Xin chào mọi người, lại là Bagua T đây. Tôi viết những dòng này ngay sau khi đóng file “Mèo con trong vườn”. Truyện của mình đã kể rồi nhưng mình thấy vẫn có nhiều yêu cầu và cảm hứng viết vẫn còn nên mình viết truyện này các bạn thử xem nhé. Hãy đóng một vai trò trong đó, dù lớn hay nhỏ. Truyện cũng hầu như được kể lại nên mình sẽ không có quá nhiều lời thoại ở những đoạn chi tiết không rõ ràng để tránh khó hiểu nên tình tiết sẽ nhanh hơn nhiều so với “Mèo con trong vườn” mong các bạn thông cảm.
Chương 1
5 “Chiến thắng”
Cát An? Tiếng Trung Quốc? Không, nó được phát âm ngược là “ông già”. Nếu lớn tuổi hơn mà vẫn gọi mình là Anh thì chắc hẳn bạn đã già và độc thân, nhưng cũng là… một con dê già. Và tôi thuộc một hội như vậy, bao gồm những đồng nghiệp đã từng dạy học, những đồng nghiệp sau này làm cùng cơ sở, những anh em được giới thiệu nhưng cuối cùng cũng là nhóm trung và thượng lưu ở Việt Nam. Hội có khoảng 60 thành viên, trong đó có 5 thành viên là A Gianh. Các ông già thấy tôi chạy loanh quanh trong khi lũ mèo con đang mang bầu liền phấn khích nhảy lên “giúp” rồi bắt tôi kể chuyện của họ rồi…
“Anh béo, câu chuyện của anh còn ly kỳ hơn cả tiểu thuyết.”
“Không đùa đâu, không có gì hay hơn những câu chuyện trong tiểu thuyết của tôi,” tôi trả lời.
“Câu chuyện của bạn quả thật thú vị, nhưng những câu chữ khó hiểu trong tiểu thuyết thú vị đến mức nào?” Lão Khoa như đang hét lên, Khoa nói đúng, đời không có quyền sai.
“Ha ha, sư phụ ngươi đừng nóng nảy, ta cảm thấy ngươi hiện tại rất vui vẻ.”
Corvo là thầy cũ của tôi khi tôi đang học thạc sĩ, sau này trở thành đồng nghiệp cùng trường. Mối quan hệ thầy trò rất thân thiết. Nghề dạy học chỉ là công việc của anh… trách nhiệm xã hội, vì anh tốt nghiệp Tiến sĩ chứng khoán tại Đại học Southampton, Anh, nghề nghiệp thực sự của anh là thành viên Ủy ban Nghiên cứu Chứng khoán Quốc gia Việt Nam và thu nhập hàng ngày của anh rất nhiều. của cổ phiếu. Các giao dịch trên Index mang dấu răng của anh ấy. Giàu có, kiêu ngạo như vậy nhưng đời sống tình cảm của anh lại rất đáng thương. Ông kết hôn với một sinh viên, dìu dắt anh ta lấy bằng thạc sĩ, rồi một ngày nọ, vợ anh về nhà và lớn tiếng tuyên bố:
“Tôi chỉ thích trở thành nhà đầu tư nhưng những nhà tư vấn và giảng viên như bạn chỉ kiếm được vài đô”.
Anh chưa kịp nuốt cơn giận, vợ anh đã háo hức xách tiền lên sàn chứng khoán, nhưng người mẹ ngu ngốc đó còn không thèm yêu cầu chồng mình, một người đứng đầu trong ngành, đầu tư…theo cảm tính của anh. Khoảng một tuần sau, cô mang mâm về đốt số tiền 4 tỷ đồng (theo giá 2016) của anh… Anh vừa mất, anh quê quá, cô… tự động ly hôn với anh. Thế là Khoa vẫn độc thân một cách vô lý đến mức cậu con trai 15 tuổi của anh đã thề trước mặt mẹ rằng sẽ không bao giờ nhìn mặt mẹ nữa nếu mẹ bỏ nhà đi. Nhưng cuối cùng cô ấy cũng rời đi và anh ấy lại độc thân.
“Thầy ơi, thầy có muốn được như em không?” – tôi cười.
“Muốn” – bỗng nhiên không phải một người mà là năm giọng nói đồng thanh. Tôi ngơ ngác. Tại sao lại có nhiều người như vậy? Tôi chợt nhớ ra có hai người đang trò chuyện vui vẻ trong buổi họp mặt hàng tuần của hiệp hội. Nghiêm túc mà nói, tất cả các bác sĩ đều xấu xa, vậy tại sao ba điều vô nghĩa này lại buồn cười đến vậy?
“Anh muốn gì?” – Tôi hỏi một cách vô cảm.
Nhạc pop! Một cái tát vào má tôi, không nhẹ cũng không mạnh, nhưng tôi không kịp phản ứng, cũng không dám phản ứng. Người đã tát tôi là sư phụ của tôi, Master Man. Bất cứ ai đã xem “Kitty in the Garden” sẽ biết ngay anh chàng chết tiệt này là ai. Hai tiến sĩ đều tốt nghiệp Harvard nhưng sau khi về Việt Nam trông như kẻ ăn xin, quần áo nhàu nát, bắt xe buýt đi làm thật kinh khủng. Tất cả chỉ vì bận bệnh viện và bỏ bê vợ ở nhà nên cô đã đến Las Vegas chơi bài để trả thù. . Nhưng nếu bạn đọc điều này và nghĩ rằng anh ấy đã phá sản thì bạn đã nhầm, anh ấy là một triệu phú thực sự.
“Tôi muốn anh chặt cái mặt đó đi” – anh bình tĩnh rút tay lại, cầm ly cognac lên nhấp một ngụm rồi nhai miếng bít tết trên bàn.
“Thầy ơi, em ra mặt với thầy khi nào vậy? Ngày nào em cũng xách cặp của thầy, lái xe của thầy. Ai dám vô lễ với em?” – Tôi hét lên một bài hát quen thuộc.
“Vậy thì tôi muốn điều cậu vừa nói, chúng ta hãy làm thế này nhé” – anh nhếch mép cười, thái độ khinh thường quen thuộc với lũ trẻ bên dưới.
“Ừ, ông béo, tôi cũng cần một người vợ” – nói bằng giọng Việt đứt quãng với giọng Anh – thiếu âm cuối. Người diễn thuyết là Richard Chen, một kẻ chuyên gây rối tòa nhà chọc trời ở Malaysia, anh ta sang Việt Nam để kiểm tra dự án hợp tác giáo dục, quan sát các cô gái ở đó rồi từ chối quay trở lại Trung Quốc và nhất quyết đòi cưới vợ Việt Nam. Cha của anh, ông Wan, là chủ tịch của công ty xây dựng lớn nhất Malaysia và ông là con trai duy nhất, nhưng không giống như Funidai ở Trung Quốc hay các quốc gia khác có đông người Trung Quốc, ông Tan học rất giỏi. Khẳng định rằng cha anh là thợ nề (cha anh thực ra là thợ nề và anh đã xây dựng một công ty xây dựng trị giá hàng tỷ đô la với tư cách là thợ nề) và đó là lý do tại sao anh cần hối lộ các quan chức Mã Lai chứ không phải anh. Vì vậy, sau khi học xong đại học tại Đại học Quốc gia Singapore, anh đã tìm đến… Đại học Oxford thông qua lộ trình tuyển sinh của chính phủ Malaysia. Sau 8 năm dài ở nước ngoài, anh ta thề sẽ không tốt nghiệp hay trở về nước. Anh ta lấy bằng tiến sĩ quản trị kinh doanh tại Đại học Oxford, sau đó trở về nước, đe dọa các quan chức Malaysia và để họ trốn thoát bằng bom khói! Cha anh đã chiến đấu hết trận này đến trận khác và cuối cùng kết hôn.
“Nhìn thân hình hôi hám của anh đi, nói cho tôi biết ai là người béo” – tôi trừng mắt. So với đồ ăn Việt Nam, đồ ăn Malaysia cũng giống đồ ăn và cơm nên Chen đến đây ăn cả ngày lẫn đêm, cuối cùng đã lên tới gần… 130 kg. May mắn thay, anh cao 1,89 mét, không tệ. Vừa chạy đi.
“Haha, cô bảo mẫu này cay quá, cay như kem, mà cay như kem” – Chen học tiếng Việt và khao khát con gái Việt, tuy vẫn nói tiếng Trung nhưng lại “nhảy theo trào lưu” rất nhanh.
“Mẹ, mẹ muốn gì?” – Tôi căng cổ.
“Tôi muốn giống như bạn.” Chen nhìn mình và cảm thấy nước bọt trong cổ họng mình bị nuốt chửng.
Hai người còn lại ngồi đó gật đầu, nhìn tôi như sư tử nhìn con mồi. Hai người này là người Ấn Độ và Malaysia. Một người tên là Sia và người còn lại tên là Sigma. Sia là người theo đạo Sikh và thuộc tầng lớp thượng lưu ở Ấn Độ, trong khi Sigma đứng cuối bảng nhưng cuối cùng, cộng đồng quốc tế coi cả hai đều ngang bằng với nhau. . Đã đăng ký cư trú dài hạn, cho biết Việt Nam dễ sống hơn ở Malaysia và “Cà ri Việt Nam rất từ thiện” – Sia nói. Tức là cà ri Ấn Độ rất ít nước, ai cho nhiều nước hơn thì rất thích, còn cà ri của tôi… cũng có thể ăn với mì nên hai anh chàng nói người Việt Nam rất thích!
Tôi thở dài, lời nói làm tổn thương thân xác, lời nói làm tổn thương xác thịt, tôi đã nói lời rồi, bây giờ tôi còn nợ tiền. Nhưng tôi đã có chủ ý, nên cong ngón tay, để người đàn ông đó đến gần. thì thầm với nhau:
“Có một cách, nhưng phải mất ít nhất 9 tháng, và mỗi người có 100.000 đô la Mỹ vốn cứng. Sẽ mất một thời gian để hoàn thành. Chơi được hay không là tùy vào bạn. Bạn có muốn làm hay không , hãy làm đi. Nếu bạn không làm thì đừng làm.
“Cho em à?” – Chen chớp mắt, tưởng mình là kẻ môi giới hôn nhân.
“Chết tiệt, chúng ta hãy xây một ngôi nhà.”
“Về nhà à?” Bố của ——5 lại gầm lên.
“Ừ, xây nhà là có thể nuôi mèo” – tôi cười vui vẻ – “Ừ, kế hoạch là vậy đó”.
Tôi đã tìm kiếm một căn hộ mini cho con tôi ở kể từ khi con mèo của tôi chính thức trở thành của tôi, và trong quá trình nghiên cứu, tôi biết được rằng nhiều căn hộ có giá hợp lý nhưng trong tình trạng tồi tàn hoặc thậm chí không có hỗ trợ. Đơn xin học bổng của tôi đã nhiều lần được nhắc đến liên quan đến căn hộ mini trong gói học bổng sinh viên. Vì vậy tôi khuyên những người già này nên mua hoặc xây một căn hộ mini, có thể rẻ ở ngoại ô như quận 9 hay Hóc Môn, rồi chia mỗi ông bố một phòng ở tầng trệt cho đủ rộng và đầy đủ tiện nghi. Những người bước vào là những sinh viên đang gặp rắc rối. …Thịt, muốn ăn lâu hơn hay chia tay sớm thì tùy, nhưng tuyệt đối cấm chơi trò cưỡng bức, hiếp dâm, nếu không công bằng thì hắn đã bỏ rơi mẹ mình khi bị còng tay.
‘”Ý tưởng hay đấy” – anh bạn.
“Không sao đâu” – Khoa gật đầu, thấy anh liếc nhìn cô, liền nhanh chóng sửa lại – “có thể làm được.”
“Được.” Ba người còn lại đồng thanh.
“Được rồi, anh sẽ tìm một mảnh đất rồi chúng ta đi chơi.” Tôi vỗ tay vui vẻ. Thật tuyệt khi có thể giúp đỡ người khác và cùng lúc tận hưởng cặc của mình!
Năm người, mỗi người 2,2 tỷ đồng, tổng cộng 11 tỷ đồng. Số tiền không quá nhiều cũng không quá ít, không quá nhiều cũng không quá ít. Tôi chọn miếng đất quận 12, giáp ranh quận 9. Đất quận 12 rất rẻ vì đất cằn cỗi, quốc lộ ùn tắc giao thông, đa số dân nhập cư nghèo, kinh doanh không phát triển. như các huyện khác và chưa có quy hoạch phù hợp. Mảnh đất 300m2, nhà ở đầy đủ, đã sửa sang lại toàn bộ nhưng giá chỉ 5,5 tỷ đồng, do nằm trong góc khu dân cư mới, dân cư không nhiều, chủ nhà không có khả năng trả nợ, nên người thân trong ngân hàng chào giá thấp Bán cho mình. Xây dựng 6 tầng, 1 tầng hầm, 1 tầng hầm, 4 tầng, tầng hầm chỉ dùng để xe, đầu tư hệ thống cổng thông minh vuốt cửa mở cửa, 1/3 tầng trệt mở cửa hàng tiện ích , mỗi phòng trong và trên lầu rộng 36m2 Có gác lửng 3/4, phòng tắm và bếp riêng biệt, nội thất cơ bản, nhà thông thoáng, không cần máy lạnh. Trên mái nhà chúng tôi lắp đặt các tấm pin năng lượng mặt trời, thêm 2 tuabin gió rồi nối vào lưới điện quốc gia. Mỗi tầng có 1 phòng, rộng bằng 3 phòng thông thường của bố bạn, được trang bị mọi thứ bạn muốn. Tổng diện tích xây dựng chỉ 200m2, còn lại tôi cắm biển chợ miễn phí, người bán hàng đương nhiên không cần thuê quầy hàng, tôi chỉ nhờ họ trông coi căn hộ cho tôi. Ai đã từng bán đồ ở chợ đều biết kinh nghiệm và lòng dũng cảm của người đi chợ là phi thường. Hơn nữa, khu chung cư được đăng ký là khu chung cư sinh viên nghèo trong danh sách chính sách do ADB ban hành cho chính phủ. Thường xuyên tuần tra để đảm bảo an toàn. Cuối cùng, khu chung cư được đặt tên là Khuyến Học, có giấy tờ đăng ký và quy định cư trú, mật danh của nhóm là…Lâu Đài Tình Yêu.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.