Bối rối vì bị ám ảnh vì bị người yêu làm nhục

Vì tin tưởng anh nên có lần tôi đến phòng anh chơi và hứa sẽ ở lại đến sáng hôm sau rồi quay lại vì trường cách xa anh. Cũng chính cái đêm định mệnh đó, hắn đã cướp đi mạng sống của con gái tôi, ngay lúc tôi khóc lóc đau đớn và cầu xin sự tha thứ.

Sự việc đáng tiếc này đã xảy ra cách đây một năm nhưng vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi. Tôi sinh ra trong một gia đình được bố mẹ chăm sóc chu đáo, cho tôi ăn học đàng hoàng. Đặc biệt, dù khó khăn đến mấy, bố mẹ tôi vẫn cố gắng hết sức lo cho việc học hành của con cái và có công việc ổn định. Tôi luôn tự hào. .

Tôi là con út trong gia đình nên được bố mẹ và anh chị em chiều chuộng hết mực. Tôi biết mình phải chăm chỉ học tập và nghe lời bố mẹ, anh chị em. Có lẽ tôi lớn lên trong không khí gia đình như vậy nên khi nghĩ đến tôi sẽ hình thành những suy nghĩ tích cực, đặc biệt là về trinh tiết. Khi biết mình đã “trưởng thành”, tôi đã học được rất nhiều điều về tuổi thanh xuân qua sách, báo, Internet. Tôi biết rằng khi có thể sinh con, tôi phải luôn cẩn thận.

Thừa nhận bị ám ảnh bởi sự xấu hổ của người yêu

Tôi đã tự hứa với mình rằng tôi sẽ làm được điều này, rằng tôi sẽ giữ mình trong sáng cho đến đêm tân hôn, hoàn toàn dâng hiến cho người chồng tương lai của mình. Thế nên suốt cuộc đời sinh viên cho đến năm cuối đại học, tôi chưa hề yêu ai, tôi chỉ biết học, trong thâm tâm tôi luôn chỉ biết học để bố mẹ và anh chị em không phải thất vọng nên tôi đã thắng’ đừng thất vọng. Tôi ghét những cô gái hư hỏng, không giao du với những kẻ lạc loài mà chỉ giao du với những học sinh ngoan ngoãn và học giỏi.

Đọc tiếp  Thú nhận cha mình quá khó đối phó

Khi còn là sinh viên, tôi luôn cố gắng bảo vệ quan điểm con gái phải biết giữ gìn cho đến đêm tân hôn, bạn bè luôn bảo tôi là người phong kiến, cổ hủ, lạc hậu và tôi chấp nhận tất cả. Tôi coi thường những cô gái hư hỏng, từ đó tôi càng tự hào vì mình học giỏi, không chơi bời và luôn nghe lời bố mẹ, anh chị em. Tôi cũng nói với bạn bè rằng nếu ai đó cướp đi mạng sống của con gái tôi, tôi thà tự sát còn hơn sống.

Trong cuộc sống không ai biết đến từ nghi ngờ. Năm cuối đại học, tôi phải chịu rất nhiều áp lực trong học tập. Trong lần thực tập cuối cùng, ông trời đã cho phép tôi gặp lại anh và rơi vào tầm ngắm của anh một lần nữa. Lúc đầu chỉ là quen nhau bình thường, rồi thời gian trôi qua tôi đồng ý yêu anh sau khoảng sáu tháng vì tôi chỉ nghĩ mình sắp ra trường và muốn lưu giữ những kỷ niệm đẹp thuở còn đi học.

Khi chấp nhận tình yêu, tôi cũng nói rõ rằng tình yêu phải trong sáng, lành mạnh và không được vượt quá ranh giới. Tôi tuyệt đối tin tưởng anh ấy và nghĩ rằng anh ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương tôi vì tôi đã nói với anh ấy rằng anh ấy sẽ tự sát nếu điều đó xảy ra. Khi tôi nhận ra sự ngu ngốc của mình thì đã quá muộn vì tôi đã tin tưởng anh và có lần tôi sang phòng anh chơi và tôi đồng ý ở lại đến sáng hôm sau vì trường cách xa anh. Cũng chính cái đêm định mệnh đó, hắn đã cướp đi mạng sống của con gái tôi, ngay lúc tôi khóc lóc đau đớn và cầu xin sự tha thứ.

Đọc tiếp  CÔ GIÁO KIỀU XUÂN

Kể từ giây phút đó, dù anh có xin lỗi và hứa sẽ kết hôn nhưng tôi vẫn sợ. Tôi suy sụp, không chịu ăn uống, sợ hãi mọi thứ, không còn kiêu hãnh mà coi thường bản thân và hành hạ bản thân, nhất là ngày nào cũng khóc, ngồi một mình và khóc trong đau đớn. Tôi nghĩ đến cái chết và tìm ra cách chết phù hợp nhưng tôi không đủ can đảm vì sợ mình không chết sẽ khiến bố mẹ đau khổ và mang lại tủi nhục cho gia đình.

Tôi sống trong tâm trạng u sầu suốt 7 tháng trời, không nói chuyện với ai và chịu đựng một mình trong im lặng. Tôi suy sụp cả về thể xác lẫn tinh thần, sụt cân và thường xuyên đau đớn. Tình cảm của tôi dành cho người yêu dần phai nhạt, trong tôi không còn tình yêu nữa mà chỉ còn hận thù. Tôi ghét bản thân mình nhất, vì quá ngu ngốc và cả tin.

Thời gian trôi qua, tinh thần của tôi được cải thiện. Tôi tốt nghiệp đại học loại xuất sắc, bố mẹ cho tôi một công việc ổn định, mức lương tương đối và một vị trí trong xã hội. Ở tuổi 24, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc yêu một ai đó và kết hôn. Tôi làm việc chăm chỉ để nuôi sống bản thân và trả ơn cho bố mẹ. Dù cố gắng không nghĩ về quá khứ nhưng mỗi lần ngồi một mình, tôi lại khóc và hành hạ bản thân. Tôi phải làm gì để quên đi quá khứ? Cảm ơn bạn rất nhiều.

Đọc tiếp  Thằng Tâm – Quyển 2

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận