Chợ nổi ngã tư là địa điểm quen thuộc với người phương Tây. Toàn bộ câu chuyện diễn ra tại ngôi làng đó. Đây là câu chuyện về một người có thật nhưng tên, mô tả và địa điểm của Nguoikechuyendoi đã được thay đổi. Nếu có sự trùng hợp nào trong toàn bộ câu chuyện thì đó hoàn toàn là sự trùng hợp ngẫu nhiên, mong độc giả thông cảm và bỏ qua. Mời các bạn thưởng thức câu chuyện này:
Chương 1 Hai Người Chồng VŨ
Vì là nơi giao nhau của bảy con sông khác nhau nên gọi là ngã tư thứ bảy. Nếu ở trên đất liền, tôi tin họ sẽ phải xây một bùng binh khổng lồ ở giữa ngã tư. Và đây là nơi giao nhau của bảy con sông nên không có đường vòng. Thay vào đó, đoạn sông vô cùng rộng lớn này trở thành nơi người dân neo đậu thuyền và tiến hành buôn bán. Vào thời đó, thuyền là phương tiện di chuyển chính và người dân lấy bất cứ thứ gì họ tìm được trên đồng để bán. Đây là phiên bản cá lấy cơm. Cũng có người kiếm sống bằng nghề mua bán. Mua và bán lại. Con thuyền vừa là phương tiện đi lại, vừa là nhà. Những người đó được gọi là Lakers.
Hà là một doanh nhân thực sự.
Hà chuyên bán các mặt hàng cotton. Điều đó có nghĩa là nhiều loại rau. Sáng sớm, một chiếc thuyền ra đồng để cân Hà. Và sau đó nhóm tiếp thị, ha, bán chúng cho khách hàng bán lẻ. Không biết đã bao lâu rồi, Hà đã gắn bó với chiếc thuyền này và chiếc chợ nổi này. Chiếc xuồng của Hà là một chiếc xuồng nhỏ bằng gỗ, ở giữa có một tấm màn đan bằng tre và hai tấm lưới trông như những chiếc cống cong phía trên. Đây là nơi trú mưa, che nắng và cũng là nơi gia đình Hà sinh hoạt về đêm. Sản phẩm bông của Hà được trưng bày trước tàu. Ở chóp mũi có một cái cột rất cao, trên đó treo mấy bắp ngô và dưa chuột. Ở chợ này, thuyền nào rao bán đều được niêm yết ở đó. Người mua chỉ cần nhìn xa là có thể tìm được thứ mình cần.
Hà kết hôn với Hải Vũ từ năm mười tám hai mươi tuổi và hiện có hai con. Con gái lớn của bà là Thiên Kim, hiện đã 8 tuổi, đang học lớp 3, giúp mẹ tắm rửa và cho em trai Đỗ Đạt ăn. Mỗi chiều, cô neo thuyền đón Thiên Kim tan trường, rồi đón Đỗ Đạt từ nhà bà ngoại. Cậu bé mới ba tuổi, ở quê không có giáo nên phải nhờ bà ngoại ở lại trông. Nhìn chung, đối với cô, cuộc sống như vậy đã quá tốt rồi, cô không dám mong đợi gì hơn nữa.
– Hải Vũ dạo gần đây có vẻ rất được lòng chủ nhà Minh Hen Hà. Tôi chắc chắn tôi sẽ sớm được tăng lương.
Mặt trời đã lên rất cao, Hà nheo mắt nhìn cô Tutoa bên cạnh thuyền heo, cười nói:
– Vâng, tôi nghe anh ấy nói chị Tú. Tôi cũng cầu mong anh sẽ được sếp Minh yêu quý vì anh có tính cách hiền lành và luôn sợ bị bắt nạt trong công việc.
– Ồ…tôi không còn lo lắng về những điều đó nữa. Nếu Chúa chấp nhận điều này thì Ngài sẽ ban cho bạn những thứ khác, và nếu bạn sống tốt thì không sợ ai áp bức mình. Giả sử Hải Vũ ngốc nghếch, nhưng cả chợ có ai có vợ đẹp bằng anh không?
Nói xong, cô Tư Toa quay sang nói với chiếc thuyền bên cạnh, các cô, các cô bật cười. Hà cũng mỉm cười. Nó thực sự rất đẹp. Tuy là gái mại dâm và lớn lên trong hoàn cảnh nghèo khó nhưng cô lại có làn da trắng ngần như thiếu nữ. Đôi mắt của em rất tinh tế. Đôi mắt của mẹ em là người lai Khmer nên to, tròn và đen. Tóc Hà dài và thẳng tự nhiên. Cô luôn đeo cà vạt thấp buộc sau lưng để trông duyên dáng và dịu dàng hơn. Nếu khuôn mặt của Hà dịu dàng và xinh đẹp thì vóc dáng của cô chính là lý do khiến nhiều người mơ ước. Sau khi sinh hai con, bụng cô vẫn phẳng lì, có lẽ chỉ là sự đầy đặn trưởng thành của một người phụ nữ trưởng thành. Hà thường xuyên diện áo sơ mi hoa, nhìn cô người ta không khỏi liên tưởng đến hình ảnh những trái nho chín và rượu nồng.
Sau khi nghe câu nói đùa của cô Tú Toa, cô Tâm Tiến nói thêm:
—Hehe… Cái này người ta gọi là “cầm lon chạy vòng quanh”. Thầy Tư không thấy bộ dáng Hải hiền lắm, còn mình bộ dáng hiền lắm nên cây không hề nhỏ. Hà hà…
Cả lớp cười lớn. Sau đó, bà Tấn Thiên nói tiếp:
– Khi Hà sinh ra đã rất xinh đẹp, giống con gái nhưng làm sao có thể sôi nổi, hoạt bát như bây giờ? Tất cả là do tưới nước tốt. Ngày thứ bảy và đêm thứ ba, vô số người ra vào. Người ta nói “Con gái phải đẹp như hoa nhài” nhưng…hehe…
– Tâm, dạo này em nghịch quá. Sao cậu không bỏ cái thứ chết tiệt đó vào đây? bla bla bla…
– Thế sao cháu lại nói thế, ông bà cháu nói, cháu không cho thêm nước mắm hay muối gì cả…
Nói xong, các cô lại cười lớn. Chợ ồn ào quá. Phụ nữ ở nông thôn tuy không biết chọn lời nhưng lại ít khi kén chọn, xúc phạm nhau.
Hà không nói, chỉ mỉm cười. Thực ra điều Tân nói không hẳn là sai. Hà tự nhiên nhớ anh. Tôi nhớ cái nhìn gồ ghề của bạn. Tôi vẫn còn nhớ mùi mồ hôi nồng nặc khi anh ấy đi làm về lần đầu tiên. Hay đúng hơn là khi anh đổ mồ hôi trên người cô. Anh là người đầu tiên và duy nhất của cô, và cô tự hỏi liệu cái vật ở giữa hai chân anh có to hơn những cái khác không. Tất cả những gì tôi biết là nó quá lớn đối với cô ấy và sẽ giết chết và hồi sinh cô ấy ít nhất hai lần mỗi lần nó xâm nhập vào cô ấy. Ông bà tôi thường nói: “Con người cũng giống như người có ví vậy”, cũng giống như bạn, từ từ cho vào rồi đẩy ra, rồi lại nhét vào lại. Tuy nhiên, Hà không biết mình đã leo lên bao nhiêu tầng mây với thứ thô ráp đó… Nghĩ đến đây, trong lòng cô chợt thấy ươn ướt. Hà hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi rồi tập trung suy nghĩ chuyện khác để giải tỏa nỗi bất an.
Buổi trưa trôi qua, phiên chợ kết thúc, Hà chèo xuồng dọc sông Mangcha một đoạn rồi rẽ vào một con suối nhỏ. Sau khi buộc dây xuồng vào một cây bần lớn, Hà bắt đầu nấu nướng, giặt giũ. Đến chiều, cô lên bờ đón con. Nhà bà ngoại gần chợ Mangka, cách ngã tư số 7 không xa. Đầu tiên Hà đón Thiên Kim vào, cho bé chơi với ông bà ngoại một lúc thì hai mẹ con mới về. Đúng lúc này, chồng cô là anh Ngô cũng đi làm về.
– Bây giờ anh có thể giúp em bán nó được không vợ?
Hải Vũ leo lên thuyền, giơ tay vuốt ve hai đứa trẻ, hỏi: “Ha.” Hà ngồi phía sau bếp lửa nhỏ, nàng mỉm cười đáp lại.
– Không thành vấn đề. Mùa này cây trồng rất tốt, nhìn ngon nên hết hàng rất nhanh.
–Tốt đấy. Doanh thu tại cửa hàng của sếp Minh cũng rất tốt. Dân ta mới trúng lúa và có rất nhiều tiền để xây nhà. Một số người tụ tập mua nguyên liệu từ Sếp Minh.
Lúc này Hải Vũ đã cởi quần áo của người khuân vác và vẫn mặc quần đùi. Anh ta đứng ở đuôi thuyền rồi lao xuống sông, nước bắn tung tóe.
– Ôi trời, nước bắn tung tóe khắp nơi.
Hà nhăn mặt khi nước sông dâng lên làm ướt vạt quần lạnh lẽo của cô. Hải Vũ xuất hiện cách thuyền không xa, giơ tay sờ lên mặt hắn mấy cái, cười nói:
– Haha, Đỗ Đạt, Thiên Kim đâu?
– Họ đã tắm rồi.
Hà chưa kịp nói xong thì hai đứa trẻ đã hét lên sung sướng rồi nhảy xuống sông. Cả hai đều là con sông, biết bơi từ trong bụng mẹ. Hai đứa con đào bới bố như rái cá. Hai cha con cười đùa rồi cùng nhau tắm.
Hà lắc đầu rồi đi vào lấy quần áo giặt. Đột nhiên, mùi mồ hôi nồng nặc tỏa ra từ áo khiến Hà nhăn mũi, đỏ mặt. Cô quay lại nhìn anh và mỉm cười.
o0o
– Ôi, anh trai…
đêm! Toàn bộ bờ sông yên tĩnh và không có sự sống. Những con ễnh ương ngoài đồng nhảy nhót ầm ĩ, tìm kiếm thức ăn và kêu inh ỏi. Cao, trắng sáng. Bầu trời trong xanh không một gợn mây và mặt trăng trông càng sáng hơn. Con thuyền được neo bằng sợi dây buộc vào cây bần, lên xuống theo nhịp nước. Trong thuyền, hai đứa trẻ đang ngủ say. Đỗ Đạt xoay người, đặt chân lên bụng Thiên Kim, mím môi rồi lại ngủ tiếp. Trên bờ, trong bóng tối do tán cây bàng tạo nên, Hà bám vào thân cây rên rỉ.
– Ồ…tôi, tôi…tôi hạnh phúc…
– Hầu hết…
Bách…Bách…
Hải Vũ rên rỉ, vỗ vào mông vợ. Dưới ánh trăng, mông vợ trông trắng hơn. Tôi đã yêu cái mông này từ ngày chúng ta gặp nhau. Vì Vũ có tính cách hiền lành nên không dám nói gì mà chỉ lén nhìn. May mắn thay, bà mối đã cho anh cưới Hà. Thế là anh vùi mặt vào mông này ngày đêm. Ngoài con mèo màu hồng, thứ anh thích nhất chính là chiếc mông trắng và tròn. Dù ở bên nhau và có đến nay đã có hai mặt con nhưng chỉ trong vòng ba ngày, Vũ đã đẩy vợ ra và vùi đầu vào mông cô. Lúc này anh chỉ đập thình thịch, thỉnh thoảng giơ tay tát mạnh vào mông cô.
– Ồ…dễ thôi. Người ta nghe…
Hà mừng quá, muốn làm quen nhưng cũng phải nhắc nhở chồng. Vì Thiên Tân lớn hơn một chút nên cặp đôi luôn phải trốn vào bờ để quan hệ tình dục. Con thuyền nhỏ và thường xuyên rung chuyển nhưng Vũ, hai người chồng của cô, chưa bao giờ dễ dàng cả. Vì vậy, cô không còn cách nào khác là mời chồng lên bờ và tìm một nơi yên tĩnh để quan hệ.
Lạ lùng thay, chính chuyện ân ái này lại mang đến cho Hà nhiều khoái cảm hơn. Anh ta chỉ đút cặc của mình vào và đụ mà không biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình. Thế là Hà phải nghiến răng để ngừng rên rỉ, đồng thời mở to mắt để cảnh giác. Sự căng thẳng đó tự nhiên làm tăng thêm niềm vui của Hà. Mãi đến khi anh hét lên, cô mới nhận ra tại sao âm hộ của cô cứ nhói lên, khiến anh muốn xuất tinh nhiều lần.
Giống như bây giờ, Hà nghe tiếng cặc của mình thản nhiên thọc vào âm hộ mình. Hà phải rên rỉ mỗi lần rút ra và đóng tay cầm lại. Cô cảm thấy con cặc của anh đẩy ruột cô lên ngực cô. Niềm vui này vừa đau đớn, vừa vui sướng, vừa đáng sợ và đồng thời cũng rất kỳ lạ.
– Ha… ha… em yêu… ôi…
Hà cảm nhận được con cặc của chồng ngày càng lớn bên trong âm hộ mình. Cô ấy đang thở nặng nhọc. Mười ngón tay của cô ấn vào thân con đại bàng cho đến khi chúng chuyển sang màu trắng. Hà cũng cảm nhận được khoái cảm đang lớn dần trong âm hộ của mình. Cô nhớ lại lời chị Tấn Thiên lúc sáng nói: “Em đúng là người xấu, chơi với đứa thứ hai thì chỉ biết khóc thôi!”. Đột nhiên, Hà cảm thấy cơ thể mình căng cứng. Cô nhìn lên và thở dài. Âm hộ của cô co lại mỗi lần. Một dòng nước ấm chảy ra từ sâu trong âm hộ của cô…
Hải Vũ không chịu nổi nữa nên quất cô thêm chục roi nữa rồi đưa cặc thật sâu, ôm mông vợ và xuất tinh run rẩy.
– Con kiêu ngạo quá vợ ơi…ôi mẹ ơi…
Sau khi xuất tinh, Kaiwu rùng mình thêm vài lần rồi rút dương vật ra. Anh ta trần truồng bước xuống sông để rửa dương vật.
Hà đứng đó một lúc, như muốn tận hưởng thêm dư vị. Rồi cô đứng dậy, ôm quần leo xuống thuyền. Cô lui về bồn nước nhỏ để tắm rửa.
Đây là điều mà một cặp vợ chồng quê hương nên như thế. Không ôm hoặc thủ dâm sau khi quan hệ. Mạnh mọi người tắm rửa sạch sẽ rồi lên tàu đi ngủ. Nhưng kỳ lạ thay, điều này không hề làm giảm đi niềm hạnh phúc. Ngược lại, họ rất yêu nhau.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.