Tôi đi làm ca đêm về và ngủ đến trưa nhưng vẫn không thấy khá hơn. Nếu tôi không nghe thấy âm thanh của vở opera, có lẽ tôi vẫn đang ngủ và không quên ăn trưa. Nhưng cái cách cô ấy lạch bạch như vịt báo ngay cho tôi biết cô Tân đã về. Mấy hôm trước cô ấy đi sinh con, tôi không ngờ cô ấy lại về nhà sớm như vậy. Tôi vẫn mở mắt hỏi: Có phải anh Tân không? Tôi nghe thấy một phản hồi. Tôi lại hỏi: Thế sao tôi không ở nhà thêm vài ngày nữa? Bà Tân than thở: “Tôi không thể bình tĩnh được nữa, lo ở nhà không có ai chăm sóc, ăn bừa sẽ bị bệnh mà chết. Hiện nay bệnh loét dạ dày đã nhiều rồi”. , bệnh viện không có đủ chỗ.
Tôi đã rất hạnh phúc khi nghe nó. Tôi và chị Tân ở chung một nhà, tôi mới biết chị và giám đốc nhà máy là một “đôi vợ chồng già và trẻ”. Bố của bố có bà nội đã lớn tuổi nhưng luôn dẫn chị gái đến giám sát, thỉnh thoảng có chỗ chọi gà, an toàn không lo bệnh tật. Mỗi tháng không đủ tiền, anh dùng cô làm cối, cầm chày tới lui, mài cối mấy lần rồi bỏ đi.
Thấy nam nữ ở chung không tiện, ngay từ ngày đầu tôi đã yêu cầu dọn ra ngoài nhưng cô ấy từ chối. Khi ở một mình, cô sợ hãi tất cả mọi thứ, từ đạo tặc cho đến những kẻ liều lĩnh, và dù thế nào đi nữa, thà có một người đàn ông còn hơn. Tôi sợ cô gái kia ghen nên cô ấy nói đừng lo lắng, chỉ cần thừa nhận tôi là họ hàng thôi. Vợ chồng tôi thỉnh thoảng chỉ cần thay một lon nước mắm nên nghe cô nhiệt tình giới thiệu là em gái cũng không phải là “vui vẻ”.
Có lần, anh không chạm vào đầu tôi mà ân cần nói với tôi: Hãy ở bên em gái và chăm sóc nó cho anh. Có người ở đây nên tôi không phải lo lắng, tôi buồn ngủ quá nên ở đây lo cho cô ấy. Tôi ậm ừ và hoàn thành công việc.
Cô Tân lúc nào cũng phẳng như con vịt, lưng cong như con tôm luộc, tôi trêu cô: Lưng cô rất hung ác vì mỗi lần lại gần anh là cô lại nao núng nên anh chỉ cần bắn. ra khỏi quan tài Chắc chắn bạn đang mang thai. Cô ấy không những không tức giận mà còn ức hiếp tôi: Đồ quỷ sứ, cậu nói bậy quá.
Khi cô ấy bắt đầu bước đi, trước khi nhìn thấy ai đó, cô ấy đã nhìn thấy bộ ngực của chính mình treo trước mặt. Tôi hét lên đùa: Xe tăng có đèn pha tới đây. Cô ấy đang cười như điên. Tôi đùa như con kiến: Sao ngực chị to thế? Cô ấy chửi tôi một cách trìu mến: Phụ nữ sinh ra đã có ngực, muốn thì to, nhỏ thì lấy, không muốn thì lấy. Nếu bạn hỏi về thứ gì đó vô dụng hoặc nặng nề thì bạn có nên chặt nó ra và vứt đi không?
Tôi im lặng: Ừ, đừng làm mất vô ích, nếu anh ta nhìn thấy mà phát hiện bị mất thì yêu cầu tôi trả tiền là chết. Nếu bạn cần tôi giữ nó cho bạn, nếu thỉnh thoảng bạn muốn lấy lại, tôi sẽ dán nó lại cho bạn. (Trích từ ************.com) Anh yêu cô vì hai quả bưởi và sẽ đá cô nếu cô cắt chúng. Cô Tân lao tới đấm đá tôi, tôi dùng tay chặn lại khiến cô tử vong. Cô ấy quằn quại nên tôi phải ôm cô ấy và khóa chặt để tránh bị đánh. Tôi nắm chặt tay kéo cô ấy vào ngực mình, sợ cô ấy tiếp tục vùng vẫy nên tôi phải dùng mu bàn tay xoa mạnh ngực cô ấy trước khi ôm cô ấy.
Tôi đi làm muộn và cô ấy ở nhà một mình. Mỗi khi bạn trai đến chơi, hai người dành nhiều thời gian cho nhau, nếu không thì cô ngủ một mình. Sáng về đến nhà, có khi mẹ còn ngủ, mệt thì tôi nằm xuống. Nhưng cô ấy cứ phàn nàn về thói lăng nhăng của tôi, nói rằng đàn ông bẩn thỉu như bệnh phong, quần áo chưa giặt và có mùi hôi. Cô nhặt nó lên và giặt cùng với quần áo của mình. Tôi lại nói đùa: lúc cô ấy giúp tôi giặt quần áo, cô ấy bảo tôi nằm lên đó hay cô ấy nằm trên đó đuổi theo tôi?
Hai chị em đùa giỡn như vậy cả ngày, ai cũng bớt buồn một chút. Một lần, khi tôi đang ngủ quên, cô ấy kéo đầu tôi lên và yêu cầu thay đồ. Tôi cằn nhằn nhưng cô ấy không nghe. Là một cậu thiếu niên thức dậy với con cặc trong quần, tôi rất xấu hổ thay cho mẹ. Cô bình tĩnh nói: Chết tiệt, nó còn nhạy hơn cả cò súng. Cô động viên tôi: Trong khoa có ai thiếu nam thì mang “kẻ săn đuổi” về nhà khoe. Tôi giả vờ vô tội hỏi “bắt” nghĩa là gì, cô giận dữ nói: Chỉ là đưa bi vào lỗ rồi đập thôi. Tôi giữ vẻ mặt nghiêm túc: Sau đó tôi bế cô ấy lên và cô ấy đồng ý hôn tôi. Bạn thấy đấy, tôi cảm thấy như muốn xé toạc quần áo của mình ra.
Sáng nay ngực cô ấy đang chảy sữa. Họ đã rung chuyển kể từ khi bạn rời đi. Tôi thèm khát mở miệng, không nhịn được nữa, thỉnh thoảng liếm môi. Cô rên rỉ: Bố ơi, bố muốn gì nhiều thế? Tôi nói: Em ơi, hai trái dừa của em to đến nỗi nước gần như tràn ra ngoài. Nhìn chúng di chuyển mà em khát quá. Cô vung tay đuổi đi: vớ vẩn, sữa cho con bú, cái gì cũng muốn chia sẻ. Tôi gãi đầu gãi tai mà không nói được lời nào.
Tôi bắt đầu nói với cô ấy về chủ đề khác: Tôi thành thật khuyên cô ấy đừng tức giận, vì nếu cô ấy quen ăn và nhịn, cô ấy sẽ cảm thấy khó chịu khi chúng tôi hôn nhau. Cô ấy giả vờ không hiểu tôi hỏi gì và nói một cách mơ hồ: Không ăn hoặc đói mà không cảm thấy khó chịu? Tôi phải nói rõ lại lần nữa: Không, ăn nghĩa là ăn những thứ khác chẳng hạn như bạn nói đó là bạn đút tinh hoàn vào lỗ mà đụ. Anh lấp đầy cô, và rồi chuyện gì xảy ra với cô khi cô không làm thế? Cô lại chửi: Đầu óc cô có bệnh nên luôn nghĩ sai.
Thành thật mà nói, thật điên rồ khi sống với cô ấy và im lặng. Thân hình nó nhão nhoét, ngực là vú, mông là mông, nó bảo tôi mút đi cho khỏe hơn. Nhiều khi tôi nhìn thấy cô ấy quét nhà, vo gạo giơ mông lên, khi cô ấy cử động tay, ngực rung lên và mông vặn vẹo, tôi rất muốn cô ấy cắn tôi lần nữa. Tôi tưởng rằng nếu vú lấp đầy cổ họng thì sẽ rất mềm. Còn mông tôi xin hãy lột da và cắn vào da, nghe còn tệ hơn cả cắn hạt dưa.
Nhưng tôi chỉ dám nghĩ tới thôi, bà ngoại cũng không dám nhắc đến. Tôi e rằng bạn quá kiêu ngạo để phụ nữ có thể phản ứng khi một người đàn ông bước vào làm sai điều gì đó. Dù thế nào đi nữa, khi sống chung cũng phải thận trọng và vô tư, giống như một bát nước đổ đi đổ lại nhiều lần mới đầy.
Tuy nhiên, một ngày nọ, tôi không hiểu tại sao mình lại dùng lực, cũng không hiểu tại sao, nhưng tay tôi nắm chặt lại và run rẩy, như thể đang cân một vật gì đó rất lạ nên cô ấy cảm thấy rất kỳ lạ. hỏi: Bạn muốn cân gì? Bạn đang chơi với gạo nếp trên tay như thế này? Tôi ngượng ngùng và không muốn bị bắt gặp, nhưng dù có thì tôi vẫn mong chờ: Tôi cố nhìn xem bộ ngực của cô ấy to bằng bàn tay mình, hôn được. Đừng nhìn ngực cô ấy rỉ ra, tôi muốn nhảy ra ngoài, ngứa quá.
Cô Tân có vẻ tự hào trước lời khen của tôi. Cô hơi ưỡn ngực, để bầu ngực bồng bềnh như một sản phẩm, hào hứng nói: “Nó không lớn nhưng nhiều sữa quá, bé bú tới hút lui không hết, lúc đó tôi thấy khó chịu. xem tổ.” Tôi bướng bỉnh hỏi cô ấy: Vậy sao cô không để tôi cho cô ăn? Lúc này tôi định đưa tay định nắm lấy ngực cô ấy nhưng cô ấy nhanh chóng né đi và hét lên: Không biết đối phương có bằng lòng không, nhưng tay tôi lại muốn tóm lấy cô ấy. Tôi mỉm cười trả lời: Vì dù đứng ở đâu cô ấy cũng dang rộng hông khiến tôi tức giận. Tôi muốn họ nhưng cô ấy luôn mang họ ra ngoài để quyến rũ họ.
Một ngày nọ, tôi không biết mình đã ăn gì và bụng tôi đau như điên. Khi đi làm muốn dùng hết đồ nên tôi phải xin phép con gái để nghỉ ngơi. Khi lái xe, tôi sợ bụng sẽ tụt xuống quần. Về đến nhà, tôi bỏ chạy như ma, ôm mông chạy ra ngoài. (************.com report) Cô Tân đang cho con bú, áo trơn và ngực nặng trĩu. Tôi mệt đến mức không còn sức để đùa, nhưng bụng tôi đau đến mức tôi thậm chí không có thời gian để đóng cửa phòng tắm.
Tôi ngồi dậy và rặn mạnh nhưng bụng tôi đau và tôi không thể đại tiện được. Anh ta đổ mồ hôi đầm đìa và thở như một con lợn bị nhiễm độc. Cô Tân liên tục hỏi: Có chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy? Sau đó, khi thấy tôi rên rỉ còn to hơn cả tiếng đàn bà sinh nở, cô vội đặt đứa bé xuống rồi chạy vào xem chuyện gì. Tôi không thể ngồi xuống hay thậm chí đứng lên, con cặc của tôi đang lủng lẳng. Nhưng khi thấy chị Tân lao vào chưa kịp kịp buộc lại áo, tôi chợt hét lên: Ôi trời, chị ơi. Cô Tân tưởng tôi trêu cô nên mắng: “Đừng lo chuyện ị, khen cô ấy đi, mèo của cô ấy”. Tôi khua tay điên cuồng, cảm thấy đau bụng nên nắm hết cái này đến cái kia. Tôi hét lên: “Đừng đùa nữa. Bà tôi không đùa đâu. Đau đến nỗi bi của tôi sắp rơi ra ngoài. Bà không giúp tôi bế mà chỉ đứng đó phàn nàn”.
Cô Tân nhìn thấy hạt mồ hôi của tôi nên biết là thật. Cô tiến lại gần, giận dữ nói: Ôi, bố vào nhanh đi, bố tham quá sẽ bị đuổi đi. Tôi mở to mắt nhìn ngực cô ấy, hy vọng nó sẽ làm dịu cơn đau, nhưng tôi không thể làm được. Cô ấy thấy tay tôi run rẩy đến mức trượt khỏi vai tôi, cô ấy phải nắm lấy cánh tay tôi vòng qua lưng để giữ vững. Một cánh tay của tôi bị cô ấy tóm lấy nhưng tôi vẫn còn lảo đảo nên tôi phải vòng tay còn lại quanh người cô ấy để tôi không bị ngã.
Chính cánh tay tội lỗi này đã giúp tôi tiếp tục bước đi. Bởi vì tôi nhận ra rằng phía trước cánh tay của cô ấy đang đặt trên nách và bàn tay của cô ấy bằng cách nào đó đang đặt trên ngực cô ấy. Cảm giác ấm áp và mềm mại của ngực lập tức đánh thức tôi dậy, tôi xoa xoa ngực và quên đi cơn đau, bụng tôi chợt bớt ngứa hơn.
Nhưng khi dạ dày của tôi không còn bận rộn nữa, tôi bắt đầu gặp vấn đề về tinh hoàn. Nó cứ vươn tới tận cốt lõi của mình, gật đầu, gật đầu như bao người khác. Chị Tân không khỏi bật cười: Dù không chạy trốn kịp thời nhưng chị vẫn có thể đương đầu được. Lợi dụng lúc cơn đau dịu đi, hai mảnh quần áo của cô ấy mở ra, tôi kéo cánh tay đang bị kẹp ra và dùng hai tay xoa xoa ngực cô ấy. Cô Tân muốn phản đối nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cầu xin của tôi, cô lảng tránh: cô không hiểu lý do. Con bóp ngực thì hết đau nhưng sao tinh hoàn cứ cọ vào mông bố vậy?
Tôi ngượng ngùng nhưng Tâm nói sẽ không đẩy tôi ra. Tại sao tôi không thử bóp ngực và thổi vào mông cô ấy cho thỏa mãn nhỉ? Cô Tân thấy tôi làm vậy liền nhắm mắt lại, tôi véo ngực cô cho xẹp xuống. Sau đó, khi cô Tân rên rỉ, tôi từ từ tiến lại gần, dùng một tay véo ngực cô. Sữa khó chịu trào ra khiến tôi không thể nuốt kịp. Sữa cũng trào ra từ bầu ngực bị ảnh hưởng và tôi không thể dừng lại được.
Tôi sờ soạng và mút mạnh ngực cô. Cô Tân cảm thấy toàn thân yếu ớt, tay run rẩy dữ dội. Cô ấy chộp lấy hai hòn bi của tôi và bóp mạnh đến mức khiến tôi nghẹt thở. Hai chị em không ngừng giúp đỡ lẫn nhau, ai cũng có lợi, ai cũng bù đắp những khuyết điểm của mình. Tất nhiên là tôi có lợi thế hơn cô vì tôi có thể bóp bằng cả hai tay và ngậm bằng miệng, còn Tân chỉ chạm vào chứ không tiến xa hơn.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.