Giới thiệu
Xã hội cám dỗ, thúc đẩy chúng ta, và chúng ta cho phép mình tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn nhất và làm bất cứ điều gì chúng ta thích, bất kể chuẩn mực xã hội, đúng hay sai, chỉ có ý chí của chúng ta là sự lựa chọn của chúng ta.
Trường học luôn là nơi nuôi dưỡng trái tim trẻ thơ, nuôi dưỡng ước mơ, hoài bão nhưng dần dần, những đứa trẻ từng chỉ lo học hành giờ đây bị thống trị bởi một xã hội đầy cạm bẫy vật chất khắc nghiệt. Những ai trải nghiệm cuộc sống quá sớm và nhận ra sức mạnh của đồng tiền cuối cùng sẽ bị đồng tiền làm tha hóa và mù quáng. Wei Ying, một chàng trai trẻ thiếu sự chăm sóc của gia đình, bắt đầu nhận ra xã hội này vận hành như thế nào và phải làm gì khi vướng vào vòng xoáy tiền bạc, tình dục và cảm xúc vây quanh Thánh Học. Vậy khi trở thành ông trùm của series CAVE 4.0, vòng luẩn quẩn ham tiền này đã dẫn dắt như thế nào…
Tái bút: Không biết sẽ kết thúc bao nhiêu chương mới, có thể không tham gia SỰ KIỆN đúng thời hạn nhưng tham gia cho vui cũng được.
Chương 1:
Ngày hè nóng nực của năm quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Ở vùng ngoại ô Singapore, gió tạt vào mặt, tôi lấy chiếc Exciter và bay đến trường cấp 3, nơi tôi sẽ phải gắn bó suốt ba năm tới. Tôi cảm thấy bất an vì tôi có một hồ sơ về những hành vi sai trái ở trường cấp hai, và sẽ rất rắc rối nếu nó được trả lại.
Khi chúng tôi đến trường, ngôi trường được che mát bởi những tán lá của cây phượng già nở đầy hoa đỏ, giống như màu đỏ của hoa phượng chào đón mùa hè nóng nực. Tôi chán ngán nhìn những dãy nhà cũ kỹ ở hai bên tầng 4, kiến trúc điển hình của trường học nhưng chỉ ít phút nữa thôi tôi sẽ tự nguyện ký bản án ba năm tù.
À quên mất, tôi xin tự giới thiệu. Tôi cũng là một người bình thường như bao người khác, tuy nhiên ở đây tôi không nói về mình mà nói về một hành trình có thể nói là giông bão và vinh quang nhất.
Em tên Duy Anh hiện em đang bước vào giai đoạn cấp 3 khó khăn nhưng em không thực sự quan tâm đến lời nói vì em sống xa bố mẹ từ nhỏ nên cũng quen rồi. Thấy mọi người đều có bố mẹ đi cùng, tôi không thấy buồn vì đã quen rồi.
Cha mẹ tôi ly thân khi tôi mới ba tuổi và bố tôi đi làm kỹ sư dầu khí ngoài khơi khoảng hai lần một năm. Mẹ tôi cùng gia đình chuyển đến Canada và hiện chỉ sống với ông bà nội.
———-
Đi vào phòng lấy giấy tờ…Tôi nhìn quanh và thấy một cái giỏ trên bàn, tôi đặt giấy tờ lại vào giỏ.
Nhưng nhìn ra thì có vẻ như là người quen, nhưng nhất thời không biết là ai, chỉ thấy bộ ngực săn chắc trong chiếc váy dài mỏng hiện ra lờ mờ trước mặt.
Bạn không nhớ tôi à?
Ồ, bạn… trông bạn quen quen nhưng bạn không nhớ đó là ai? – TÔI
Này cô Thùy Dương, con gái chú tôi, lâu rồi không gặp cô có nhớ không?
Tôi ngẫm nghĩ rồi chợt nhớ ra rằng tuy thân nhau lắm nhưng tôi và Thùy Dương cũng ít gặp nhau vì thường khi đám tang gia đình chỉ thấy Bác Hồ nên quên mất. Có lẽ là cách đây năm sáu năm, nhưng tôi chợt nhận ra rằng cách đây năm sáu năm, Thùy Dương là một cô gái da đen với mái tóc bù xù, bây giờ cô ấy đang đứng trước mặt tôi, với một diện mạo hoàn toàn khác, làn da hoàn toàn khác. Trắng như sữa, ngực to và mông tròn trịa.
ac0bd4f5446b2ac53b3de1ab5310b033.jpg
Chào chị, lâu rồi không thấy chị học ở đây – em
Ồ, bạn nộp đơn xin chuyển trường ở đâu?
Dạ đúng rồi chị ạ.
Thùy Dương hơn tôi 2 tuổi, tôi mới học xong lớp 11 và tôi phát hiện ra tuổi trẻ thay đổi con người một cách khủng khiếp như vậy. Từ một cô gái duyên dáng trở thành mỹ nhân xinh đẹp đứng trước mặt, tôi phải thốt lên rằng:
Bây giờ cô ấy trông khác hẳn, cô ấy trông thật xinh đẹp – tôi
Thùy Dương chắc hẳn rất ngạc nhiên khi tôi nói vậy nên cô ấy có vẻ sững sờ vài giây trước khi trả lời: – Hi hi, miệng bạn ngọt quá nên nhanh tay lấy file này nhé.
Nói xong Thùy Dương cầm tập tài liệu đi thẳng vào phòng. Vì vậy phải mất rất nhiều thời gian.
Bên trong, Thùy Dương nói chuyện với một người dì ở đó nên hồ sơ được duyệt nhanh chóng và mọi việc cũng hoàn tất, sau đó 10 ngày tôi hẹn xem lịch học, và sau khi mọi việc đã hoàn tất, không may tôi lại hỏi Thùy Dương.
Bạn có thời gian để thể hiện như thế này không? – TÔI
Công việc còn chưa xong, hãy để thầy duyệt thêm tài liệu trước khi ra về.
Vì mọi việc được thực hiện rất nhanh, nhờ Thùy Dương nên tôi cũng muốn cảm ơn nên đi đến ghế dài chờ khoảng 30 phút thì Thùy Dương bước ra với chiếc túi xách, áo choàng tung bay trong gió, thanh lịch của cô ấy. dáng đi đầy vẻ đẹp nữ tính khiến tôi không nỡ rời mắt.
Bây giờ bạn đi uống nước ở đâu? – Cuiyang
Xem nó ở đâu, bạn không biết. – TÔI
Có quán ăn ngon nhưng xa quá có nên đi ăn không?
Không sao đâu, tôi không biết lái xe nên tôi sẽ chở bạn
Bạn có thể lái xe không?
Không, tôi không bay và không chạy nhiều, này này
Thùy Dương ngồi trong xe, hai tay ôm chặt eo tôi, khi xe tôi chạy đi, có tiếng gió rít bên tai, có lẽ Thùy Dương sợ hãi ôm chặt hơn, nghiêng người về phía trước, nâng ngực lên. Nhấn sát vào tôi.
Nhưng chỉ trong vòng 10 phút, tôi đã tới đích và cảm giác êm dịu mà tôi vừa tận hưởng đã không còn nữa. Đặt một lon soda để làm dịu cơn khát của tôi.
Nhìn em bây giờ khác lắm, cao hơn xưa rất nhiều – Thùy Dương
Xin chào, đã lâu rồi nhưng chắc phải năm sáu năm rồi tôi mới gặp lại bạn nhưng vâng
Anh chỉ đùa thôi khi em bảo anh xinh đẹp thế nào.
Nói thật thì bạn đẹp quá, sao có thể đùa được?
Nếu nói quá khéo, con gái bạn có thể chết nhiều lần
Vậy bạn sẽ chết à?
Tôi nhanh chóng pha vài câu chuyện cười để cuộc trò chuyện trở nên thú vị hơn, và đúng như tôi mong đợi, Thùy Dương đã có khoảng thời gian vui vẻ cười đùa, trò chuyện vui vẻ và gắn kết.
Tôi và Thùy Dương đang ngồi thì một nhóm học sinh trường Thùy Dương bước vào quán. Một nhóm nữ sinh đẹp như hoa khiến tôi chỉ muốn hóa thành ong đi hút mật. Tôi nhìn cả nhóm đi ngang qua và nhanh chóng phát hiện ra điều đó bằng trực giác của con gái Thùy Dương.
Đôi mắt của bạn giống như radar khi nhìn thấy một cô gái, nhưng bạn có thể tin nếu nói mình chưa có bạn trai – Thùy Dương
Không phải như vậy đâu, vì con gái trong trường chúng tôi đều xinh nên có hơi kỳ lạ.
Vậy tại sao những cô gái lớn tuổi lại không thích những cô gái xinh đẹp?
Em đẹp như anh thì ai mà không thích?
Chúng tôi ngồi uống nước khoảng một tiếng đồng hồ và trò chuyện đủ chuyện trên trời dưới đất. Anh chở cô về nhà nhưng Thùy Dương nói có bạn chở về nên dừng lại.
Thùy Dương bỏ đi đòi trả tiền nhưng tôi không cho nên đến đây cảm ơn cô ấy đã giúp tôi trả tiền.
Tôi đến quầy tính tiền, Thùy Dương đi ra ngoài, lén nhìn ra ngoài thì thấy Thùy Dương lên xe của một người đàn ông phóng nhanh đi. Tôi không để ý lắm nhưng xe chở Thùy Dương đang dùng nồi nên âm thanh chói tai.
Trả tiền xong, tôi lên xe và tiến thẳng đến một nơi không kém phần quan trọng trong cuộc đời mình: võ đài. Tôi đã học võ thuật từ năm 6 tuổi và kể từ khi bố mẹ tôi ly thân, tôi không còn hứng thú với bất cứ thứ gì khác ngoài karate, mặc dù hiện tại tôi đã đạt đai đen cấp 3. Tôi ngủ thiếp đi khi mệt mỏi, nhưng không ai nói gì.
Khi đến phòng học võ, tôi gặp ngay người bạn thân nhất của mình. Cậu ấy là con trai của thầy dạy võ tôi dạy cậu ấy bằng tuổi nên là bạn lâu năm. thời gian trước đây. Bảo tuy là con của một võ sư từng học ở đây nhưng hình như chỉ học võ cho vui, không có hứng thú nên vẫn chịu sự chỉ huy của tôi.
Hôm nay cậu ra ngoài sớm thế——Baobao
Ừ, anh vừa đi nộp hồ sơ cấp 3 thì nó ra, hôm qua anh ngủ quên và quên trả lời điện thoại.
Tôi muốn khuyên bạn nên học Muay Thái, bạn có đi không?
Mẹ ơi, con trai thầy karate giờ muốn học muay thai, giá mà bố nó biết nó đẹp trai thế nào, con trai ạ.
Bạn thật ngu ngốc Bạn gọi đó là đào tạo, biết đâu sau này tôi có thể mở một phòng tập Muay Thái. Chỉ cần nói một lời khi tôi đến đó, haha?
Này, tôi đang tu luyện ở đây, còn phải dạy con giúp bố anh.
Hãy thử nó trong một tháng và bạn sẽ bị cuốn hút ngay lập tức, ở đó có rất nhiều bài tập luyện cơ bắp và nếu bạn đến đó và tập luyện thì nó sẽ rất tuyệt, hãy tin tôi đi.
Tôi cũng bị anh dụ dỗ vì rất thích có thân hình đẹp nên đồng ý gặp anh sau buổi tập để đăng ký học Muay Thái. Hai chúng tôi đi tới đi lui trong sân tập hơn 3 tiếng đồng hồ. . Kiệt sức.
Tôi lấy điện thoại ra xem Facebook thì thấy Facebook của Thùy Dương vừa đăng trạng thái check-in rạp chiếu phim, tôi lẩm bẩm trong lòng, phải về đi chơi một điều là đúng.
Baobao bước ra nói: Đi thay quần áo nhanh đi, đã bốn giờ chiều rồi.
Tôi gật đầu, đi vào tắm rửa thay quần áo rồi hai người đi đến phòng tập Muay Thái do Bảo tìm.
Khi đến nơi, tôi rất ngạc nhiên trước sự đầu tư ở nơi này bao gồm cả phòng gym và phòng tập võ riêng, ngay khi nhìn thấy Bảo và tôi đã rất vui mừng nên đã đến thử.
Đăng ký xong chúng tôi về nhà vì vừa tập xong bên kia và không muốn tập quá sức. Từ đó trở đi, những ngày khác tôi sẽ tập khí công. Khi đói, tôi sẽ dỗ A Bảo làm vài bát đậu phụ.
Xe mì này ở gần trường cấp 3 mới của tôi và Baobao, và có lẽ chúng tôi ăn ở đây nhiều hơn ăn ở nhà.
Khi chúng tôi bước vào, chủ quán nói: Các bạn vẫn như trước chứ?
Được rồi, giống như ông chủ trước.
Hai người chưa kịp ngồi xuống thì bên kia đường có tiếng sấm vang lên, một chiếc xe máy phóng ra khỏi con hẻm đối diện với xe bán mì rồi phóng nhanh trên đường như tia chớp.
Trong chớp mắt, tôi có đủ thời gian để nhận ra hình bóng tôi đã nhìn thấy sáng hôm đó và âm thanh không thể nhầm lẫn của một chiếc ô tô. Quả thực, Thùy Dương và gã đó đã lái chiếc xe tàn phá ngôi làng đó từ con hẻm vừa mới xuất hiện.
Chủ quán lập tức kêu lên: Ôi trời, tôi sợ đến mức suýt rơi vào nồi canh. Xe gì mà chạy như tàu hỏa vậy?
Tôi và Baobao bật cười ngay khi nhìn thấy vẻ mặt của ông chủ. Ông chủ lại nói: Vừa rồi anh ta vào ngõ, bây giờ anh ta đang rời khỏi ngõ.
Ông chủ, nhà ông ấy ở đâu? – Kể
Không, trong ngõ đó có mấy nhà, ngõ đó là ngõ cụt. Có thể bạn trai và bạn gái sẽ nghĩ đến một khách sạn khi về nhà, và điều này cũng nằm trong số đó.
Tôi mở mắt ngay vì nhiều chuyện, Thùy Dương bảo tôi phải về nhà, nhưng lúc này tôi ra khỏi ngõ với một anh chàng và chủ quán hỏi một câu. Làm tôi tò mò.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.