Chào bạn, có thể bạn chưa biết tôi là ai. Hãy để tôi tự giới thiệu, tên tôi là Neko Himatsuo và tôi là huấn luyện viên khiêu vũ dành cho trẻ em và…đồng tính nam. Đúng, tôi thích đàn ông, và người tôi yêu nhất hiện nay là ca sĩ Kataki Hondo. Anh là một ca sĩ, diễn viên điện ảnh nổi tiếng. Anh đẹp trai và có thân hình vô cùng quyến rũ. Căn hộ nhỏ của tôi phủ đầy những tấm áp phích có hình anh ấy. Tất nhiên tôi không ngu đến mức để mọi người biết mình là gay, tôi sống cuộc sống riêng tư và bình thường hơn rất nhiều người bình thường khác. Ban ngày, tôi đến lớp học múa ba lê gần khu chung cư nơi tôi sống và bọn trẻ rất yêu mến tôi. Sở dĩ tôi trở thành giáo viên dạy múa và không tham gia các cuộc thi lớn không chỉ vì chấn thương ở chân khi tốt nghiệp đại học mà còn vì các bạn nam lớp nhỏ. Đừng hiểu lầm, tôi không muốn phạm tội với trẻ vị thành niên, chỉ là chúng trông dễ thương và tôi muốn trở thành một giáo viên có trách nhiệm để bảo vệ chúng, thế thôi. Buổi tối thỉnh thoảng tôi đến quán bar để tìm bạn tình, nơi rất dễ tìm được tình một đêm, hãy nhớ đây chỉ là bạn tình một đêm chứ không phải người yêu. Từ thời đại học cho đến sinh nhật lần thứ 26 gần đây, tôi sống một cuộc sống bình thường hàng ngày. Và sinh nhật của tôi là ngày 24 tháng 12, ngày Giáng sinh, nên có vẻ như mọi người trên khắp thế giới đang chúc mừng tôi. Cho đến một ngày, tôi gặp được người đàn ông quyến rũ nhất đất nước này, không, trên thế giới, hay trong toàn vũ trụ, và cuộc sống tưởng chừng như bình thường của tôi lại trở thành một cuộc sống vô cùng bất thường.
Một tuần trước Giáng sinh, các lớp học buổi chiều được nghỉ nên tôi có vài giờ rảnh rỗi. Chưa đến sáu giờ nên tôi cứ lang thang trên đường, tự hỏi tối nay nên ăn một mình hay tìm ai đó qua đêm cùng. Tất nhiên “ai đó” chắc chắn không phải là phụ nữ, và tôi tôn trọng họ, nhưng tôi sợ nhất khi họ nói, thật đáng sợ. Mẹ tôi là bằng chứng cho điều đó, suốt ngày bà nói rằng cái này tốt hơn chiếc radio mới của tôi. Đang đi, tôi dừng lại vì nhìn thấy hai chàng trai hôn nhau ở góc phố, hay nói đúng hơn là một người từ chối và một người cố cưỡng hôn. Tôi không phải là người nói nhiều nên thường đi bộ đến cửa căn hộ của mình, leo vào thang máy rồi về phòng đánh một giấc hoặc đi tắm. Nhưng những ngày này, không khí Giáng sinh của các cặp đôi khắp nơi khiến tôi cảm thấy như một quả bom hẹn giờ và dễ nổi giận. Nếu hai người đó không hôn nhau trước mắt tôi thì đã không có rắc rối gì. (Đừng nghĩ tôi là người vô ơn, tôi không quan tâm chút nào nếu bạn để ai đó cưới bạn). Nhưng khi nhìn kỹ hơn, tôi bàng hoàng khi biết người được hôn chính là thần tượng Kataki Hondo của tôi. Tên khốn nào dám hôn thần tượng “thân yêu” của tôi, thật không thể tha thứ được! Không cần suy nghĩ, tôi lao tới và đá con đỉa ra khỏi chân Bendou.
-À!
-à!
Một cú đá vào mặt và hắn bay khỏi chánh điện “quỷ” của tôi như một quả tên lửa. Không hiểu sao trong lúc bay, anh ta quay ngoắt 360 độ, mặt “hút thuốc” vào bức tường gạch xanh rêu. Tôi nhìn anh mà hối hận vì đã đá quá nhẹ. Ước gì mình đã đi giày mũi nhọn. Anh ta trừng mắt nhìn tôi với khuôn mặt phẳng lì, rồi quay lại nói chuyện với Bendou của tôi và bỏ chạy.
-Anh sẽ không bỏ cuộc, anh nhất định sẽ có em!
-Ồ không!
Cái gì? Tôi có sai không? Thần tượng của tôi đã làm một điều vô cùng thô tục với con kiến đó. Đúng là thần tượng trên TV rất khác với thần tượng ngoài đời. Bây giờ tôi mới tin lời mẹ nói trước đây. Không sao cả, khuôn mặt đẹp trai và thân hình hoàn hảo của Bendou cũng đủ để cứu lấy nhân cách của anh ấy. Đúng lúc tôi đang suy nghĩ, bả vai tôi chợt giật mình vì bàn tay của Ben Tang, giống như bị dòng điện hàng nghìn vôn giật giật, suýt chút nữa đã bị thiêu chết. Tôi giơ tay ngăn trái tim đang đập như muốn vỡ ra khỏi lồng ngực, quay sang nói với người yêu với vẻ mặt lạnh lùng nhất có thể.
-Bạn có khỏe không?
-Tôi không sao, may mắn là cậu đã cứu tôi.
–Không có gì, vậy tôi đi đây!
-Chờ đợi!
Tôi định bỏ đi thật nhanh thì bị anh ta túm lấy cổ áo kéo tôi lại.
-Và…gì nữa?
-Anh ăn cơm chưa?
-Chưa.
—Vậy thì về phòng tôi đi!
-làm gì cơ?
Tôi hét lên, làm sao có thứ ngon lành nào đó có thể được đưa vào miệng tôi như thế này? Nhưng ai biết được…, tôi nghĩ, đưa tay lau đi dòng nước đang chảy ra từ khóe miệng. Có lẽ Giáng sinh này tôi sẽ không cô đơn. Anh ấy nhìn tôi và cười nhiều đến nỗi tim tôi gần như ngừng đập. Làm sao trên đời này có người có thể cười rạng rỡ đến thế được?
——Để cảm ơn ngươi đã cứu ta, ta đãi ngươi một bữa tối.
-Nhưng tôi đoán…_ Tôi buột miệng rồi phải lúng túng giải thích
-Anh nghĩ thế nào?
-Không…không có gì.
-Vậy thì đi thôi!
Tôi chưa kịp nhận lời thì anh đã nắm tay tôi đi về phía căn hộ nơi chúng tôi ở, mở cửa phòng 606, mời tôi ngồi trên ghế sofa rồi rót cho tôi một cốc nước lạnh.
-Đây là phòng của tôi.
-…
Tất nhiên tôi biết đó là phòng của anh ấy và mỗi sáng tôi đều đứng trên ban công nhìn anh ấy đi làm rồi đến lớp học nhảy. Ngày anh ấy chuyển đến căn hộ của tôi, tôi gần như ở trên chín tầng mây trước khi chạm đất. Tôi thầm cảm ơn anh ấy hàng chục lần vì có kẻ theo dõi không rõ danh tính quấy rối nhà chúng tôi và anh ấy phải đến căn hộ này tạm trú, còn tôi thì phải kiềm chế không đến phòng anh ấy mỗi ngày. Kẻ trộm trên. Honto nói, ngăn cản tôi quét tia laze trong phòng anh ấy.
-Suýt nữa tôi quên giới thiệu mình, tên tôi là Hondou Katanaki, tôi là ca sĩ, nhưng có thể bạn chưa biết tôi!
-tại sao không! Tôi biết anh ấy là ca sĩ và diễn viên truyền hình nổi tiếng nhất đất nước này.
-Sao cậu biết? Tôi tưởng giới trẻ ngày nay sẽ không thích xem phim của tôi?
anh ấy ngạc nhiên hỏi, làm tôi ngạc nhiên vì hình như anh ấy đã nói sai điều gì đó. Quả thực, không một người bình thường nào lại phát cuồng vì một người nổi tiếng thành đạt khác và thường thì mọi người sẽ vô cùng ghen tị. Nhưng tôi không phải người bình thường, và không có người đồng tính nào mà không ngưỡng mộ Katagi Hondo. Mái tóc đen dài bồng bềnh lãng mạn và chiếc mũi cao. Với đôi môi sứt sẹo hình trái tim, bộ ngực cơ bắp săn chắc và làn da màu đồng, chỉ có người mù mới có thể rung động trước Ben Dou. Dù có chết tôi cũng không thể nói điều này trước mặt anh ấy. Nghĩ đến đây, tôi nuốt nước bọt và mỉm cười cay đắng.
– Đi đâu cũng nghe đàn bà, con gái nói về anh ấy nên cũng biết chút ít.
– Đúng rồi, cậu tên gì?
– Mèo Matsuo.
-Naiko?
Anh mở mắt và hỏi lại, môi anh giật giật. Tôi biết chuyện này là thế nào, tôi biết mà. Tôi chán nản nói
-Muốn thì cứ cười, dù sao thì tôi cũng quen rồi!
Anh bối rối nói:
-Xin lỗi, tôi chỉ thấy lạ khi có người đặt tên cho con trai mình là mèo?
-Hỏi mẹ tôi đi, bà yêu mèo điên cuồng. Người ta kể rằng khi mang thai tôi, cô ấy đã nghĩ mình sẽ sinh ra một con mèo. Khi nhìn thấy tôi có hai tay và hai chân, cô ấy vô cùng thất vọng. Vì vậy, để an ủi mẹ, bố tôi đã đặt tên tôi là Neko.
-Tôi không ngờ nguồn gốc tên của bạn lại kỳ lạ như vậy.
– Không sao đâu, chúng ta mới gặp nhau thôi, gọi bằng tên không hay đâu!
-Không sao đâu, tôi cũng muốn gọi cậu là Neko.
Anh lại mỉm cười trước nụ cười vô cùng quyến rũ này, lòng tự trọng của tôi mềm như sợi mì, tôi đỏ mặt lắp bắp.
-tùy cậu…
–Chết tiệt, đã muộn thế này rồi! Hãy ngồi đây một lúc để tôi nấu ăn nhé!
-không cần thiết!
Tôi chưa kịp nói xong thì anh lại bước vào bếp, tôi ngồi đó một mình, cảm thấy sợ hãi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ mình sẽ trở thành gay. Dù có xin lỗi nhưng tôi vẫn phải giữ khoảng cách với anh ấy, vâng, tôi phải làm vậy, tôi không muốn anh ấy phát hiện ra tôi là ai. Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt kinh tởm của người đàn ông quyến rũ nhất đất nước cũng khiến tôi muốn cắn lưỡi! Đang suy nghĩ thì tôi giật mình vì giọng nói đột ngột của anh gọi tôi vào bếp ăn. Khi đang cầm bát, tôi không thể rời mắt khỏi đôi môi đang cầm đũa của Hondo nên bị tác dụng phụ là buồn ngủ và chảy nước dãi. Tôi chỉ tỉnh lại sau khi vị linh mục vẫy tay trước mắt tôi khoảng mười lần.
– Ơ, sao cậu lại ngồi thế này?
– à? Ôi không, tôi chỉ đói nên mới cứng người, đó là tật xấu của tôi!
– Cậu có khuôn mặt dễ thương quá, nếu cứ ngồi thế này, có ngày kẻ xấu sẽ tấn công cậu đấy!
Tôi gần như nhổ nước dùng lên khuôn mặt đẹp trai đang ngồi trước mặt mình. Có lẽ tôi đã bị lộ, tại sao anh ấy lại nói như vậy? Tôi lắp bắp hỏi:
-Tại sao…tại sao bạn lại nói như vậy?
–Có vẻ như hôm nay tôi đã bị tấn công! Anh chàng này là đồng nghiệp của tôi và anh ấy đã chụp ảnh người mẫu với tôi. Hôm nay anh ấy bất ngờ thú nhận rằng anh ấy thích tôi.
-và sau đó? _Tôi lo lắng hỏi
—Tất nhiên là tôi từ chối ngay lập tức. Không ngờ anh ta lại đi theo tôi đến gần nhà và muốn cưỡng hiếp tôi. May mắn thay, bạn đã đến cứu tôi.
-Haha, cậu buồn cười quá, sao có thể bị cưỡng hiếp được!
——Tất nhiên là tôi đang nói đùa. Nếu vừa rồi cậu không lao vào, anh ấy đã phải nằm viện mấy tháng rồi!
—Vậy là anh ấy thật may mắn khi nhận được một cú đá từ tôi phải không?
Tôi mỉm cười, nhưng khóe miệng cứng đờ. Đột nhiên tôi cảm thấy hơi thất vọng, tôi đang mong đợi cái quái gì vậy? Anh tiếp tục đặt câu hỏi
-bạn sống một mình à?
-Bố mẹ tôi đã qua đời và tôi sống ở căn hộ này từ khi còn học đại học.
-Sau này cậu có thể ăn tối với tôi như thế này được không?
-Sao cậu có thể làm phiền tôi!
– Điều gì khiến bạn khó chịu vậy? Tôi coi bạn như một người bạn. Sẽ vui hơn nếu hai chúng ta ăn tối cùng nhau.
-cái này…
Thật là một điều may mắn khi được ăn tối với người mà bạn ngưỡng mộ. Sẽ còn tuyệt vời hơn nếu anh ấy không phải là người đàn ông đẹp trai nhất đất nước Kimotodo. Nhưng thật không may, anh ấy là Hondou, một người đàn ông quyến rũ, còn tôi vẫn là Neko, một người đồng tính nam. Thế là tôi phải tránh xa anh cho đến khi không còn kiềm chế được bản thân mà phạm tội. Thấy tôi im lặng, anh lại hỏi.
– Cậu không muốn ăn tối với tôi à?
Sự nguy hiểm! Anh ấy đang sử dụng phép thuật nụ cười của mình với tôi, và ánh sáng chói lóa gần như khiến tôi tạm thời bị mù. Và…con thỏ tự nguyện rơi vào bẫy sói
-Nếu…nếu chỉ là bữa tối thì không sao cả!
-rất tốt!
Ben Dou hạnh phúc ôm lấy con, rồi con thật sự đã lên trời rồi Bố Mẹ ơi, con sẽ được đoàn tụ với hai người. Tôi sợ tuổi thọ của mình sẽ sớm bị rút ngắn nếu tôi ở gần anh ấy, nhưng tôi càng trốn tránh cái ác thì anh ấy càng dễ bắt được tôi. Trong giờ giải lao, anh ấy kéo tôi đi khắp nơi. Mỗi lần gặp nhau, anh ấy đều quàng tay qua cổ tôi và kéo tôi về phòng anh ấy. Điều này khiến tôi phải đến bệnh viện để truyền máu nhiều hơn. Và mỗi lần tôi từ chối gặp anh, trên môi tôi lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, tôi chỉ biết gật đầu chấp nhận trong nước mắt như một con rối. Tôi thở dài, nhìn tấm áp phích Bendou dán trên đầu giường rồi lặng lẽ thở dài. Nếu ngày đó tôi không mất bình tĩnh xuất hiện trước mặt anh ấy thì tôi đã không rơi vào tình thế trước cửa quỷ, sau là vực thẳm. Tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ ngày càng u ám của tôi, tôi đi ra mở cửa, mắt gần như rơi ra khỏi đầu.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.