Trẻ em – Phần 1

phần 1

Trời đã tối khi tôi về đến nhà. Tôi đậu xe trong gara, vừa bước vào phòng khách đã nghe vợ tôi hỏi:


– Bạn không mang theo điện thoại di động à? Chị tôi gọi cho tôi và bảo tôi gọi tiếp cho bạn nhưng bạn không trả lời. – Ồ vâng! Bạn tưởng mình đã để điện thoại trong cốp ô tô như thường lệ nhưng lại để quên ở nhà? Cô ấy nói có chuyện gì à? – Rất thú vị! Tôi sắp cưới anh Tuấn rồi. Tôi tưởng cuối năm rồi mà cả nhà đã bàn rồi sao phải vội thế? Cô ấy muốn tôi gọi lại cho cô ấy. – Đúng! Tôi sẽ đi tắm trước. Tối nay mẹ con Quỳnh có ăn tối cùng ông bà ngoại không? – Mẹ con anh đi Vũng Tàu. Hôm nay Vladimir đã đến đất liền và được chào đón bởi mẹ con anh. Con Na (biệt danh của Natasha – cháu gái tôi) rất thích. Anh ấy nói sẽ mang quà về cho ông bà. Tôi tắm rồi ăn. Tôi đã nấu chín rồi. – Đúng! Hãy để tôi thổi một chút không khí mát mẻ trước. Sao hôm nay trời nóng thế?

Tôi cầm điện thoại lên và ra ngoài sân hít thở không khí trong lành. Tôi ngồi trên chiếc ghế bập bênh và gọi cô ấy.

Đầu bên kia, nhạc chuông vang lên theo tiếng hát, còn có câu “…càng xa nhau, càng yêu…” Tôi cài nhạc chờ cho điện thoại di động của cô ấy, rồi nghe thấy. cô ấy trả lời ngay lập tức, như thể cô ấy đang nóng lòng chờ đợi cuộc gọi của tôi…

– Tại sao bạn gọi mãi mà không trả lời? Mọi người hãy rời đi! Tuấn phải kết hôn sớm hơn dự kiến. Bởi vì… bố mẹ chồng cứ thúc giục tôi. Như đã có bụng rồi. Hãy ra ngoài sớm kẻo có ai đến nhà người khác để xin dâu. Đây rồi… – Được rồi! Một ngày nào đó, một ngày nào đó tôi sẽ về nhà. Đến giờ rồi? – Đúng!

Tôi và chị gái chỉ nói chuyện vô cảm qua điện thoại, vẫn nói chuyện với nhau khi có vợ ở bên, và có lý do bí mật nào đó.

…Bạn đang đọc truyện “Những đứa trẻ” từ: https://truyensexnunglon.com

Bố mẹ tôi bị hiếm muộn và chỉ có hai con trai. Tôi đứng thứ hai, kém anh trai tôi 8 tuổi. Khi tôi 16 tuổi, anh trai tôi đã có vợ và 2 con (Vũ, 4 tuổi và Hoàn, 2 tuổi), gia đình tôi nhận được tin anh trai tôi đã hy sinh tại chiến trường. Cả nhà đều buồn bã, chán nản, đặc biệt là mẹ và chị gái tôi. Nỗi đau của người mẹ mất con, người vợ mất chồng thật không thể diễn tả được. Chỉ một năm sau, bố mẹ tôi qua đời. Ở nhà chỉ có tôi và chị gái, người lớn và hai đứa con. Năm 18 tuổi, tôi nâng đôi vai trẻ thơ của mình gánh vác mọi công việc nặng nhọc ở nhà. Từ việc cày, bừa đến xay, giã lúa, tôi đều dốc hết sức lực để giúp đỡ chị dâu. Tôi học đại học ở nội thành nhưng mỗi khi tan trường hoặc ngày nghỉ, tôi đều về nhà và làm mọi việc. Cô ấy rất yêu tôi và tôi luôn coi cô ấy là em gái của mình. Có một điều luôn khiến tôi mất ngủ và suy nghĩ rất nhiều.

Bạn còn trẻ như vậy (hơn tôi 6 tuổi), tôi và các cháu sẽ ra sao nếu bạn lại ra đi?

Có lần, khi hai chị em đang giã gạo (ở quê tôi người ta giã gạo kiểu bập bênh), đứng phía sau chị, tôi ngập ngừng:

– Làm ơn đừng kết hôn. Nếu kết hôn, con trai Hoàn Vũ sẽ ở với ai? Tôi vẫn phải đi học và đi làm nhưng tôi không thể ở nhà mãi được…

Cô cười lớn:

– Đừng lo lắng! Tôi không xem xét điều này. Còn đất đai, căn nhà ông bà để lại, hương khói bếp ngày giỗ, hai đứa cháu và cả chú tôi, ai có thể thay thế được tôi? – Đúng! Khi đó tôi sẽ cảm thấy an toàn và tự tin…

Đọc tiếp  màn hình

Sau này tôi lấy chồng ở cùng làng. Vợ tôi (tên Thái) không ai khác chính là em họ của chị dâu tôi. Sau khi lấy nhau, tôi và chị gặp khó khăn và ngại ngùng khi xưng hô với nhau. Tôi nói: “Thuyền đi theo bánh lái, chị em phải theo chồng, làm rõ thân phận của nhau. Nhưng có gì phải sợ?”

Từ lúc đó, vợ tôi gọi tôi là chị. Xét về tuổi tác, cô hơn tôi 6 tuổi và hơn vợ tôi 12 tuổi.

Lấy nhau được hai năm, vợ tôi sinh được một cô con gái (Quỳnh). Nhưng do bệnh tật nên vợ tôi đã phải cắt bỏ cả hai buồng trứng. Điều này có nghĩa là bạn không thể có con được nữa. Vợ tôi biết tôi rất buồn và thường khuyên tôi nên lấy vợ khác. Dù nói ra điều này nhưng tôi biết vợ tôi đang buồn. Và bạn? cô ấy nói:

– Ồ! Chỉ có một người vợ và những đứa con, bạn có thể làm gì… để phá hủy gia đình này? Đó là Vũ! Cứ coi nó như con của bạn đi. Anh ấy sẽ phải lo lắng về mọi thứ sau này. Bạn là người thực sự!

Sau đó tôi cạn kiệt ý tưởng.

Tôi cùng vợ và con gái chuyển vào Sài Gòn làm việc. Nhưng hàng năm vào ngày giỗ của bố mẹ và anh em tôi, cả gia đình đều ra Bắc cùng các chị em tôi trở về quê hương.

Năm đó Vũ hoàn thành khóa học trung cấp kỹ thuật cơ khí 2 năm. cô ấy nói:

– Sau khi kết hôn, anh ấy có thể đi bất cứ nơi nào anh ấy muốn.

Thế là cô chọn một người vợ trong làng cho anh. Tên cô ấy là Minh, và bố mẹ của Minh lớn hơn anh cả của tôi rất nhiều. Cô ấy cũng xinh đẹp, ngoan ngoãn, khỏe mạnh và có thể làm được mọi việc. Chị tôi rất yêu quý con dâu. Mẹ chồng nàng dâu gắn bó với nhau như máu thịt, hạnh phúc. Một năm sau, con dâu sinh con gái đầu lòng, bà rất vui mừng và đặt tên cho nó là Mingyue. Cô luôn được mọi người gọi là “Thiên Thần, con lợn nái không bằng con gái đầu lòng”. Có lần cô và Minh đều muốn tôi đưa Vũ vào Sài Gòn qua điện thoại.

– Tôi đưa Vũ vào Sài Gòn làm gia sư, dạy học và lo công việc cho cháu. Ngay cả Hoắc An… Khi lớn lên, tôi giao lại công việc cho chú, sau đó lấy vợ và sinh con. Tôi chỉ có bạn để nói chuyện

Vũ rất đẹp trai và có đầy đủ nét của bố, chú. Chỉ sau một năm ở SG, tôi đã có một mối tình.

Tôi buồn lắm.

Tôi rất tức giận về điều này!

Mỗi lần nghĩ đến cháu tôi hay ai nhắc đến tên cháu, tôi đều chửi cháu.

Sau đó hai người đàn ông biến mất trước mặt tôi, không để lại dấu vết. Hàng xóm láng giềng cho biết, vợ chồng Vũ đã vượt biên sang Mỹ.

Tôi thở dài: “Vậy là không có con cháu!”

Tôi cảm thấy có lỗi với chị tôi, với cháu dâu, với bố mẹ tôi và với anh trai tôi. Tôi trách mắng bản thân mình.

Chị dâu tôi biết chuyện này qua vợ tôi vì họ thường xuyên gọi điện cho nhau và không giấu nhau điều gì.

Cô ấy nói với tôi qua điện thoại, giọng cô ấy nghẹn ngào, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt…

– Là lỗi của tôi, lỗi của tôi. Vì mình nhờ bạn đưa lên SG. ai biết…

Ngày TBLS (27/7) sắp đến gần và cũng là ngày gia đình tôi tưởng niệm ngày mất của vợ chồng anh trai tôi nói:

– Có lẽ năm nay tôi sẽ là người duy nhất về nhà. Tôi vẫn còn một ngôi nhà phải chăm sóc và tôi không thể ngừng làm việc. Anh ấy đi xa vài ngày chỉ để nghỉ ngơi và thăm bạn bè.

Tôi đã thảo luận điều này với bạn.

Tôi đi về phía bắc và quay lại giúp em gái mình làm những việc cần đến sức lực của đàn ông. Sau ngày giỗ, tôi bảo nàng:

Đọc tiếp  Cậu Đức – Con Loan

– Vũ bỏ nhà đi như vậy đó. Nó giống như không còn tồn tại nữa. Thật là khó khăn cho mẹ tôi, các con tôi, bà tôi và các cháu tôi. Hoặc có thể bạn và các con sẽ đi Singapore cùng tôi và chồng tôi… – Tôi không thể nói thế được. Ông bà và chú bác tôi đã mất. Ngôi nhà, khu vườn… người thân và những ngôi mộ vẫn còn đó, nhưng anh không còn ở đó. Tôi không thể không rời đi. Dì Tài cũng đã nói với tôi nhiều lần rồi. Nhưng tôi nghĩ, dù sống hay chết, dù khó khăn đến mấy, tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ nhà đi, bỏ nhà đi. Vậy tại sao bạn không cân nhắc việc chuyển đến đây và trở về nhà?

Tôi hạ giọng vì cô ấy nói rất đúng.

Ngày hôm sau, cả ngôi nhà đã biến mất, chỉ còn lại tôi và chị gái. Hai chị em ngồi vào bàn uống nước và trò chuyện. Một lúc lâu, tôi thấy cô xoay tách trà trên tay, nhìn sân đầy nắng, không nói một lời. Tôi đã bảo:

– Nếu có điều gì làm phiền bạn, hãy nói ra. Khó thì chúng em giúp, khó hơn thì chúng ta bàn cách giải quyết… – Không khó đâu chú. Kinh tế tốt, ba người lớn chỉ phải nuôi một đứa trẻ. Ơn trời, bé Minh Nguyệt cũng khỏe mạnh, không ốm đau yếu ớt như những đứa trẻ khác. 4 tuổi nhưng rất thông minh. Nhưng… cô ấy vẫn chưa nói xong. –Có chuyện gì vậy chị?

Cô ấy vẫn không nhìn tôi, nhấp một ngụm trà rồi nói:

– Em thương ông bà, thương anh em, thương chú nhiều lắm. Trong nhà không có đàn ông nữa à? Sau đó, cô ôm mặt và bật khóc.

Tôi hốt hoảng đứng dậy và bước tới ngồi cạnh cô ấy. Đặt tay lên vai cô ấy và vỗ nhẹ như để an ủi cô ấy. Cô ấy tựa đầu vào vai tôi và khóc to hơn. Tôi cảm thấy ấm áp và ẩm ướt trên vai mình. Tôi còn vặn tay nhiều hơn, kéo cô ấy về phía mình để bày tỏ lòng thương xót, chia sẻ và che chở. Cô ấy tựa mặt vào vai tôi và lau nước mắt. Đột nhiên, cô ấy ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt cô ấy đỏ hoe và đầy nước…

– hoặc có thể là…

Rồi cô nói nhanh như sợ bị ngắt lời:

– Hoặc em có thể để anh sinh em ra. Nếu Chúa thương con, Ngài sẽ sinh con trai nối dõi tông đường…

Tôi không thể nói bất cứ điều gì. Anh chỉ vụng về ôm cô và ôm cô thật chặt. Cô ấy để tôi ôm và hôn tóc cô ấy. Rồi cô ấy ngước mặt lên đón nhận những nụ hôn của tôi lên mắt và má, rồi cả hai dừng lại ở miệng và hôn thật sâu vào miệng nhau. Tôi chủ động đỡ cô ấy vào phòng sau. Cô chủ động nằm xuống giường, hai chân buông thõng trên mặt đất, sau đó nhanh chóng cởi bỏ quần áo. Tôi háo hức nhìn thân hình trần trụi, trắng trẻo, gợi cảm của cô ấy. Dù đã muộn nhưng ngực cô vẫn trắng hồng, cái bụng thon và âm hộ nhô cao chờ đợi. Tôi nhanh chóng cởi quần áo, quỳ xuống hôn mông cô ấy. Lớp lông dày liên tục thách thức lưỡi tôi quằn quại tìm cách liếm và quét dọc theo khe của cái lồn dính đầy đĩ điếm của tôi.

