Tuổi già (truyện dài)

Phần 1

Tôi mới 17 tuổi nhưng mọi người nhìn thấy tôi đều nói tôi già. Sở dĩ tôi mang tiếng xấu như vậy có lẽ là do tôi bị gọi là đàn bà từ năm 12 tuổi và mất hết hồn nhiên.

Mẹ tôi là người đầu tiên chỉ trích tôi nhiều nhất. Thấy ngực tôi to, thường xuyên để trần, không thèm nhìn, cô ấy lớn tiếng chửi: “Mẹ kiếp, bộ ngực mới nở của tôi giống như tổ mối, vừa truyền cho anh, anh không giỏi chăm sóc.” nó.” Nó, con trai tôi.

Tôi thờ ơ với lời nói của mẹ, thậm chí có lúc tôi còn thầm phàn nàn: mẹ quá già và quá cổ hủ. Tôi nhớ mẹ tôi thường nói với tôi: Ngày xưa giấu ngực như mèo giấu phân. Khi nào nó mọc ra một nụ nhỏ, tôi sẽ dùng vải ấn lại rồi xới giống như bạn, rồi các trưởng lão sẽ đưa cho bạn. Không giống như bạn bây giờ, khi bạn lớn hơn một chút, bạn đã sợ hãi rồi.

Tôi nói đùa với mẹ: Nếu con cứ giữ như mẹ thì liệu con có thoát khỏi những điều buồn cười nó rỉ ra không? Mẹ mím môi nói: Con và mẹ, trứng thông minh hơn vịt. Tôi đã có bổn phận phải canh chừng, kiêng dè để con cái tôi không nhìn thấy, và cuộc hôn nhân đã được định đoạt từ lâu rồi, ai mà biết được.

Đọc tiếp  Người yêu, tình nhân và "bạn bè"

Tôi khẽ cười, mẹ mắng tôi: Con là một lũ vô lý. Một ngày nọ, khi họ ép tôi, tôi không khỏi vùng vẫy, nhấc mông lên và hét lên. Nói thế này, ngực của tôi lúc đó rất to, nhìn ngang và dọc, trông giống như quả mâm xôi, với từng lớp mềm mại.
Tôi rón rén bước vào lớp nhưng càng cố ngăn cản thì sự phản đối của họ càng trở nên bạo lực hơn. Chúng nảy lên như một chiếc võng theo mỗi bước tôi đi. Chàng trai đứng đó cũng phải nín thở và mở to mắt. Một số trẻ chợt nghẹn ngào, phải ngáp để lấy hơi, liếm môi muốn khoe khoang.

Bạn bè thường trêu tôi: Ôi trời, chúng tôi thậm chí còn muốn lật xe vì đèn của bạn quá nhỏ. Khỉ ơi, bạn đã ăn gì mà sưng tấy thế? Họ đang nói chuyện nhưng tôi hoảng sợ bỏ chạy.

Tôi có thể nói gì đây các anh em? Mỗi bàn tay đều có vẻ nghiêm túc, và khi nhìn thấy tôi, họ trông như sắp ngã. Một số thậm chí còn vấp chân, đập tay và ngã xuống đất. Tôi có thể trêu chọc bạn nhiều hơn. Tôi lắc người, ngực tôi lắc lư và hét lên: Trời ơi, chúng nặng đến mức tôi muốn quỳ xuống.

Vừa nói, tôi vừa nghịch ngợm giơ chiếc kèn Tây lên lắc lư kêu ríu rít, trong khi mọi người đều phát ra những tiếng động ngớ ngẩn và nuốt nước bọt. Tôi thích thú với sự thách thức của mình, giả vờ trừng mắt nhìn một người đàn ông đang hẹn hò trong khi nháy mắt với người khác: Làm ơn giúp tôi về nhà sau giờ học!

Đọc tiếp  Hãy nói với tôi rằng bạn trai tôi nghĩ tôi là món nợ suốt đời

Tôi nổi tiếng vì gây rắc rối ở trường. Mỗi người trong số họ đều nghĩ rằng họ đã đoán được suy nghĩ của tôi nên họ nhìn nhau với ánh mắt ghen tị mãnh liệt. Có người ngạo mạn đề nghị: Đừng tán tỉnh gã đó, họ chỉ chờ lợi dụng bạn thôi, nhưng tôi rất yêu bạn, nếu hắn là kẻ khốn nạn thì tôi sẽ để bạn đi.

Tôi đồng ý: vâng, đó là lý do tại sao tôi được gọi là người bảo vệ bạn. Cậu bé phấn khích đến mức tưởng đó là trò đùa nên cúi xuống chào tôi: Tôi bảo cậu ta nhìn xem, cậu ta chưa kịp nuốt ngụm nước bọt vừa chảy ra, sợ nó chảy ra. vào miệng anh ấy.

Tôi chỉ thong thả đi bộ ở nhà và đến trường. Người mẹ càng lo lắng rằng cô con gái cả tin của mình sẽ bị kẻ nói ngọt rồi chơi bài “Mẹ không yêu con nữa” thổi bay, và những quả bom cất trong nhà sẽ bị phá hủy.

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận