Nhiều đêm tỉnh dậy giữa chừng sự nghiệp, tôi dằn vặt vì khao khát có một đứa con. 8 năm qua, tôi chưa bao giờ quên ánh mắt con nhìn vào mắt tôi khi nó bước đi.
Tôi 26 tuổi, chưa lập gia đình nhưng đã có con. Hiện tại tôi đang là giáo viên trung học cơ sở. Tôi sống một cuộc đời nhàn nhã nhưng chưa bao giờ có được một phút bình yên trong tâm hồn bởi những ký ức về quá khứ còn đọng lại và cảm giác tội lỗi khi bỏ rơi đứa con trai đang mang thai chín tháng mười ngày.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi xách ba lô một mình vào Sài Gòn học đại học. Vì tôi cũng rất xinh đẹp nên được nhiều người yêu mến.
Tôi có nên nhận lại đứa con bị bỏ rơi của mình không?
Giữa học kỳ đầu tiên, tôi đồng ý yêu một anh chàng thành thị học trước tôi 3 lớp. Anh là một người đàn ông giàu có, thời trang và rất yêu quý tôi. Tôi yêu anh ấy bằng cả trái tim và không hề hối tiếc. Năm 18 tuổi, tôi quá ngây thơ và ngu ngốc khi tin rằng tình yêu là tất cả.
Một ngày cuối năm, tôi biết mình có thai, anh ta ép tôi phá thai. Vì quá sợ hãi nên tôi chỉ có thể nhốt mình trong phòng không dám nhìn ai. Từ đó về sau, người yêu tôi không còn xuất hiện nữa, anh bỏ rơi tôi không thương tiếc.
Chuyến đi đầu tiên trong đời mang lại cho tôi quá nhiều cay đắng và tổn thương, vì đứa trẻ đã quá lớn và tôi không đủ can đảm để tiêu diệt nó. Tôi muốn giữ lại kết quả, về các tỉnh miền Tây sinh con rồi bỏ con trước trại trẻ mồ côi trong thành phố.
Nhìn con trai khóc từ xa mà lòng tôi đau nhói. Tôi còn quá nhỏ để một mình nuôi con, không thể để mọi người biết rằng một cô gái vừa tròn 19 tuổi đã có con. Khi tôi quay người bước đi, tôi nghe thấy một cơn bão đang nổi lên trong mình.
Vài năm sau, tôi tốt nghiệp chuyên ngành giáo dục và về quê làm giáo viên trung học. Tôi chưa bao giờ quay lại trại trẻ mồ côi thăm con vì tôi biết mình không xứng đáng làm mẹ. Nhiều đêm tôi thức dậy lúc nửa đêm, dằn vặt vì nhớ con. Trong tám năm qua, tôi chưa bao giờ quên cách con tôi nhìn vào mắt tôi khi tôi bước đi. Đến bây giờ tôi chưa cặp kè với ai vì tôi hoàn toàn mất niềm tin vào đàn ông.
Cách đây mấy tháng, tôi đưa mẹ lên thành phố chữa bệnh, còn tôi vào trại trẻ mồ côi làm từ thiện. Tôi tra cứu thì ra con trai tôi được nhận làm con nuôi trong một gia đình giàu có nhưng hiếm muộn, nhưng cách đây vài năm cả cha mẹ nuôi của con trai tôi đều qua đời trong một vụ tai nạn ô tô. Cô được đưa trở lại trại trẻ mồ côi và hiện đang học lớp ba.
Tôi rùng mình khi nhìn thấy con mình ngồi một mình ở góc sân, khuôn mặt vô cảm của nó khiến tôi cảm thấy mình là người tồi tệ nhất trên đời. Không ai trong gia đình, bạn bè hay đồng nghiệp của tôi biết về quá khứ của tôi. Tôi có thể làm gì để được gần gũi các con và chuộc tội? Tôi có nên nói sự thật với gia đình và đưa cháu về nhà hay nói dối và nhận nuôi cháu? Mong độc giả có thể cho tôi một lời khuyên để tôi có thể dũng cảm đối mặt.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.