Xem bạn kể chuyện ma, tôi cũng thích thú kể cho bạn nghe những câu chuyện ma mà tác giả đã từng gặp trong đời. . Tôi nghĩ đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi kết hợp với khung cảnh xung quanh để tạo nên ấn tượng ma quái mà thôi.
Tác giả cũng ngủ, nghỉ cạnh hàng trăm xác chết trên chiến trường nhưng không thấy gì cả.
Thỉnh thoảng tôi về thăm nhà vào dịp nghỉ lễ. Khi đến bến xe Đông Đức vào lúc nửa đêm, các quán đều đóng cửa chỉ có vài chiếc xe ba bánh chào đón khách và không có ai ở đó. Tôi bắt đầu bước đi với chiếc ba lô trên vai vì muốn giãn cơ sau một ngày dài ngồi trên ô tô. Không khí ngày hôm đó thật trong lành, thỉnh thoảng lại có vài cơn gió thổi làm lá cây xào xạc, tạo nên những âm thanh ma quái như một dòng điện chạy dọc sống lưng tôi. Cảm giác này là thứ tôi chưa từng có, có lẽ trực giác đã mách trước cho tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra. Đột nhiên có một chiếc xe ba bánh đang chờ tôi, tôi vội nhảy lên và bảo người lái xe ba bánh cho tôi đi bộ phía sau Tháp Bà. Về nhà thăm bố mẹ, khi tôi đến nơi, gia đình tôi đã chuyển đi nơi khác và tôi chưa biết tối nay mình sẽ ở với ai thì người lái xe ba bánh bất ngờ lên tiếng.
-Nếu không phiền, cậu cứ về nhà tôi nghỉ ngơi một đêm, sáng mai chúng ta sẽ giải quyết vấn đề này.
Tôi thực sự rất cảm kích khi bạn nhìn tôi lúc này, nhà bạn cách tôi không xa, vừa đi qua nghĩa trang, giữa nhà có một chiếc bàn gỗ cũ kỹ với ngọn đèn dầu lập lòe trên bàn và chiếc đèn trên tường bên cạnh. Nó. Bếp lò, tôi chợt hỏi.
– Có người trong gia đình tôi vừa qua đời.
Bác ngước lên nhìn tôi và nói.
-Không, cái hộp đó là của tôi.
Tôi cũng không quá ngạc nhiên, vì người già ở quê tôi thường mua đồ trước nên nếu có chuyện gì thì Châu Chấu cũng không phải lo lắng. Đột nhiên có tiếng bước chân trong bếp, một cô gái mảnh khảnh với mái tóc dài mang đến cho tôi tách trà nóng, tôi nhanh chóng cảm ơn, nhẹ nhàng nhận lấy tách trà từ tay cô ấy, lại nhẹ nhàng chạm vào tôi. Hai cha con ngồi trò chuyện một lúc thì biết cô tên Hương, người điều khiển xe ba bánh tên Sáng, mẹ cô đã chết trên đường.
Âm thanh của hai giọng nói làm tôi bình tĩnh lại như một câu thần chú. Tôi cố ngước lên, nhưng hai hình ảnh ấy như bóng trên mặt nước, biến mất rồi hiện ra, âm thanh vang vọng bên tai tôi. Ngồi trên xe quá lâu tôi nghỉ ngơi, mặt có chút choáng váng. Sau đó tôi ngủ thiếp đi trước khi tôi biết điều đó.
Đột nhiên tôi tỉnh dậy, vì xung quanh rất ồn ào, nhiều người xung quanh nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên và tò mò. Thì ra tôi đã ngủ trên mộ Nguyễn Văn Sáng, ngay cạnh mộ Nguyễn. mùi. Tôi rất vui mừng khi ma cũng giúp đỡ mọi người. Chỉ sau khi hỏi những người bên cạnh tôi mới biết. Hai cha con chạy đến đây trong lúc hỗn loạn và chết vì bệnh tật. Dân làng đã quyên góp tiền để vận chuyển thi thể và chôn cất. Tôi thầm thương tiếc cho số phận hai cha con, xin dân làng thắp hương, thầm cầu mong linh hồn họ có thể quay về bên kia thế giới. Hà, tôi cũng thầm nguyện sẽ dùng thân xác này để góp một phần nhỏ bé bảo vệ mảnh đất còn lại của quê hương Việt Nam.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.