đã đứng dậy và nói rất chính xác. Anh thậm chí còn nhận được điểm thưởng từ giáo viên của mình, người nổi tiếng với tính cách đen tối và khó tính.
Từ đó cho đến hết học kỳ, cậu ngồi ở quầy lễ tân và thường xuyên đứng phát biểu theo sự hướng dẫn của giáo viên mà không hề giơ tay. Cậu thường xuyên nhận được những lời khen của giáo viên và những ánh mắt ghen tị từ các bạn trong lớp. Tất nhiên là ngoại trừ bạn trai của cô gái kia. Anh ta luôn nhìn Trung bằng ánh mắt thờ ơ, luôn rủ bạn gái vào cùng, còn anh ta ngồi ở giữa, ép Trung ngồi ở ngoài.
Chuông reo, tan học xong, Trang thu dọn sách vở và đi về nhà. Đứng dậy, Trung chợt nhớ ra, quay lại hỏi cô gái:
–À, bạn cùng lớp, giáo viên, bạn cùng lớp, tên bạn là gì…? Vừa rồi tôi quên hỏi tên bạn.
Cô gái lưỡng lự rồi nói:
– Tôi tên Huyền, bạn tên gì?
– Tôi đang ở Trung Quốc phải không? Ồ, còn bạn, tên bạn là gì? – Trung nhìn thấy ánh mắt bạn mình liền mỉm cười hỏi?
– Nam, tôi là bạn trai của Huyền.
– Ôi, bạn thật may mắn, haha. Rất vui được gặp hai bạn, xin chào nhé.
Trung giơ tay chào tạm biệt hai người rồi quay lại. Trên đường phố nhộn nhịp của Singapore, cái se lạnh của cái nắng giữa trưa tạm thời lắng xuống, Trung cảm thấy thư giãn vô cùng. Từ thời tiết cho đến những người bạn mới gặp, tôi cảm thấy hôm nay là một ngày tuyệt vời – tất nhiên là ngoại trừ bạn trai của Huyền.
Còn một điều tuyệt vời khác đang chờ Trang ở nhà.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.