Để trút hết tình thương kể từ khi chồng đón con riêng về chung sống.

Sau một thời gian cố gắng chịu đựng, tôi chợt nhận ra mình không còn “gần gũi” được chồng nữa, cũng không còn cảm nhận được những cảm xúc, sự an ủi, khao khát thường thấy trong cuộc sống hôn nhân.

Tôi là một phụ nữ 29 tuổi đã có chồng và một cậu con trai rất dễ thương. Con tôi là nguồn hạnh phúc và cuộc sống của tôi bây giờ. Nỗi đau mà tôi đang tâm sự ở đây có vẻ xa lạ đối với quan niệm về một gia đình hạnh phúc.

Ngày gặp chồng hiện tại, tôi nhanh chóng quên lời hứa đợi cùng bạn trai mới đi công tác nước ngoài được 4 tháng. Sau sự phản bội này, tôi nhận lời làm vợ anh, dù biết anh đã có gia đình và con trai 10 tuổi và đã ly hôn được 5 năm. Có lẽ lúc đó trái tim và khối óc tôi đã choáng váng nhưng tôi vẫn yêu anh bất chấp sự can ngăn của gia đình và bạn bè. Chúng tôi kết hôn một năm sau khi gặp nhau. Cuộc sống mới của tôi bắt đầu với những bất ngờ không ngờ tới.

Anh yêu gia đình, chăm sóc tôi chu đáo khi tôi sinh con, chia sẻ việc nhà và dù tôi mệt mỏi anh vẫn làm mọi cách để tôi được nghỉ ngơi. Anh là người đàn ông hiện đại, tốt bụng, yêu thương vợ con nhưng trong sâu thẳm có một nỗi buồn vẫn day dứt trong lòng tôi: anh luôn mong muốn đứa con đầu lòng (con của vợ cũ) được sống cùng nhau. Tôi chỉ im lặng khi anh nhắc đến điều đó.

Đọc tiếp  Mợ tôi là giáo viên

Để trút hết yêu thương kể từ khi chồng đón con riêng về chung sống.

Anh ấy nghĩ tôi cũng chấp nhận nó như anh ấy. Một ngày nọ, anh thông báo: “Con tôi sẽ sớm đến sống với chúng tôi. Các bạn phải chuẩn bị tinh thần”. Có lẽ những người đang đọc câu chuyện này sẽ hiểu được suy nghĩ và cảm xúc của tôi. Tôi không hơn bất kỳ người phụ nữ nào trên đời này, tôi không thể hơn họ. Tôi dự định sẽ giữ nỗi khó chịu đó trong lòng mãi mãi và vẫn cố gắng chấp nhận mọi thứ để anh hạnh phúc, con cái anh hạnh phúc, mọi người đều hạnh phúc.

Không ngờ, dầu rỉ ra khỏi tim anh, ngấm ngầm khiến mối quan hệ giữa hai vợ chồng ngày càng trở nên tồi tệ. Sau một thời gian chịu khó và kiên nhẫn, tôi không còn có thể “gần gũi” chồng được nữa. Những cảm xúc, sự an ủi và cả những ham muốn thường thấy trong cuộc sống vợ chồng đã biến mất. Chuyện đó đã diễn ra được khoảng 6-7 tháng rồi và tôi tự nhủ mình sẽ hy sinh vì con, sống vì con và hạnh phúc cho con. Tôi rất muốn cho các con một cuộc sống hạnh phúc, một gia đình viên mãn nhưng tôi phải làm sao khi mối quan hệ vợ chồng không còn như xưa?

Đọc tiếp  Xin lỗi, anh không đủ can đảm để cưới em

Nếu anh đối xử với tôi như một người bạn bình thường, có lẽ tôi cũng sẽ vui vẻ chấp nhận và chung sống vì các con. Có thể bạn không biết cảm giác của tôi lúc này. Tôi không đủ can đảm để nói “Anh không còn yêu em nữa”. Tôi sợ mất đi một gia đình rất cần thiết cho các con tôi lớn lên.

Nếu chúng ta cứ tiếp tục sống như thế này thì những ngày tới cả hai chúng ta sẽ gặp tai họa gì? Rất mong độc giả chia sẻ câu chuyện này. Cảm ơn bạn rất nhiều.

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận