Tác giả: diễn đàn blackrose@2ya
Lin vẫn ngồi bất động, mặc cho cồn cát thỉnh thoảng rít lên, nhức nhối da thịt, mặc cho mặt trời lặn dữ dội xua đuổi những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn, mang theo mùi thức ăn bay lơ lửng trên trời. , khiến bụng Lam đói cồn cào, dù cho những giọt nước mắt ấm áp nhẹ nhàng chảy trên môi… Lam tự nhủ sẽ mặc tất cả, vì Lam không còn quan tâm nữa. Mọi thứ vẫn còn đó, nguyên vẹn trong lòng Lin, nhức nhối.
Sau khi bỏ lỡ cả buổi học buổi sáng, Lin điên cuồng lái xe hàng chục km, sau đó Lin lại cười không biết bao nhiêu lần. Cậu vội vứt cặp vào góc quên chào ông bà. Giờ Lin đang ngồi đây, bên dòng sông Bujia hiền hòa, cảm thấy mình thật nhỏ bé giữa dòng sông, lắng nghe nỗi buồn lẫn lộn. Tan chảy trên môi tôi. “Bạn nghĩ tôi coi trọng điều gì, Lin Nuo (1)? Anh ta đi theo tôi suốt cả ngày, nhưng cuối cùng khi anh ta bước ra, anh ta lấy được khăn giấy (2). Nếu không có ông già giàu có như vậy, Bạn nghĩ sao về một người đàn ông như tôi? Ở bên một người đàn ông xấu xí và thấp bé như vậy có hợp lý không? Bạn có thể cho rằng tôi mù quáng và lại bắt đầu khóc nức nở. Lam sững sờ, Lâm chỉ đứng đó, nhưng sau cửa lớp, Lâm không biết đầu óc Lâm đã đi đâu, chỉ biết là bị Lâm dùng tay đấm một cái thật mạnh, sau đó động tác của Lâm hoảng hốt. Lâm bàng hoàng nhìn đôi bàn tay run rẩy của Lâm. Lam đã từng làm điều này với ai chưa? Chưa kể người mà Lâm yêu, Lâm yêu Tuấn đến nỗi chỉ cần Tuấn yêu cầu là làm được. Trên tay anh “Đó không phải ý của Tuấn (4), Lâm, em đừng hiểu lầm. Tuấn…” Lam nhẹ nhàng ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn Tuấn, một người hoàn toàn xa lạ. Lin lạnh lùng rút tay lại và chạy ra ngoài. Lin chỉ nhớ khoảnh khắc đó Ý nghĩ duy nhất trong đầu Lin là đi đâu đó, đi bất cứ đâu, miễn là không phải ở lại đây.
Lâm phu nhân giơ tay nhanh chóng lau nước mắt. Lâm phu nhân yếu đuối không lấy được gì, khóc lóc có ích gì? Tôi chỉ cảm thấy mình giống một kẻ ngốc hơn thôi. Gió vẫn thổi bên tai, và hoàng hôn trên bờ sông quê vẫn đẹp. Ngày xưa, Alin cùng những người bạn mộc mạc nhưng thơm tho rượt đuổi nhau trên bờ sông. Ở tuổi thơ ngây của mình, Alin chợt nhớ tới và nhớ về. sự khác biệt tại. Không biết đã bao lâu rồi anh Lin mới quay lại đây, chỉ ngồi trên sông tận hưởng tuổi thơ. Ngày anh rời quê hương và bước vào giảng đường đại học cũng là ngày Lin gần như mất đi tất cả những gì mình có ngày hôm qua. Sự hối hả và nhộn nhịp của cuộc sống thành phố, những người bạn mới, những ngôi trường mới đều đẩy Lin vào một vòng quay thường xuyên. Lin quá bận rộn để có thời gian về thăm quê hương, thăm ông bà và hồi tưởng lại kiếp trước. Cho đến khi Lam nhận ra mình là ai, Lam lại rơi vào vòng xoáy mới của cuộc đời, đôi khi cảm thấy đau đớn, bế tắc và hoàn toàn tìm đến Lam để được giúp đỡ. Tuấn là bờ vai để Lâm tựa vào mỗi khi khóc, là cánh tay vững chắc để Lâm tựa đầu vào giấc ngủ sau khi bị tra tấn, là điều duy nhất mà Lâm muốn giữ lại khi một ngày không còn gì cả. Vốn là vậy, nhưng giờ đây, sự ủng hộ đó đã không còn nữa, ít nhất là theo quan điểm của Carrie Lam. Lin hoàn toàn cô đơn, và đến bây giờ Lin mới nhận ra rằng tuổi thơ là tất cả những gì Lin có, điều đó mang lại cho Lin một chút an ủi, ngay cả khi đã quá muộn.
– Lâm về nhà mà không đến nhà Thoan?
Lin nghe thấy giọng nói của cô gái phía sau, anh giật mình quay lại. Niềm vui thoáng qua rồi nhạt dần, để lại sự lạnh lùng vốn có trong mắt Lin. Ram mỉm cười mệt mỏi:
– Có khăn giấy. Chỉ vì Lin muốn ở một mình, thế thôi. Nhưng Thoon biết Lâm ở đây?
– Quang gọi điện về nhà và nói có thể Lâm sẽ về quê. Anh bảo Thoan hãy cố gắng an ủi Lâm nếu anh nhìn thấy cô – giọng Thoan chợt im bặt – Thoan đến nhà tìm cô. Bà nội nói rằng Lam vừa đi qua đó, Thoan đoán rằng Lam chắc chắn đang ở đây. Có một lỗi!
Lam thấp giọng lẩm bẩm, trong lòng thầm chửi cái tên lắm chuyện này, sao lại chạy đi báo cho Thohan? Anh ta thậm chí còn không biết bản chất thực sự của Lam. Lin thở dài với giọng xa xăm:
– An ủi gì hả Thoan? Thoan biết những gì Lam đang trải qua và an ủi cô, chỉ có Lam hiểu được câu chuyện của cô.
– Răng nhưng không biết? Quang, anh ấy kể cho Thảo mọi chuyện, anh ấy không giấu giếm điều gì.
– Anh ấy đã nói gì thế? – Lâm kêu lên, cố gắng tìm ra sự thật trong mắt Thoan.
– Anh nói Lin vừa bị cô bé bỏ rơi và đang gặm nhấm con thú đau khổ. Nếu không thì nó là gì?
Lin Chang thở phào nhẹ nhõm, thật là một chàng trai, trái tim Lin Chang gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Ram gật đầu chiếu lệ rồi nhìn về phía giữa sông. Carrie Lam có thực sự đau lòng như Chen Taiguang nói không? Lin có tình cảm với mọi người, nhưng người ta không có tình cảm với Lin thì sẽ không chấp nhận tình yêu của ai cả, phải không? Lin bỗng bật cười, một nụ cười cay đắng nhưng cũng không hiểu sao lại đầy bất lực và bất lực.
– Lâm, em đừng như thế, sao em phải vừa khổ vừa vui (5)? –Giọng của Tone đầy lo lắng.
– Người ta có ý nghĩa với Lâm lắm, Thon! Bây giờ Lâm không quan tâm nữa, Lâm chỉ muốn ở một mình, Thoan có thể giúp Lâm được không?
Đột nhiên, Thoan nắm tay Lâm đặt một chậu cây nhỏ hình xương rồng vào trong:
– Lin có nhận ra cái cây này không?
– Cây đá – Lâm cúi đầu – Thoan còn đó không?
Thoan là một người bạn cùng quê với Lâm. Họ là một trai một gái nhưng rất thân thiết với nhau. Tuổi thơ của họ êm đềm đến mức người lớn trong cả hai gia đình đều nghĩ rằng Lam và Thoan có thể là một cặp đôi tuyệt vời. Mỗi ngày đi học về đều giống nhau, nếu có món gì ngon, các em sẽ chia sẻ với nhau trong ký ức tuổi thơ. Khi hai người mới 12 tuổi, một điều không may đã xảy ra với cha của Thoan đột ngột qua đời. Cuộc sống của gia đình Toàn suy sụp hoàn toàn kể từ đó. Thoan không thi đại học, gia đình Lâm đề nghị hỗ trợ học phí nếu Thoan đồng ý tiếp tục học đại học nhưng Thoan kiên quyết từ chối. Lâm còn nhớ ngày đó Thoan đã nói với Lâm: “Thoan còn mẹ ở nhà nên có thể đi học xa”. mạng sống của mình, Thoan sẽ không bao giờ được bình yên…”. Ngày tiễn Lâm vào thành, Thon không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng Lâm phải cố không khóc. Hôm đó, Lam bối rối đặt vào tay Thoan một chậu hoa đá nhỏ với hy vọng chậu cây sẽ mang đến cho Thoan niềm hy vọng và sức mạnh. Nhưng chính Lâm chứ không phải Thoan là người sớm chịu thua số phận. Kể từ khi Lin rời quê lên thành phố, chỉ với vài lá thư viết tay, khoảng cách giữa Lin và Tao An dần dần xa hơn, nhưng Tao An luôn là người chủ động. Cho đến khi Lin nhận ra thân phận thực sự của anh và cắt đứt mọi liên lạc. Nhưng những lá thư Thoan gửi vẫn tiếp tục đến tay Lâm, nhưng Lâm biết rằng Lam không thể để Thon nuôi hy vọng viển vông.
– Lâm em còn nhớ anh nói gì với Thoan không? Lâm cho biết, khi cây hoa dani nở hoa cũng là lúc Thoan thực hiện được ước mơ của mình và Thoan đã giữ nó gần hai năm. Dù chưa bao giờ nở hoa nhưng Toàn đã vượt qua được mất mát khiến anh tưởng mình sẽ gục ngã. Bạn muốn cảm ơn ai? Nhưng hiện tại (6), bản thân Carrie Lam đã từ bỏ tất cả chỉ vì một mất mát nhỏ. Những lời Lâm nói với Thoan ngày đó có phải chỉ là lời nói suông?
– Vậy bây giờ Thảo An muốn Lâm đi chỉnh nha phải không? – Lin hét lên – Lin mệt quá, mệt quá! Mọi thứ bây giờ chẳng có ý nghĩa gì với Carrie Lam.
Thoan đứng dậy đi về phía bãi biển dài vô tận, nơi những con sóng lăn tăn vỗ nhẹ. Giọng Tony sắc bén:
– Ngày mai Lin phải mang cây hoa đá về thành phố. Carrie Lam phải đối mặt với nỗi đau của chính mình. Thoan chỉ nói, Lâm muốn làm gì thì làm.
Tuoan chỉ nói một câu rồi quay người chạy thật nhanh lên bờ kè. Lâm không biết lúc đó Thảo An vừa chạy vừa khóc, lời nói của Quang lúc chiều như trăm ngàn mũi kim đâm vào tim Thảo An: “Tội nghiệp Thon Lin là gay”. Anh phát hiện ra người mình yêu chỉ theo mình vì tiền. Không biết sáng nay anh ấy đã đi đâu, nếu Thoon nhìn thấy anh ấy thì nhớ chọn cách an ủi anh ấy nhé. Đừng nói Quang nói vui (7), nếu không sẽ giết Quang…” Thoan nói trong nước mắt: “Lâm ngốc quá Lâm ơi! “
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.