Hang động thời đại 4.0 – Phần 1

phần 1

Ngày hè nóng nực của năm quan trọng nhất cuộc đời tôi.


Ở vùng ngoại ô Singapore, gió tạt vào mặt, tôi lấy chiếc Exciter và bay đến trường cấp 3, nơi tôi sẽ phải gắn bó suốt ba năm tới. Tôi cảm thấy bất an vì tôi đang cầm một tập tài liệu chứa đầy những thứ tồi tệ ở trường cấp hai, và tôi sẽ gặp rắc rối nếu nó bị trả lại.

Đến trường, ngôi trường được bao phủ bởi những tán lá phượng cổ thụ nở đầy hoa đỏ, giống như màu đỏ của cây Phượng chào đón mùa hè nóng bức. 4 tầng hai bên ngôi trường cũ, kiểu xây trường học điển hình, tôi chán ngán nhưng chỉ vài phút nữa thôi tôi sẽ tự nguyện ký bản án ba năm tù.

Ồ, tôi quên mất, để tôi tự giới thiệu. Tôi cũng là một người bình thường như bao người khác, nhưng tôi ở đây không phải để nói về mình mà để nói về một chặng đường có thể nói là gập ghềnh và vinh quang nhất.

Em tên Duy Anh hiện em đang bước vào giai đoạn cấp 3 khó khăn nhưng em không thực sự quan tâm đến lời nói vì em sống xa bố mẹ từ nhỏ nên cũng quen rồi. Thấy mọi người đều có bố mẹ đi cùng, tôi không thấy buồn vì đã quen rồi.

Khi tôi lên ba, bố mẹ tôi ly thân và bố tôi đi làm kỹ sư dầu khí ngoài khơi khoảng hai lần một năm. Mẹ tôi cùng gia đình chuyển đến Canada và hiện chỉ sống với ông bà nội.

…Bạn đang đọc truyện Cave trong thời đại 4.0, nguồn: https://truyen3x.pro

Đi vào phòng lấy hồ sơ… Tôi nhìn quanh và thấy một cái giỏ trên bàn. Tôi đặt hồ sơ lại vào giỏ. Đột nhiên có một giọng nói từ phía sau làm tôi giật mình quay lại. Một vài cái tát.

Nhưng nhìn ra thì có vẻ như là người quen, nhưng nhất thời không biết là ai, chỉ thấy bộ ngực săn chắc trong chiếc váy dài mỏng hiện ra lờ mờ trước mặt.

– Cậu không nhớ tôi à? – Ừm, cậu… nhìn quen quen, nhưng cậu không nhớ đó là ai à? – Tôi… – Cô Thùy Dương, con gái của chú tôi, lâu rồi không gặp, cô có nhớ không?

Tôi ngẫm nghĩ rồi chợt nhớ ra dù rất thân nhưng tôi và Thùy Dương cũng ít gặp nhau vì thường chỉ gặp Bác Hồ trong những buổi họp mặt gia đình giỗ Bác nên quên mất. Có lẽ là cách đây năm sáu năm, nhưng tôi chợt nhận ra rằng cách đây năm sáu năm, Thùy Dương là một cô gái da đen với mái tóc bù xù, bây giờ cô ấy đang đứng trước mặt tôi, với một diện mạo hoàn toàn khác, làn da hoàn toàn khác. Trắng như sữa, ngực to và mông tròn trịa.

– Ôi chị ơi, lâu rồi em không thấy chị học ở đây – Em… – Ồ, chị định nộp hồ sơ chuyển trường ở đâu – Thùy Dương… – À mà chị…

Thùy Dương hơn tôi 2 tuổi, tôi mới học xong lớp 11 và tôi nhận ra tuổi trẻ thay đổi con người một cách khủng khiếp như thế nào. Từ một cô gái duyên dáng trở thành một mỹ nhân xinh đẹp đứng trước mặt, tôi phải thốt lên rằng:

Bây giờ cô ấy trông khác hẳn, cô ấy trông thật xinh đẹp─Tôi…

Thùy Dương có lẽ ngạc nhiên khi tôi nói vậy nên cô ấy có vẻ sững sờ vài giây trước khi trả lời:

– Này này, bạn thật ngọt ngào, nhanh tay lấy file này nhé…

Nói xong Thùy Dương cầm tập tài liệu đi thẳng vào phòng. Vì vậy phải mất rất nhiều thời gian.

Vào trong, Thùy Dương nói chuyện với một dì ở đó nên hồ sơ được duyệt nhanh chóng, mọi việc cũng xong xuôi, sau đó tôi hẹn xem lịch học 10 ngày sau, tiếc là lại hỏi Thùy Dương. .

Đọc tiếp  Cha và Vợ – Quyển 2

– có thời gian? – Tôi… – Tôi còn chưa nói xong, để thầy duyệt thêm tài liệu rồi rời đi.

Vì mọi chuyện kết thúc quá nhanh nên nhờ Thùy Dương nên tôi cũng muốn cảm ơn nên chỉ đi bộ đến ghế dài đợi khoảng 30 phút thì Thùy Dương xách túi bước ra ngoài, áo choàng bay trong gió. không khí, dáng đi duyên dáng và vẻ đẹp thiếu nữ đầy nữ tính của cô ấy khiến tôi không muốn rời mắt.

– Bây giờ bạn đi uống nước ở đâu? – Thùy Dương… – Tôi thấy được ở đâu, cô không biết. – Tôi… – Có một nhà hàng rất đẹp, nhưng tôi không thể đi bộ được. Không, tôi không chạy nhiều lắm, này này…

Thùy Dương ngồi trong xe, hai tay ôm chặt eo tôi, khi xe tôi chạy đi, có tiếng gió rít bên tai, có lẽ Thùy Dương sợ hãi ôm chặt hơn, nghiêng người về phía trước, áp ngực vào sát tôi. .

Nhưng chỉ chưa đầy 10 phút, cảm giác mềm mại mà tôi vừa tận hưởng đã hết. Giống như bao cô gái khác, quán ăn ngon của Thùy Dương là quán trà sữa nhưng tôi không mấy hứng thú với món đồ uống này. Làm dịu cơn khát của bạn.

– Giờ trông em khác lắm, cao hơn xưa rất nhiều – Thùy Dương… – Chào em, lâu rồi nhưng đúng là năm sáu năm rồi anh không gặp lại… – Em chỉ đùa khi em khen thôi tôi bây giờ… … – Thực sự thì em đẹp quá, sao có thể đùa được? – Nếu anh nói quá thông minh, nhiều cô gái sẽ chết… – Vậy anh có chết không?

Tôi nhanh chóng pha vài câu chuyện cười để cuộc trò chuyện trở nên thú vị hơn, và đúng như tôi mong đợi, Thùy Dương đã có khoảng thời gian vui vẻ cười đùa, trò chuyện vui vẻ và gắn kết.

Tôi và Thùy Dương đang ngồi thì một nhóm học sinh trường Thùy Dương bước vào quán. Một nhóm nữ sinh trông như những bông hoa khiến tôi muốn hóa thành ong đi hút mật. Tôi nhìn đoàn người đi ngang qua và nhanh chóng phát hiện ra điều đó bằng trực giác của con gái Thùy Dương.

– Đôi mắt của bạn giống như radar khi bạn nhìn thấy một cô gái, nhưng bạn có thể tin vào điều đó khi bạn nói rằng bạn không có bạn trai – Thùy Dương… – Điều này không đúng vì tất cả các cô gái trong trường tôi đều như vậy. Đẹp thì có một chút kỳ quặc. – Chà, sao một cô gái lớn tuổi lại không chuẩn bị được?

Ngồi dưới nước khoảng một tiếng, hai đứa trò chuyện đủ chuyện trên trời dưới đất nên tôi xin số điện thoại và trang Facebook của Thùy Dương để sau khi đăng ký có thắc mắc gì thì hỏi Thùy Dương. Thời gian nên tôi định chở cô ấy về nhà nhưng Thùy Dương bảo có bạn chở về nên dừng lại.

Thùy Dương bỏ đi và yêu cầu trả tiền nhưng tôi không cho cô ấy trả nên đến đây cảm ơn cô ấy đã giúp tôi trả tiền.

Tôi đến quầy tính tiền, Thùy Dương đi ra ngoài, nhìn ra ngoài thì thấy Thùy Dương lên xe của ai đó phóng đi. Tôi không quan tâm lắm, nhưng xe Thùy Dương ngồi có ống xả HD nên âm thanh chói tai.

Trả tiền xong, tôi lên xe và tiến thẳng đến một nơi không kém phần quan trọng trong cuộc đời mình: võ đài. Tôi học võ thuật từ năm 6 tuổi và kể từ khi bố mẹ tôi ly thân, tôi không còn hứng thú với bất cứ thứ gì ngoài karate, mặc dù hiện tại tôi đã đạt đai đen cấp 3. Tôi ngủ quên nhưng không ai nói gì.

Đọc tiếp  Tam Giác Tình Yêu - Phần 1

Khi đến phòng học võ, tôi gặp ngay người bạn thân nhất của mình. Cậu ấy là con trai của thầy dạy võ tôi dạy cậu ấy bằng tuổi nên là bạn lâu năm. thời gian trước đây. Bảo tuy là con của một võ sư từng học ở đây nhưng hình như chỉ học võ cho vui, không có hứng thú nên vẫn chịu sự chỉ huy của tôi.

– Hôm nay về sớm thế – Bảo… – Ừ, mình vừa nộp hồ sơ cấp 3 xong mới ra, nhưng hôm qua bạn gọi cho mình thì mình ngủ quên không nghe máy… – Mình đang định thuyết phục bạn học Muay Thái, bạn có đi không? – Mẹ ơi, con trai thầy karate giờ muốn học Muay Thái, nếu bố nó biết nó là đứa hư. – Bạn thật ngu ngốc. Bạn nói đây là luyện tập, biết đâu sau này tôi sẽ mở được phòng tập Muay Thái. – Này, tôi đang tập ở đây, còn phải dạy bọn trẻ và giúp bố cậu, tôi có thời gian đâu? – Hãy thử nó trong một tháng và bạn sẽ nghiện ngay lập tức, ở đó có rất nhiều bài tập cơ bắp và bạn sẽ trông rất tuyệt nếu đến đó và tập luyện, tin tôi đi.

Tôi cũng bị anh thu hút, vì rất thích có một thân hình đẹp nên đã đồng ý hẹn anh đăng ký lớp Muay Thái sau buổi tập. Hai chúng tôi đã cùng nhau chiến đấu trên sân tập hơn. 3 ngày. , toàn thân chúng tôi kiệt sức.

Tôi lấy điện thoại ra xem Facebook thì thấy Facebook của Thùy Dương vừa đăng trạng thái check-in rạp chiếu phim, tôi lẩm bẩm trong lòng, phải về đi chơi một điều cô gái nói là đúng.

Baobao bước ra nói: Đi thay quần áo nhanh đi, đã bốn giờ chiều rồi.

Tôi gật đầu, đi vào tắm rửa thay quần áo rồi hai người đi đến phòng tập Muay Thái do Bảo tìm.

Khi đến tôi rất ngạc nhiên trước sự đầu tư ở nơi này bao gồm cả phòng tập gym và phòng tập võ riêng, tôi đã thích ngay khi nhìn thấy và rất vui khi nhận được gói tập thử.

Đăng ký xong chúng tôi về nhà vì vừa tập xong bên kia và không muốn mệt mỏi. Từ nay về sau, tôi sẽ tập luyện vào những ngày khác, khi nào đói tôi sẽ nhờ Bảo nấu vài bát mì.

Xe mì này ở gần trường cấp 3 mới của tôi và Baobao, và có lẽ chúng tôi ăn ở đây nhiều hơn ăn ở nhà.

Khi chúng tôi bước vào, chủ quán nói: Các bạn vẫn như trước chứ?

Được rồi, giống như ông chủ trước.

Hai người chưa kịp ngồi xuống thì bên kia đường đã có tiếng sấm sét, một chiếc xe máy phóng ra khỏi con hẻm đối diện với xe bán mì rồi lao xuống đường nhanh như chớp.

Trong chớp mắt, tôi có đủ thời gian để nhận ra hình bóng tôi đã nhìn thấy sáng sớm hôm đó và âm thanh không thể nhầm lẫn của một chiếc ô tô. Quả thực, Thùy Dương và gã đó đã lái chiếc xe tàn phá ngôi làng đó từ con hẻm vừa mới xuất hiện.

Chủ quán lập tức kêu lên: Ôi trời, tôi sợ đến mức suýt rơi vào nồi canh. Xe gì mà chạy như tàu hỏa vậy?

Tôi và Baobao bật cười ngay khi nhìn thấy vẻ mặt của ông chủ. Ông chủ lại nói: Vừa rồi anh ta vào ngõ, bây giờ anh ta đang rời khỏi ngõ.

– Ông chủ, nhà ông ấy có ở đó không? – Baobao… – Không, trong ngõ đó có mấy nhà, ngõ đó là ngõ cụt. Có thể các chàng trai và cô gái sẽ đến một khách sạn và ở lại, kể cả việc này.

Đọc tiếp  Cô bạn cũ dâm đãng

Tôi mở mắt ngay vì nhiều chuyện, Thùy Dương bảo tôi phải về nhà, nhưng lúc này tôi ra khỏi ngõ với một anh chàng và chủ quán hỏi một câu. Làm tôi tò mò.

…Bạn đang đọc Hang Động, truyện thời đại 4.0, nguồn: https://truyen3x.pro

Một buổi sáng không có nắng và mây đen kéo đến. Hôm nay theo kế hoạch có 4 lớp hè vào buổi chiều nên tôi đã hẹn với Bảo đi tập Muay Thái từ sáng. , nhưng tôi cảm thấy đã có tiến bộ tích cực.

Khi tập karate, cơ bắp của tôi phát triển rất ít, nhưng sau khi tập tạ ở phòng tập mới, tôi tăng từ 65kg lên 70kg và cơ thể trông hoàn toàn cơ bắp. Vì vậy, bây giờ tôi tập luyện rất chăm chỉ và tôi có cơ bụng rất tốt nên tôi thực sự thích…

Sau khi luyện tập được hai tiếng, tôi và A Bảo thay quần áo rồi đến trường. Không hiểu sao chúng tôi lại được xếp vào cùng một lớp dù đăng ký cùng một trường. Hai người vừa rời sân tập thì trời bắt đầu mưa to. Họ không mặc áo mưa nên phóng xe của tôi một cách điên cuồng.

Vì chạy quá nhanh nên đến trường nhanh hơn tôi nghĩ nên trước khi cổng trường mở ra, hai cậu bé đã đứng trước hiên phòng bảo vệ cùng một nhóm học sinh đến sớm chờ gửi xe.

Nhưng tôi chợt nhìn thấy một chiếc ô tô rất quen đậu bên đường, vì tôi đã nhìn thấy mấy lần, tôi chắc chắn đó là xe của người đàn ông đèo Thùy Dương, nhưng tôi vẫn không nhận ra khuôn mặt.

Nhưng chợt tôi nghe thấy một nhóm người không mặc đồng phục đứng rất gần tôi nói chuyện:

– Anh lại đến đón Dương à? – Anh chàng mặc áo đỏ… – Bây giờ tôi chợt nhớ anh ấy nên tôi dẫn anh ấy đi chơi. – Bạn trai Thùy Dương… – Có nhớ con gì thì nói với mẹ – Anh áo đen… – Haha, nhớ ra còn gì nữa thì kiệt sức – Bạn trai Thùy Dương…

Dù đứng ở nơi đông người nhưng họ không hề tỏ ra tôn trọng mà chỉ nói chuyện nhưng vì ai cũng có việc riêng nên không ai chú ý ngoại trừ tôi nghe rõ. Ba người tiếp tục nói chuyện với nhau…

– Quen nhau đã lâu, tôi nhớ mới gặp nhau phải không, sao dễ dàng thế – Người áo đỏ… – Chỉ vài tháng thôi, có lẽ là hai, ba tháng? – Anh chàng mặc áo đen… – Ừ, thế này, anh ấy gặp tôi khoảng một tuần sau bữa tiệc sinh nhật của tôi, uống rượu say sưa, tôi lại đóng vai anh chàng trong khách sạn – bạn trai Thùy Dương. – Mẹ anh ấy vui và có một cô con gái nhỏ xinh – Anh chàng mặc áo đen… – Có một tuần tôi vào khách sạn 4 ngày, mỗi lần đưa con đi học là mẹ tôi như đụ tôi như cái máy , cô ấy đi chơi rồi về nhà.

Nói xong, ba người cùng nhau xem trong điện thoại di động của bạn gái Thùy Dương có gì rồi thì thầm khen ngợi: “Không cần đoán cũng biết chẳng phải thứ gì tốt lành”.

Chợt tiếng trống trường vang lên, cổng trường mở ra, học sinh ùa ra như đàn ong. Trong khi tôi đang nghĩ về câu chuyện của Thùy Dương, tôi nhìn đi chỗ khác và chợt nhận ra ở đây có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp. , bước ra khỏi cổng trường, lên xe giống bạn trai Thùy Dương rồi phóng đi trong mưa.

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận