Giọt…giọt…những hạt mưa nhỏ như kim rơi đều trên trán rơi thẳng xuống đôi má bỏng rát. Anh vẫn đứng lặng lẽ, bất động, đôi mắt không vui cũng không buồn, tròng mắt đẫm lệ. ánh sáng đã tắt.
Anh đứng dưới mưa, cơn mưa hè vô vị thấm vào khóe miệng. Anh hình dung ra một gia đình hạnh phúc trong quán ăn bên kia đường. Người chồng mỉm cười gắp đồ ăn cho người vợ trẻ nhìn thấy liền trêu chọc cô bằng cách khoe hàm răng không còn răng. Cảnh tượng không có gì bất thường, cũng không đáng để tò mò, nhưng anh vẫn tiếp tục quan sát, mặc kệ những giọt mưa từ cơn gió mạnh tạt vào khuôn mặt lạnh lùng của mình, quên đi những cái cau mày tò mò của người qua đường.
Tại sao?
Anh tự hỏi rồi trả lời với nụ cười gượng trên môi: “Bởi vì người đàn ông làm tròn bổn phận làm chồng, làm cha ở nhà cũng chính là người khiến anh nếm được chữ yêu và nếm từng nụ hôn”. của làn da đàn ông. Người đàn ông đó đã cùng anh ấy uống cà phê trên sân thượng của quán cà phê Zhongyuan tối qua, nhưng bây giờ…
Anh thở dài và bước đi dưới mưa, đôi mắt mờ đi vì làn nước lạnh. Đây không phải là lần đầu tiên anh chậm rãi bước đi bên bờ vực cuộc đời của người đàn ông đó. Mưa vẫn phủ khắp mọi con phố, không ngừng, ngày càng nặng hạt hơn, hoàn toàn trái ngược với tâm trạng bên trong của anh, chỉ có bóng tối và sự im lặng. Có phải tim đã quá tổn thương và không thể ngừng đập sau một cơn đột quỵ nữa?
– cái này! Anh còn muốn tra tấn tôi đến bao giờ nữa?
Có người mắng hắn, giọng điệu nửa lo lắng nửa khàn khàn khó chịu. Người đàn ông đội chiếc áo mưa mỏng lên đầu rồi nói tiếp:
–Nếu trời lại mưa như thế này thì người ở chung nhà với tôi sẽ khổ lắm! Cái gì cái gì? Tướng quân còn đi đâu nữa?
Anh theo đà, trong mắt anh tràn đầy nước mắt, không biết nóng hay lạnh, chỉ biết rằng đôi mắt anh đang dần mờ đi. Người đàn ông kéo anh vào căn phòng trọ quen thuộc, lau tóc ướt bằng chiếc khăn bông thô:
——Ta ngay từ đầu đã nói với ngươi là không được yêu người đã có gia đình, nhưng ngươi không nghe! Tôi luôn bị vị ngọt của lưỡi không xương làm cho say đến chết lặng, lúc ngẩng đầu uống một ngụm nước vì trời mưa, tôi chỉ có thể kêu lên: “Tiểu Tiểu, tôi muốn ăn mì, haha.” không ăn cháo nữa”, thì tôi không làm phiền anh nữa… – Nói xong, người đàn ông ngẩng đầu lên, giọng ai oán – Sao tôi khổ thế, không thuê được chỗ, nghe lời Cám dỗ những cái tên quen thuộc, nhiều cảnh Vuontinhnhan trong Phở là gì nếu lộ diện một lúc sẽ bị ướt mưa rồi sẽ làm đủ mọi cách với tôi nhưng tiếc là bạn trai lúc đó đang bận chơi đùa với người đẹp của mình. Vợ trẻ… than ôi ông trời không có mắt để nhìn Với cái này tôi xinh đẹp dịu dàng sao em lại trách tôi?
– Ai quan tâm chứ? Để tôi yên── Anh quay đầu tránh bàn tay thô bạo, giọng điệu rõ ràng không hài lòng, người khách bình tĩnh mỉm cười.
– Cabin, bố nhớ nhé! Tự xoa đầu mình, cảm giác như tôi sắp “nấu” bạn – và anh ta ném cho anh ta một chiếc áo sơ mi khô – Tôi không khuyên bạn điều gì khi bạn tiếp tục đau buồn, hay tự cho mình một con đường mới . Nhưng tôi nói cho bạn biết, người phụ nữ đó, mẹ của cô bé không có răng đó, không nên là nạn nhân nữa. Đặc biệt, trẻ em được sinh ra trong tình yêu vay mượn và phải lớn lên trong tình yêu thương trọn vẹn. Bạn có phải là người hiểu rõ nhất?
Anh im lặng, lời nói của người đàn ông chậm rãi truyền qua mạch máu, đến đại não của anh, đánh thức “cậu bé lý trí” đã ngủ yên từ lâu. Anh ấy hiểu rồi! Anh cũng là một đứa trẻ sinh ra không có cha nên anh hiểu cảm giác thiếu tình yêu thương là như thế nào. Anh ấy cũng biết cảm giác tổn thương người đã sinh ra mình như thế nào, như anh ấy đã từng khiến mẹ mình khóc khi tiết lộ mình là ai và là gì với bà. Ngày hôm đó, mẹ anh đã khóc rất nhiều, anh cũng rơi nước mắt, nhưng may mắn thay, bà là người mẹ coi hạnh phúc của con cái là niềm vui cuộc sống nên anh không hối hận vì lời tỏ tình của mình. Sau đó anh phải tạm xa người mẹ hiền lành của mình để lên thành phố học tập, nơi anh gặp người anh trai đã có vợ con. Anh cũng nói rõ hoàn cảnh của mình ngay từ khi gặp nhau, anh không hề ép buộc hay lừa dối anh mà nói: Anh chỉ muốn có người chia sẻ niềm vui, nỗi buồn và muốn tránh xa sự “giả tạo” và “. sống đích thực”. Bạn đến với anh ấy khi bạn cần anh ấy và rời đi khi bạn cảm thấy có trách nhiệm.
Khoảnh khắc họ mở lòng với nhau, anh ấy trở thành một khán giả sẵn sàng theo dõi cuộc sống của chính mình. Với anh, chỉ cần giữ một góc nhỏ trong trái tim là đủ rồi. Nhưng hôm nay, sau khi trải qua quá nhiều sự tự lừa dối, trải qua quá nhiều vết thương rỉ máu, giữa cơn mưa rền rĩ, anh phát hiện ra rằng giấc mơ chỉ là giấc mơ.
Anh cầu hôn anh vào một buổi chiều mưa, trong lúc những hạt mưa còn rơi lộp độp trên khung cửa sổ, anh vui vẻ nhận lời, và hôm nay anh quyết định bước ra ngoài mưa gió, nơi chỉ có nước. Anh quyết tâm ép trái tim mình làm điều này, không phải vì lời nói của người bạn cùng phòng mà vì anh biết rằng “trái tim anh không còn chỗ cho nỗi đau, nó cần được chữa lành vết thương, và nó cũng muốn được yêu thương trọn vẹn”.
Mưa vẫn rơi ngoài khung cửa, gió mạnh hơn thổi bay tấm rèm xanh ngọc lục bảo, vài hạt mưa bắn vào, ôm lấy khuôn mặt hồng hào của anh, mũi anh giật giật hai ba lần vì cơ thể bắt đầu lạnh. Giọng nói ấm áp và lo lắng khiến anh nhận ra rằng ngoài mẹ ra, còn có một người thực sự quan tâm đến anh:
– Này em yêu! Hãy thay quần áo. Bạn có muốn tôi giúp bạn không?
– Cho anh ngắm mưa thêm một lúc nữa – Anh quay đầu lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng của người thuê nhà Lúc đó anh chợt nhận ra có một thứ không tên đã tồn tại bấy lâu nay mà anh lại nhắm mắt làm ngơ.
Nghĩ như vậy, hắn mặc kệ những ánh mắt khó chịu, hơi nhếch khóe miệng lên vì phát hiện ra điều gì đó thú vị. Anh gặp một người lạ khi tình cờ đang trú mưa dưới mái nhà, và cầu hôn anh vào một buổi chiều mưa ấm áp thoảng mùi cà phê. Từ đó, cơn mưa nào cũng gắn liền với việc anh và gia đình được ở bên nhau. Nhưng giờ đây, cơn mưa với những giọt nước trong veo lại một lần nữa đưa anh sang một trang mới – một trang không có anh bên cạnh, một trang không phù hợp với những kẻ bước đi bên lề cuộc đời người khác, và chính trong cơn mưa này mà anh phát hiện ra “”Có một trái tim” vẫn luôn chờ đợi anh hiểu được.
Làm sao anh có thể quên cái ngày hai đứa trẻ uể oải khiêng thùng gỗ vào căn nhà tôn rộng hai mươi mét vuông? Làm sao cậu có thể quên được sự cằn nhằn của thầy mỗi khi bỏ bữa vì đi dạy kèm muộn? Làm sao anh có thể quên được cốc cà phê đêm mùa thi đó? Bởi vì đó là chuyện quen thuộc thường ngày nên anh ấy nghĩ đó là điều hiển nhiên? Vì nó quá tự nhiên, không có kế hoạch nên anh không nhận ra sự đặc biệt của nó?
Và điều đặc biệt đó đang gọi anh, nghe có vẻ lạnh lùng nhưng cũng đầy bình tĩnh:
– Này em yêu! Hãy đến trò chuyện với tôi và những người khác! Nhà vệ sinh của anh chàng này “ngon” quá…
Anh mỉm cười – một nụ cười bình yên tràn ngập hạnh phúc.
Mưa vẫn đập trên mái tôn Anh biết mưa không bao giờ đáng ghét! Cơn mưa mang đến cho anh vô số cảm xúc, dù là đau đớn hay buồn bã, và nó cũng khiến anh trân trọng những gì mình đang có hơn.
Cùng một cơn mưa nhưng nó mang nhiều ý nghĩa. Anh yêu mưa Sài Gòn! Cơn mưa hôm nay khiến anh còn to lớn hơn hôm qua.
Tíc tắc tíc tắc…tích tắc…
hết
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.