Xin chào những người đồng tính.
Xin cho phép tôi được nói “tôi” để tôi có thể nói vài lời với bạn trước khi bắt đầu câu chuyện.
Tôi viết truyện “Hành trình của Cuckold” cách đây vài năm và may mắn nhận được phản hồi tích cực. Tuy nhiên, do lúc đó bận học tập và làm việc, lại không giỏi viết văn nên nhiều đoạn viết thô thiển, nhiều tình tiết chưa được khai thác hiệu quả, đặc biệt là đoạn kết chưa giải quyết được.
Vì vậy lần này quay lại, tôi muốn chuyển thể bộ truyện của chính mình và giới thiệu “Chuyện gia đình” với các bạn. Câu chuyện này được viết lại trên nền tảng của bộ truyện trước nhưng có nhiều tình tiết hứa hẹn sẽ trở nên “nặng nề” hơn, đặc biệt là khai thác thêm nhiều khía cạnh của cuộc sống gia đình, đồng thời hoàn thiện cái kết mở của câu chuyện trước.
Mặc dù bước đầu mình đã hoàn thiện nội dung chính của truyện nhưng vẫn mong nhận được những phản hồi, đóng góp từ các bạn đồng tính nam, nữ để điều chỉnh và nâng cao trải nghiệm đọc của các bạn.
Tôi sẽ không làm bạn phàn nàn nữa. Hy vọng các bạn thích đọc câu chuyện này.
Chương 1 – Thoát khỏi sự xấu hổ
– hả? Dean, anh có nhớ em không?
Khi nghe có người gọi tên mình, tôi ngẩng đầu lên và bất ngờ nhảy dựng lên như có một dòng điện chạy qua sống lưng. Người đàn ông cao lớn mặc bộ vest công sở sang trọng. Tôi biết ngay đó là Hiếu, cơn ác mộng thời trung học của tôi, hay nói chính xác hơn là cơn ác mộng của cả gia đình tôi.
Anh đứng đó mỉm cười, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt điển trai đến giờ vẫn khiến tôi nổi da gà mỗi khi nhìn thấy. Tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cái nhìn đó luôn mang lại cho tôi cảm giác như một con sói đang rình mồi. Nhưng con mồi là tôi luôn cúi đầu đầu hàng.
Lúc đó tôi đang học lớp chín. Anh được biết đến như một “chàng trai của mọi người” thực thụ. Giàu có, đẹp trai, có tài ăn nói…đó là những điều người ta sẽ nhắc đến khi nhắc đến Hiếu. Các cô gái ở trường phát cuồng vì anh ấy và tán tỉnh anh ấy. Nhưng điều kỳ lạ là, tôi thấy anh ấy đi cùng người khác hàng ngày và chưa bao giờ thấy ai ghen tị hay trách móc anh ấy.
Ai cũng quý mến Hiếu vì không biết đằng sau gương mặt thiên thần ấy là một chuyên gia giải trí và là đại ca của trường. Ngay cả những kẻ bắt nạt ở trường trung học bên cạnh cũng nghe lời anh. Đơn giản vì nó có tiền và rất nhiều. Người ta kể rằng mẹ anh mất khi anh mới 5 tuổi, bố anh là giám đốc một công ty công nghệ lớn.
Trái ngược với Hiếu, tôi là con một trong một gia đình hết sức bình thường. Bố tôi làm nhân viên cho một công ty nhỏ, còn mẹ tôi ở nhà và thỉnh thoảng làm những công việc lặt vặt để kiếm thêm thu nhập. Vì thế tôi luôn cảm thấy mình không bằng một người như Hiếu. May mắn thay, thành tích học tập của tôi rất tốt và thậm chí tôi còn đứng đầu lớp trong nhiều năm.
Hugh luôn cảm thấy tôi bị những kẻ mọt sách lấn át và luôn nhìn tôi bằng ánh mắt không thiện cảm. Từ năm cuối cấp, anh ấy bắt đầu bắt nạt tôi cho vui. Lúc đầu, anh ấy giúp tôi chép bài, làm bài tập và trực, sau đó sai tôi đi mua đồ ăn, đồ uống, v.v.
Thậm chí, khi thấy tôi có tình cảm với một cô gái trong lớp, anh ấy còn cố tình tấn công và tán tỉnh cô gái đó. Tất nhiên, những cô gái có ngoại hình đẹp trai và tâm hồn giàu có như Hiếu hiếm khi thoát khỏi nanh vuốt của anh.
Mỗi lần nhìn thấy người mình yêu được ẵm trong tay, vuốt ve trong lớp, tôi càng thấy lạc lõng hơn. Có lúc tôi lấy hết can đảm tấn công Hiếu. Kết quả là Hiếu nháy mắt với hai tên kia rồi kéo tôi vào nhà vệ sinh để “dạy” cho tôi một bài học. Đây thực sự là cơn ác mộng đối với cuộc đời sinh viên của tôi. Kể xong câu chuyện, họ bắt tôi phải bò từ háng vào lớp, khiến cả lớp cười ồ.
Sau ngày hôm đó, tôi không bao giờ dám nghĩ đến việc phản kháng nữa. Do đầu óc còn non nớt và bản tính nhút nhát nên tôi chưa bao giờ dám kể chuyện bị bắt nạt với thầy cô hoặc bố mẹ. Nếu tôi kể với bố, có lẽ ông sẽ chỉ bảo tôi hãy kiên nhẫn và học xong.
Vì thế tôi chỉ tự nhủ rằng mình chỉ còn vài tháng nữa là kết thúc năm cuối cấp. Sau này tôi sẽ cố gắng hết sức để thi vào một trường cao đẳng trong tỉnh, nhưng với điểm trung bình của Xiao, việc tôi và Xiao vào cùng một trường cao đẳng là điều không thể chứ đừng nói đến cùng một lớp. Mọi việc cứ diễn ra như vậy cho đến một ngày. Xiao đã gặp mẹ tôi.
Chiều hôm đó, mẹ đón tôi tan trường, rồi chúng tôi đi dự đám cưới một người quen của mẹ. Khi một nhóm người đang đi về phía cổng trường, tôi nhận ra bóng dáng mẹ. Có một điều tôi phải thừa nhận là mẹ tôi là một phụ nữ xinh đẹp. Dù hoàn cảnh gia đình tôi ở mức trung bình nhưng bố tôi luôn yêu thương mẹ tôi.
Anh luôn cảm thấy mình rất may mắn khi cưới được cô nên không cần cô ra ngoài tìm việc, anh chỉ cần ở nhà lo việc nhà và thỉnh thoảng tìm một số công việc bán thời gian nhẹ nhàng. Chính vì vậy mà dù đã ngoài 30 tuổi nhưng vóc dáng của mẹ vẫn quyến rũ. Chiếc váy bó sát làm nổi bật bộ ngực đầy đặn của cô. Tôi nghe thấy những người bên cạnh thì thầm. Anh chàng đi cạnh tôi thậm chí còn đưa tay sờ vào háng anh ấy. Rồi anh quay sang tôi và nói:
– Chết tiệt, anh chàng đó trông ngon quá! Mông của tôi cảm thấy rất tuyệt khi tôi là một chú chó con!
Khi tôi nghe những lời nhận xét khó chịu này về mẹ tôi, một cảm giác tức giận nổi lên trong tôi. Nhưng đâu đó trong tôi, tôi cũng tự hào về người mẹ xinh đẹp của mình. Đột nhiên tôi thấy Takashi đang bình luận về mẹ mình trong số các cậu bé. Nó cũng thu hút sự chú ý của tôi. Thấy vậy, tôi vội quay người bước nhanh về phía mẹ trước ánh mắt ngạc nhiên và ghen tị của các chàng trai xung quanh.
Tôi mỉm cười vòng tay ôm mẹ như thể hiện lòng hiếu thảo với mọi người, đặc biệt là các em mồ côi, để xác nhận rằng đây chính là người mẹ mà tôi vô cùng yêu thương. Chính vì thế mà tôi sẽ luôn giỏi hơn Hiếu. Nhưng tôi thực sự không ngờ rằng sự hưng phấn nhất thời lại có thể đánh thức một con sói hoang khát máu. Con mồi của nó là tôi và gia đình thân yêu của tôi.
Từ ngày đó Hiếu đối xử với tôi khác hẳn. Lúc đầu tôi không tin vào sự thay đổi này. Tôi nghĩ có thể họ đang cố trêu đùa tôi. Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng không còn trò đùa nào nữa. Anh ấy không những không bắt nạt tôi mà còn đưa tôi đi chơi điện tử, bida, đánh bài… một số trò mới lạ mà tôi chưa từng thử trước đây.
Hiếu đã thực sự mở ra một thế giới mới cho những người chỉ biết đắm mình vào việc học như tôi. Anh ấy không chỉ chỉ cho tôi những trò chơi hay khi tôi không có tiền mà còn sẵn sàng cho tôi mượn. Lần đầu tiên trong cuộc đời sinh viên của mình, tôi cảm thấy mình thực sự có thể hòa nhập vào đội của Hiếu.
Trong giờ giải lao, anh và các bạn dẫn tôi vào phòng tắm để xem vài bức ảnh người lớn. Đó là Hiếu và các bạn trong lớp, thậm chí cả các bạn lớp dưới. Đối với một cậu bé học lớp 9 như tôi, tất nhiên, tôi đã thủ dâm rất nhiều lần khi tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy. Nhưng thú thật, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một bức ảnh khỏa thân như vậy.
Tôi xem kỹ từng bức ảnh rồi đứng hình khi nhìn thấy bức ảnh một cặp con gái mà tôi phải lòng, mặt vùi vào háng Hiếu, bú cặc Hiếu. Tôi vẫn nhớ lần đó tôi sung sướng đến mức tự bắn vào quần mình. Làm Hiếu bật cười.
Rồi một ngày, Hiếu đứng trước mặt tôi:
– Này Thiên, tháng trước cậu cho tôi vay tổng cộng 500.000. Bây giờ tôi không có tiền, xin hãy cho tôi tiền.
Tôi đã bị đóng băng. 500.000! Tôi thậm chí không có 50K, tôi có thể lấy tiền ở đâu để trả phí? Tôi đếm trong đầu.
–Có phải cậu… cậu định phá hỏng nó không? Tôi không nhớ đã mượn bạn nhiều thứ như vậy!
– chết tiệt! Bạn vay tiền để chơi game, chơi bida, uống mì cốc. Bây giờ bạn vẫn muốn nói dối mọi người phải không?
– Bạn đã gọi nước ngọt và mì! Nhưng tôi không bao giờ đặt hàng? – Tôi điên cuồng nói.
– Đừng nói nhiều quá! Bây giờ bạn có trả tiền không? Nếu không tôi sẽ về nhà hỏi ông bà ngoại.
Nghe xong, mặt tôi xanh như lá. Bố mẹ tôi sẽ phản ứng thế nào nếu biết đứa con trai mà họ luôn tự hào là học sinh giỏi, học giỏi giờ đây lại ham chơi và nợ nần chồng chất?
– Đừng… đừng…! Tôi cầu xin bạn! Tôi thực sự không có tiền. Nhưng bạn có thể yêu cầu tôi làm bất cứ điều gì có thể để trả hết nợ.
Tôi quỳ dưới chân Hiếu, nước mắt trào ra. Sắc mặt của Xio dịu đi một chút. Anh nhìn tôi rồi hạ giọng nói:
–Tôi có giải pháp này! Bạn chỉ có tiền để trả nợ và còn tiền để chơi game! Nếu bạn muốn làm điều đó, hãy làm điều đó!
Tôi như nắm cọng rơm: – Phải làm sao?
– Bạn có nhớ những bức ảnh người lớn tôi đã cho bạn xem không? Thứ đó có thể bán được rất nhiều tiền! Bây giờ tôi sẽ giúp bạn chụp những bức ảnh như thế này để bán.
– Chúa! Chụp ảnh..chụp ảnh…và chụp ảnh với bất cứ ai! Tôi không có bạn gái để chụp những bức ảnh như thế này!
– Không cần bạn gái đâu! Mẹ của bạn tốt hơn một người mẫu! – Tú cười cay đắng.
Tôi phải đứng yên 3 giây mới chợt tỉnh dậy.
– Mẹ… mẹ con… mẹ đùa con à? Bố mẹ tôi đã giết tôi!
– Tôi không bảo chụp ảnh bố và mẹ bạn. Đây là hình ảnh của tôi và mẹ bạn! Haha.. Tôi có cách để bố mẹ bạn không biết chuyện gì rồi. Bạn có muốn làm điều đó hay không? Chỉ cần nói một điều, tôi đang lãng phí thời gian của mình! Nếu không tôi sẽ đến nhà bố mẹ bạn và xin tiền.
Nói xong, Tiêu trừng mắt nhìn tôi, quay người bỏ đi. Tôi hoảng hốt:
– LÀM! LÀM! Tôi biết! Nhưng ông đã làm điều này với mẹ tôi, sao bà lại không biết?
—Bạn thật ngu ngốc, bạn chỉ chụp ảnh với tư thế người lớn! Làm sao mẹ cậu có thể biết được! Nào, lấy thuốc này hòa với nước để tối nay bố mẹ uống. Hãy đảm bảo rằng anh ấy sẽ có một giấc ngủ ngon cho đến sáng mai. Khi bạn nghe thấy ba tiếng meo, hãy mở cửa!
Tôi lại trở thành một đứa trẻ chỉ gật đầu theo lệnh của Takashi.
Tan học, tôi lơ đãng bước về nhà với túi thuốc được giấu cẩn thận trong túi. Buổi tối, sau khi cả nhà cùng nhau ăn cơm tối, bố tôi ngồi ở phòng khách xem tivi, còn mẹ tôi ngồi vá lại bộ quần áo mẹ mang về nhà. Hai người cùng trò chuyện, cười đùa và có khoảng thời gian vui vẻ. Nhìn những bức ảnh gia đình đầm ấm, bụng tôi chợt cồn cào, tôi có cảm giác như chính tay mình đang phá hủy hạnh phúc này.
Nhưng tôi không biết phải làm gì khác. Tôi không thể để bố mẹ biết việc tôi đi chơi game mà vẫn còn nợ tiền. Tôi chỉ có thể hy vọng mọi việc diễn ra như Hiếu nói. Chỉ cần vài tấm ảnh giả, tôi có thể trả hết nợ cho Hiếu mà bố mẹ tôi sẽ không biết gì. Tôi sẽ lại là một đứa trẻ ngoan và khiến bố mẹ tôi tự hào.
Nghĩ đến đây, sự căng thẳng trong lòng tôi dịu đi một chút. Tôi vào phòng học bài như thường lệ. Mãi đến khoảng chín giờ tối, tôi mới làm xong hết bài tập, mở cặp sách ra, nhặt gói thuốc Tiểu đưa cho rồi cố gắng giữ bình tĩnh bước vào bếp. Giữa đường có tiếng bố gọi khiến tôi giật mình:
– Thiên, lấy cho tôi cốc nước!
Tôi nghe tim mình đập như trống trong lồng ngực. Tôi cố nói nhưng giọng tôi khàn đi vì run rẩy. May mắn thay, bố mẹ tôi không nhận thấy điều gì bất thường. Tôi nhanh chóng bước vào bếp và rót hai ly nước. Anh do dự vài giây rồi lấy gói thuốc từ trong túi ra. Bên trong là bột thuốc màu trắng. Nó có thể được nghiền nát thành thuốc ngủ.
Tôi đã nhiều lần xem phim cho thuốc vào nước nhưng khi tự mình làm, tay tôi cứ run không kiểm soát. Vâng, những người tôi bỏ thuốc lá là bố mẹ tôi. Run rẩy, tôi cầm hai ly nước đưa cho bố mẹ.
– Bố mẹ uống nước đi.
– Cảm ơn con trai. Hãy ra ngoài, đóng cửa cẩn thận và chuẩn bị đi ngủ! —Người cha đưa tay nhận lấy cốc nước, mỉm cười dịu dàng.
Tôi đồng ý và đi ra ngoài khóa cửa. Vừa đi, anh không quên ngoái lại xem bố mẹ đã uống nước chưa. Nhìn bố uống gần hết một cốc còn mẹ vẫn bận rộn may vá, tôi chợt lo lắng nếu mẹ không uống thì mọi chuyện sẽ đổ bể. May mắn thay, cuối cùng cô cũng dừng việc may vá, với tay lấy cốc nước và uống một ngụm. Tôi thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.