Cô rên khe khẽ:

“Ồ…ồ…ah…ah…giống như…một nhà sư…thật…tốt quá…”. Sau đó cô ấy đưa tay ra và kéo đầu tôi. Tôi lướt lưỡi trên bụng và ngực cô ấy. Tay tôi xoa bóp bộ ngực cương cứng của cô ấy, miệng tôi và miệng cô ấy mút vào nhau theo bản năng. Tôi kéo chân cô ấy lên giường và dang rộng hông cô ấy. Vừa định đưa đầu dương vật vào mép âm hộ thì tôi thấy cô ấy đẩy mông lên và đẩy mông tôi xuống. Dương vật của tôi cứng như một cái đục do lâu ngày không quan hệ (vì vợ tôi gần như không còn ham muốn tình dục vì đã cắt bỏ buồng trứng, mỗi lần quan hệ phải ngâm vào dầu bôi trơn hóa học mua ở hiệu thuốc), nên khi con cặc của tôi trượt sâu vào trong tôi, tôi đập vào âm hộ của mình như một khúc gỗ và chiếc giường rung chuyển như thể sẽ sụp đổ sau mỗi cú va chạm. Cô rên rỉ và nói như thể không có ai ở đó:

Đọc tiếp  Thừa nhận mất niềm tin vào cuộc sống sau ly hôn

– Ahhh! Hạnh phúc… hạnh phúc quá! Cố lên…cố lên…

Tôi siết chặt mông và giải phóng tinh trùng đã được tích trữ sâu trong tử cung cô ấy. Khi cảm thấy giọt tinh trùng đầu tiên của tôi lọt vào âm đạo, cô ấy hét lên:

– Bên trong! Đặt tất cả vào! Phù… Phù… Tôi muốn nó quá! Em muốn có con với anh…

Cô ấy rất ngạc nhiên và vui mừng khi gặp lại cô ấy nên đã xưng nhận với tôi là em gái và gọi tôi là anh trai. Tôi cảm thấy hạnh phúc, như thể mình đã tìm được sự đền bù.

—Hãy sinh ra tôi! Anh cũng muốn có thêm con. Càng nhiều càng tốt.

Cô ấy ôm tôi thật chặt. Gật đầu và thì thầm:

– Anh muốn và sẽ sinh cho em thật nhiều con.

Năm đó tôi 36 tuổi còn cô ấy mới 42 tuổi.

Những ngày tiếp theo, khi mệt mỏi nằm cạnh nhau, tôi nói:

– Nếu tôi có thai và sinh ra anh, tôi có nên tiết lộ không? Trên thế giới có rất nhiều tấm gương chị dâu, anh rể trở thành vợ chồng. A muốn công khai nhưng sợ Taitai buồn… -Anh điên à? Làm thế nào nó có thể được công khai? Còn họ hàng, hàng xóm thì sao? Thà con ngoài giá thú được biết đến, nhưng đừng để bị chế giễu như chị dâu và anh rể công khai sinh ra với nhau. Còn người Thái thì sao? Đừng lo lắng! Chính người Thái đã gợi ý và thúc giục tôi làm điều này. Tài nói với tôi: Hãy giúp tôi sinh cho anh một đứa con trai. Tôi và chị bước tới sàng gạo nhưng quyết định không để hạt gạo bắn ra cho mọi người xem.

À! Chẳng trách vợ tôi (Thái) liên tục thử thách tôi và nhiều lần nhắc đến tên chị tôi. Tài nói: “Ước gì tôi được như anh để có con. Anh không thể để cô ấy lấy chồng được…”. Nghe xong tôi nghĩ vợ tôi lo lắng nếu chị dâu tôi lấy chồng thì ngôi nhà, khu vườn,… của chúng tôi sẽ không còn nữa.

Hôm trước khi tôi về SG, Hòa ôm tôi thật chặt và thì thầm:

– Tôi có cảm giác mình sắp có thai. Bạn có thể cảm thấy thoải mái nếu đi cùng mẹ con người Thái. Tôi sẽ gọi nếu có chuyện gì xảy ra. À! Nhưng đừng quên điện thoại của bạn như bạn đã làm rất nhiều lần trước đây. Nó khiến người ta cảm thấy đau lòng…

Tôi đã lập gia đình và chị dâu giờ là vợ tôi, là người luôn mong muốn sinh cho tôi một đứa con.

Một tháng sau, Thái vui vẻ hỏi tôi:

– Cô có thai, chồng cô có biết không?

Tôi hét lớn và nghe thấy một giọng nói rất vui vẻ:

– Tôi muốn giấu chuyện này với chồng đến tháng thứ 3, thứ 4 của thai kỳ rồi ôm bụng vào Sài Gòn để trừng phạt anh.

Sau đó tôi và chồng chuyển vào Sài Gòn cho đến khi sinh con trai tôi là Tuấn. Đến khi Tuấn tròn một tuổi, con dâu (Minh) gọi điện đòi mẹ ra ngoài. Bé Minh Nguyệt đã đi học và không thể cảm thấy an toàn khi không có bà ở nhà.

Sau khi chuyển ra Bắc, tôi và Tài thay phiên nhau đi mỗi năm và không hề bỏ sót một chuyến nào. Năm năm rưỡi sau, Hoa lại có thai và sinh con gái tôi là Bình.

Chớp mắt một cái, con trai lớn của tôi đã lấy vợ.

Còn đứa con tiếp theo của tôi, tôi sẽ… tiết lộ sau và chia sẻ niềm vui với các bạn!

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận