Mamak

Khi Trung Quốc mới được giải phóng, có rất nhiều chuyện ma. Người ta kể rằng sau chiến tranh, người chết nhiều, âm dương suy thoái nên đi đến đâu cũng gặp ma. Ban đêm thấy ma trong ngõ, trưa đứng trong bóng tối là chuyện bình thường.

Maggio

Quê tôi lúc đó rất nghèo, sau giải phóng, nhà nước thực hiện chính sách “tự cung tự cấp” và thành lập nhiều hợp tác xã nên cuộc sống rất khó khăn, nghèo đói, thậm chí có gia đình đói ăn.
Miền quê ven biển đầy nắng gió lại nghèo nàn, khốn khổ. Hải sản đánh bắt được rất nhiều nhưng nếu không vào hợp tác xã hải sản thì không bán được đâu, đến nỗi có gia đình không có gạo, ngoài cơm chỉ có thể ăn cá, mực.
Cái nghèo bao trùm từng hộ gia đình và từng khuôn mặt nhăn nhó của người dân. Cuộc sống vốn đã nghèo khó đến mức không ai nghĩ đến việc cho con đi học chữ. Đối với hầu hết người dân ở đây, việc học đọc là một điều xa xỉ và xa lạ.
Cả vùng chỉ có Út, con trai ông Hương Bồ, chủ nhiệm hợp tác xã nông nghiệp là được đi học. Cậu con trai út được cha gửi đi học với thầy giáo ở làng bên cạnh.
Vì đi học xa nhà nên bố gửi cơm và ở nhà thầy giáo, Ute cho phép về nhà 3 lần một tháng, 10 ngày một lần.
Như thường lệ, ngày 10 tháng này cháu xin phép thầy về nhà. 7 giờ sáng hôm đó, Út bắt đầu cuộc hành trình. Quãng đường 18 km không phải là khoảng cách nhỏ đối với mộ cậu bé 15 tuổi.
Ute chỉ đi bộ và nghỉ ngơi. Khi mặt trời ló dạng trên cột điện thoại, anh dừng lại vì đói và mệt, anh ngồi xuống dưới gốc cây ngọc cổ thụ bên đường và lấy một nắm cơm ra ăn. Khi tôi đang ngồi thiền, tôi chợt nhìn thấy từ xa một người phụ nữ đang đi về phía tôi.
Người phụ nữ đến gần ông Utter, nhìn ông và mỉm cười.
-Anh là con trai ông Hồng Bồ, chủ nhiệm hợp tác xã phải không? người phụ nữ hỏi.
– Vâng, tôi là con út.
—Quả thực, tôi đọc không lầm, cậu trông giống hệt bố cậu.
– Dì là ai vậy dì?
– Có thể bạn chưa biết tôi, tôi họ Lê, tôi là em họ của bố bạn. Lâu rồi bạn không đến nhà tôi, không biết bạn có đúng không.
-Anh định ngồi ở đâu?
-Ừ, tôi học ở khu này và bây giờ tôi đang về nhà dì.
-Xin lỗi, bạn còn quá trẻ và phải đi học xa nhà. Bạn đã ăn gì chưa?
Cậu út mở những nắm cơm ra trải trên tay, cậu út nói:
-Ừ, tôi mang theo cơm nắm và chuẩn bị ăn đây.
——Thật xin lỗi. Đừng bỏ cơm nắm đi. Hãy về nhà dì ăn cơm rồi mới quay lại. Dì tôi vừa mua một đống cá bống về nấu canh thơm (dứa) và rất ngon.
Tôi nhẹ nhàng nhìn túi cơm rồi nhìn bầu trời chói chang đến khó nuốt. Cậu út đồng ý theo cô về nhà.
Ven một cánh đồng bỏ hoang đã lâu, cậu út đi theo người phụ nữ dưới hàng cây mù u cổ thụ to lớn. Càng đi, khung cảnh càng hoang vắng, không gian im lặng đến lạ thường, không có tiếng gió hay tiếng chim hót.
Một lúc sau, một ngôi nhà lợp ngói đỏ hiện ra trước mặt người phụ nữ. Cô dừng lại, mở cửa bước vào. Cậu bé thực sự bị sốc trước sự giàu có của người dì.
Vừa bước vào cổng, hai con chó sủa ầm ĩ, thấy Ute gầm gừ nhỏ, ba bốn con chó nhanh chóng chạy tới trói hai con chó vào cột điện thoại. Vào nhà xong, bà bảo con trai mang nước lạnh cho uống. Người phụ nữ nhẹ nhàng gọi:
– Bây giờ mang cơm cho cháu ăn đi, nhanh lên.
Tiếng gọi vừa dứt, hai đứa trẻ trong lễ bưng một đĩa cơm lớn ra xem là đĩa nào: thịt trắng chấm mắm tôm, cá bống nấu canh thơm, cá đối om, mùi thơm tràn ngập. Đây là những món ăn tôi thích nhất, Út nhẹ nhàng nuốt xuống.
Người phụ nữ liếc nhìn cậu út rồi nhẹ nhàng nói: “Ăn cơm đi kẻo đói.”
Người phụ nữ chưa kịp nói xong thì Ute đã bưng cơm vào bát và ăn một cách ngon lành. Anh ăn năm bát cơm lớn cho no bụng.
Ăn xong, người phụ nữ nhờ một người phụ nữ khác đưa nước cho mình và nói:
– Cũng đã trưa rồi, tôi vào nhà tắm nắng rồi chiều mát mới về. Người phụ nữ nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng
Út ngoan ngoãn theo anh như một cái máy, nằm xuống và ngủ thiếp đi.
Về đến nhà, ông Hongbo biết hôm nay cậu con trai quý báu của mình sẽ về nhà nên đã ra lệnh cho gia đình nấu vài món ăn ngon nhưng điều kỳ lạ là đến 2h chiều vẫn không hề có dấu vết của Ute.. Hoặc có lẽ con trai tôi đã không gặp may.
Cả gia đình ra vào, đứng yên. Đến 15h, thời gian chờ đợi có hạn, anh Hương Bồ cùng gia đình 6 người đã ra ngoài tìm kiếm. Anh đã hy vọng hôm nay Ute sẽ không về nhà vì lý do nào đó.
Khi chúng tôi đến nhà thầy thì trời đã chạng vạng. Khi tôi đến hỏi thăm thì cô giáo bảo chú Út đã về nhà từ sáng sớm.
Ông Hồng Bồ vô cùng bối rối hét lên: Trời ơi, con ơi…
Sau đó cả nhóm và cô giáo đốt lửa tìm kiếm. Một nhóm người thắp lên những ngọn đuốc bập bùng và đi dọc theo con đường duy nhất mà Ute đi bộ, không quên ngắm nhìn những ao hồ và bụi rậm ven đường. Tôi đã tìm kiếm nhiều làn đường trên con đường dài 18 km đó nhưng vẫn không thấy cậu bé út. Bạn dường như đã biến mất khỏi cuộc sống này. Ông Hồng Bồ có linh cảm không tốt về cuộc đời con trai mình.
Đêm đã khuya… Lúc đó đã 1 giờ sáng. Mọi người đều mệt mỏi nên ngồi nghỉ bên gốc cây cổ thụ nơi Út đã ngồi buổi sáng. Đột nhiên, thầy nhìn xuống chân mình và nhìn thấy những nắm cơm thầy đã gói cho học sinh buổi sáng để thầy có thể ăn khi đi dạo.
:
– Thưa anh Bồ, đây là bao gạo của Út. Nếu bạn ném một nắm cơm vào đây thì nó sẽ đi đâu?
Mọi người nhìn những nắm cơm, rồi không nói với ai, tất cả đều hướng sự chú ý về phía hàng cây Yushu cổ thụ đầy u ám và ma thuật.
Ông Hongbo cầm đuốc bước vào hàng cây tối tăm, mọi người nhanh chóng đi theo ông… Nửa đêm có ma, sương mù giăng xuống, ngọn đuốc bập bùng trong làn khói, trông lạnh lùng như một ngọn đuốc ma…
Ở cuối con đường, trước mặt mọi người có một cây thu hải đường Qiongya khổng lồ, với cành và lá tươi tốt, bao phủ một vùng đất rộng lớn. Cây mù u này to đến nỗi phải mất khoảng 5 đến 6 người mới ôm được. Anh cho biết ma quỷ thường sống trên những cây cao và sáng sủa như thế này nên ai cũng thấy rùng rợn.
Bỗng có chim lợn trên cây kêu ba tiếng:
Uh…uh…uh…rồi vỗ cánh và bay đi.
Ông lão nói rằng ở đâu có tiếng lợn kêu, tiếng chim hót thì ở đó chắc chắn có người chết hoặc sắp chết. Nếu nó gọi đến nhà nào thì tai họa chắc chắn sẽ ập đến nhà đó nên người ta rất ghen tị với nó.
Trong khung cảnh đầy sương mù này, tiếng cú đột nhiên vang lên khiến mọi người rùng mình. Không ai lên tiếng, nhưng trong mắt mọi người hiện lên vẻ bối rối tột độ.
Không biết ma quỷ đang làm gì, có người giơ đuốc lên nói với nơi con lợn và con chim vừa kêu:
Ôi trời, có một xác người nằm trên cành cây khổng lồ bên kia đường.
Nghĩ rằng họ xấu xa, họ đánh rơi ngọn đuốc và bỏ chạy.
Chỉ có ông Hongbo là vẫn bình tĩnh. Ông giơ đèn pin chiếu thẳng vào cành cây nơi người đàn ông đang nằm. Sau khi bình tĩnh lại, ông nhìn lại thì phát hiện đó chính là con trai út của mình. Anh ngủ ngon lành trên giường của người phụ nữ xa lạ.
Cuối cùng anh cũng đưa anh xuống đất an toàn, nhưng dù gọi điện nhưng anh vẫn không tỉnh lại. Biết ông bị ma ẩn nấp, mọi người xúm lại lấy phân trâu, mảnh sứ, lá cây… mọi thứ… ra khỏi cổ họng ông.
Ông lão hứng nước tiểu thổi vào mặt chú Ute. Ông tỉnh dậy và nghi ngờ hỏi:
Bạn đã ngủ lâu chưa?
….
Sau khi về nhà, Ute bị phân tâm suốt một tuần trước khi trở lại bình thường.
Sau này, khi Út kể lại mọi chuyện cho anh nghe, ông Hướng Bố thở dài nhẹ nhõm rồi nói:
Vậy người phụ nữ tôi gặp là em họ của anh. Người phụ nữ này kết hôn với một địa chủ rất giàu có, sau đó cuộc cách mạng nổ ra, khi họ đang xóa sổ chế độ phong kiến ​​​​địa phương, họ đã bắn cô và tịch thu toàn bộ tài sản của cô.

Đọc tiếp  Thừa nhận bạn trai thường xuyên xúc phạm tôi

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận