Trại Detox – Phần 1

phần 1
Website đã được chuyển sang tên miền mới: tuyensextv.me Nếu bạn muốn gửi truyện thì chỉ cần gửi qua email. [email protected] Xin vui lòng!

Nếu ai đó hỏi tôi: “Nơi nào khó quên nhất trên thế giới?” tôi sẽ trả lời ngay không chút do dự: “Trại Detox”. Nhưng tôi không có lý do gì để hỏi: “Vậy nơi nào trên thế giới là đáng nhớ nhất?”, có lẽ tôi sẽ ngần ngại và đưa ra câu trả lời tương tự: “Trại phục hồi chức năng”.


Theo định nghĩa của riêng tôi, phục hồi là điều trần tục nhất trên thế giới. Ít nhất tên của nó không khớp với chức năng thực tế của nó chút nào. Trong số 10 người cha đi cai nghiện ma túy, có 9 người tái nghiện và một trong số họ có lẽ đã phải nhập viện tâm thần vì chấn thương đầu do chơi quá nhiều. Vì vậy, theo tôi, vai trò chính của trại cai nghiện chỉ có một: giúp người nghiện lấy lại sức để về nhà và tiếp tục hút thuốc.

Rehab cũng là thứ nhảm nhí từ một góc độ khác, có nghĩa là nó không biết đúng sai. Thật là bực bội khi một thanh niên cao ráo, đẹp trai, vóc dáng như người mẫu như tôi lại bước vào trại và được nhận. Bác sĩ nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng nói:

– Chi phí chơi một ngày là bao nhiêu?

Tôi cũng nói với vẻ mặt lạnh lùng:

– Hai vạn chú ơi!

Bác sĩ trợn mắt mắng tôi:

– Bạn đang đùa với các quan chức à?

Mẹ ơi, ngày đầu tiên vào trại, con như nín thở. Nói nhảm, chắc hắn dám lấy kim đâm vào họng tôi – nghĩ đến đây, tôi quay lại gãi đầu gãi tai rồi đáp:

– Vậy cho tôi hỏi một ngày tôi chơi hết bao nhiêu tiền?

Sắc mặt ông lão u ám, tay đang viết gì đó vào sổ. Đừng thực sự viết “đã đi cai nghiện vì nghiện game” trong hồ sơ bệnh án của tôi. Tôi không biến thái như những thanh thiếu niên ngồi trước màn hình máy tính 24/7. Viết xong, anh ta lớn tiếng gọi một người mặc bộ đồ bảo vệ bế tôi vào và chửi tôi rất nặng:

– Câu trả lời của bạn thật vớ vẩn, không có thuốc nào cả phải không?

Tôi đã ký. Anh ấy chỉ cần uống thuốc thôi, anh ấy không điên đâu. Nhưng tôi không thể trách anh ấy, tôi chỉ có thể tin tưởng rằng một đứa trẻ đến trại cùng gia đình không nghiện ma túy. Nhưng thành thật mà nói, hoàn toàn là vì… lòng hiếu thảo đã đưa tôi đến nơi địa ngục này.

Lúc đó tôi 24 tuổi, vẫn là một độ tuổi rất bốc đồng. Khi đi làm cãi nhau với sếp cũ đang dịch bệnh, tôi suy sụp. Tôi có nhiều thời gian rảnh, uống cà phê vào buổi sáng và đi uống rượu hoặc đi bar với bạn bè vào buổi tối. Những kẻ này cũng hiền lành và chỉ có tội cạnh tranh. Đôi khi chúng tôi phấn khích và rủ nhau làm những điều ngây ngất nhưng những điều đó chẳng liên quan gì đến tôi.

Thứ nhất, tôi không hứng thú với ba tình huống này, thứ hai, tôi có một người anh luôn dọa tôi nếu nghiện nhưng tôi vẫn yêu đời. Nhưng bằng cách nào đó Chúa đã khiến tôi vướng vào toàn bộ vụ bê bối với nhóm đó. Quán bar bị đập phá và toàn bộ nơi này được đưa về đồn cảnh sát để xét nghiệm nước tiểu xem có phản ứng với ma túy hay không. Tôi không có vấn đề gì nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không có vấn đề gì.

Đọc tiếp  Hạnh Phúc Đến Muộn - Phần 1

Điều chào đón tôi khi tôi về đến nhà là khuôn mặt ướt đẫm của mẹ. Cô ấy làm như thể tôi vừa đi lính ở Iraq về và đang khóc rất nhiều.

– Ôi Chúa ơi, chuyện quái gì đã xảy ra với tôi khi đi chơi với mấy gã bệnh hoạn đó vậy? Bạn không yêu bố mẹ mình chút nào phải không?

Tôi thở dài, không biết dùng lời nào để an ủi cô ấy. Anh trai tôi, anh Hồng, trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt không hề giống anh em chút nào.

– Bạn không trốn học nhưng họ nói bạn hút cần sa phải không?

Ôi trời, ba thứ nhảm nhí này…mọi người đều tệ quá! Tôi đang định trả lời thì lại thấy một khuôn mặt buồn bã đang nhìn chằm chằm vào tôi. Lời vừa nói ra đã bị nuốt chửng lại. Nói thật nhiều khi chỉ hít vài hơi là thay đổi cảm nhận 3 món này ở nước ngoài bán nhiều thế, sao lại xếp vào nhóm người chơi hàng trắng? Tôi gãi đầu:

– Chúa ơi, bạn biết những điều này, hút thuốc không làm bạn nghiện. Người Việt ở nước ngoài mang theo nhiều đồ như vậy mà công an cũng không bắt.

Phản ứng trước một số lập luận đầy hiểu biết và bảnh bao của tôi là một loạt những lời than vãn và than vãn. Mẹ có biết “Tin tức An ninh Thế giới” mẹ thường đọc là sản phẩm văn hóa độc hại nhất thế giới không? Nếu MSG có ác cảm với họ thì có lẽ nó sẽ trở thành thuốc độc hạng A, chưa kể họ đã viết ba vụ để thu hút khách hàng. Tất nhiên là cô ấy không tin tôi – làm sao cô ấy có thể tin tôi vì một ấn phẩm có dấu đỏ của Bộ Công an – luôn khẳng định rằng chỉ cần hút một điếu cần sa là gây nghiện, và nếu bạn không chơi với nó nhiều sẽ khiến bạn nghiện, bạn sẽ phát điên và bị tổn thương não. Tôi hoàn toàn bất lực trước lời giải thích này, và hoàn toàn bất lực khi nghe ông già nói những lời giống như Thẩm phán Tòa án Tối cao:

– Đừng nói chuyện với nó nữa. Hồng Minh ngày mai sẽ mang hắn đến trại của ta!

Tai tôi như bị sét đánh. Cuộc sống chỉ có thể là tôi, hút cả tá cỏ dại trong suốt cuộc đời và hôm nay mang đồ đi cắm trại. Tôi nhìn khuôn mặt vô hồn của ông lão, nhìn khuôn mặt dũng cảm của ông già, nhìn tia hy vọng lấp lánh của bà lão, trong lòng thầm nói: ***% cuộc đời chết tiệt này!

…Bạn đang đọc Detox Camp Nguồn: https://truyensexnunglon.com

Trại cai nghiện – Đúng như tôi tưởng tượng, đó là một điều đáng sợ. Dẫu sao, rất nhiều người bạn tôi từng chơi thân đã bỏ cả tuổi trẻ nơi đồng ruộng, rừng rậm để đến những trung tâm cai nghiện như thế này. Đó là một nhà tù thực sự – những người nghiện ma túy làm việc chăm chỉ ngày này qua ngày khác và mơ về một cuộc sống mới vào ban đêm. “Địa ngục trần gian” – đó là kết luận của tôi về nơi tôi sẽ đến, theo một người bạn đã ở đó vài năm.

Bình thường tôi rất dũng cảm, nhưng lúc này giọng tôi run lên vì tội lỗi:

——Anh Hồng, anh thật sự muốn đưa tôi đi mấy năm sao?

Ông già nhẹ nhàng nói “Ừ”. Để trái tim tôi đập thất vọng một lúc trước khi vỡ òa:

—Không phải là tôi không biết về cỏ ba vụ! Tuy nhiên, lần này tôi phải tự mình trải nghiệm để không gặp rắc rối lần nữa!

Đọc tiếp  Vợ của bạn thân tôi - phần 1

Trái tim tôi tràn ngập bóng tối. Tôi cũng nghĩ anh trai chết tiệt của tôi đủ thông minh để hiểu những loại thuốc vớ vẩn này, nhưng tại sao anh ấy không chỉ cho tôi vài lời? Anh ấy dường như đã đoán được ý tôi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:

– Nếu bạn nghĩ bạn đang trách tôi, tại sao bạn không nói với bố mẹ tôi, phải không? Nhưng chỉ vì ba điều này ổn không có nghĩa là tôi phải như thế này mãi. Nếu bạn chơi một thứ, bạn sẽ muốn thử thứ khác, và nếu bạn chơi với những người bạn đó, nếu bạn không thất bại ở một thứ, bạn sẽ làm hỏng thứ kia. Nhiều người mạnh hơn bạn gấp 10 lần mà vẫn vấp ngã không đứng dậy được. Bạn nghĩ mình giỏi đến thế sao?

Thấy anh tức giận, tôi im lặng. Giọng anh lại chuyển sang giọng dịu dàng:

– Tuy nhiên, tôi chỉ quay lại sau khi xa nhà được 5 tháng. Tôi đã đến đó và tận mắt chứng kiến ​​cơn nghiện là như thế nào và khi tôi quay lại vào ngày mai, tôi nghĩ bạn sẽ tự mình hiểu ra mình phải làm gì. Trong cuộc sống ai cũng mắc sai lầm, nhưng cứ mắc phải ba sai lầm này được coi là vô vọng.

Tôi cũng không nghe thấy anh có suy nghĩ triết lý nào về cuộc sống và tương lai. Tôi chỉ cần biết rằng tôi mới đi được 5 tháng! Điều này thật tuyệt vời so với kế hoạch rời thành phố trong vài năm của tôi. Sẽ không có ai chết trong 5 tháng nữa.

Khi đến nơi, tôi hơi bối rối vì “Địa ngục trần gian” không hề như tôi tưởng tượng. Một mảnh đất khá rộng, có tường bao quanh và cổng sắt rất lớn bên ngoài. Có một vài người mặc đồng phục an ninh đứng bên ngoài, bên trong trông giống như một khoảng sân rộng – tôi đoán là do tôi nghe thấy tiếng la hét, giống như họ đang chơi trò chơi gì đó. Điều này trông không giống địa ngục chút nào, phải không?

Nơi tôi ở thực sự chỉ được gọi là trại phục hồi vì đây là một loại trại rất cụ thể. Đây không phải là trại giam ba người nghiện ma túy như đi trại cải tạo, đây là nơi dành cho những đứa trẻ mà gia đình vẫn quan tâm, chăm sóc. Bằng chứng là nó có giá quá cao nhưng phần thưởng là những tiện nghi và hoạt động giống như một khu nghỉ dưỡng bình dân. Bữa sáng, bữa trưa và bữa tối được cung cấp. Tiền thuê nhà đủ để trang trải tiền xăng. Phòng có máy lạnh, TV, máy chơi game, máy nghe nhạc, dàn âm thanh nổi và radio. Nói một cách đơn giản, những người nghiện ma túy thường gọi trại này là: viện điều dưỡng.

Dù hơi thất vọng vì không được trải nghiệm “địa ngục trần gian” nhưng thực ra tôi vui đến mức ngất đi. Dù thế nào đi nữa, ở một nơi như thế này còn hơn là xách cuốc đi rừng sắn trong những báo cáo tôi thường thấy.

Tuy nhiên, trải nghiệm đầu tiên của tôi tại cơ sở cai nghiện đó, nơi trông không giống địa ngục trần gian, chẳng có gì thú vị cả. Đây không phải là một “bước đột phá”.

Những người mới đến sẽ được tập trung vào một khu vực gọi là khu vực phục hồi. Khu vực này là khu vực khép kín dành riêng cho những ngày đầu điều trị. Nhóm người được đưa đến đây đều yếu ớt và kiệt sức, nằm trên mặt đất với đôi mắt trắng bệch, trông như những con ma đói thiếu thuốc. Tôi bước vào với chiếc gối trên tay, nhưng không ai nhìn tôi cả. Họ vẫn còn bận nằm xuống thở hổn hển.

Đọc tiếp  với hai chị em cùng một lúc

Tôi lặng lẽ bước đến bên giường, đặt chiếc gối lên, đặt tay lên trán rồi nằm xuống. Một cảm giác bất lực và chán nản tràn ngập trong lòng tôi. Chưa bao giờ trong những giấc mơ điên rồ nhất của mình, tôi lại tưởng tượng rằng một ngày nào đó mình sẽ ở cùng với nhóm người ném đá này. Khi nước mắt sắp rơi, một giọng nói thì thầm vang lên từ tay tôi:

– Này các em, lấy cho tôi chút nước!

Tôi nuốt nước mắt và giận dữ quay đi. Bây giờ tâm trạng tôi không được tốt. Tôi nhìn thấy một anh chàng vạm vỡ có hình xăm màu xanh lá cây đang nheo mắt nhìn tôi. Trong căn phòng đầy quỷ đói này, có ma cũ ức hiếp ma mới không? Tôi khinh thường nói một câu:

– Nước? Tôi có thể mở miệng để đi tiểu được không?

Bộ xương to lớn hét lớn, tôi tưởng hắn sắp lao vào. Không ngờ hắn lại nói một lời khiến tôi giật mình lùi lại:

– Bạn thật tuyệt. Hãy đợi tôi…tốt hơn bạn…

Đã xảy ra lỗi trong cuộc chiến. Đợi cho đến khi mọi chuyện ổn hơn trước khi chiến đấu lại. Tại sao anh ấy không đợi đến khi tôi già để chúng tôi có thể đấu tranh với nhau một cách thuận tiện? Ồ, tôi quên mất, nhìn anh ấy, anh ấy lớn tuổi hơn tôi. Tôi đang tâm trạng không tốt, có người tâm sự sẽ tốt hơn phải không?

Khi anh vừa định bước tới chọc vào mỏ anh trai đầy hình xăm của mình vài cái thì chăn ở giường bên cạnh mở ra. Một khuôn mặt hiền lành quay sang tôi và nói nhẹ nhàng:

– Đừng bận tâm, họ đang dùng ma túy. Cố lên nhé, bạn sẽ sớm mệt thôi!

Tính cách của tôi rất nhẹ nhàng, không hề nặng nề. Nghe hắn nói xong thấy hắn có vẻ ốm yếu, dù có đánh nhau với hắn cũng không vinh dự chút nào nên tôi quay lại giường ngồi xuống. Anh ấy nhìn tôi và mỉm cười, với vẻ mặt tao nhã và trí tuệ, như thể anh ấy hài lòng với màn trình diễn vừa rồi của tôi. Anh nhẹ nhàng kéo chăn ra, ép mình ngồi dậy và nói với tôi vài lời:

– Tôi tên Dũng, bạn tên gì? Đây có phải là lần đầu tiên bạn đến đây?

Vẻ mặt lịch sự của anh ấy khiến tôi quý mến anh ấy. Tôi thản nhiên trả lời một số câu hỏi của anh ấy và hỏi anh ấy về điều kiện sống của tôi. Dù sao thì tôi cũng chỉ mới tham gia và cần một số thông tin về những nơi này nên sau này tôi có ra ngoài cũng không có gì ngạc nhiên. Anh trả lời câu hỏi đầu tiên một cách nhẹ nhàng nhưng bằng giọng yếu ớt. Một lúc sau, anh ấy có vẻ muốn nghỉ ngơi, tôi không hỏi thêm gì nữa, anh ấy nhìn tôi cười khô khan:

—Nhìn bộ dạng của cậu hồi phục nhanh như vậy, chắc các cô gái trong trại sẽ đánh nhau nhiều lắm phải không?

Sự ngạc nhiên? Tôi cũng không nghĩ có cả con gái ở trại này. Nhưng tại sao con trai có thể nghiện còn con gái thì không? Nhưng tôi không quan tâm đến chúng chút nào. Tôi không thiếu con gái, vậy tại sao tôi lại phải đánh bài với mấy cô ở đây?

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận