Chuyện người lớn của chú giám hộ

Ông Tú ngồi đó thở hổn hển nhìn ra ngoài cửa, đôi tay thô ráp, chai sạn cầm điếu thuốc đang cháy dở. Chắc cũng sắp đến giờ sếp đến công ty làm việc rồi. Hầu như sáng nào ông Tú cũng nhớ rõ đã đến giờ nhân viên cho vay tới.

Cô là giám đốc nên so với tất cả nhân viên trong công ty, cô cũng là người đến muộn nhất. Khoản vay đến công ty lúc hơn chín giờ sáng một chút, khi nghe thấy tiếng động cơ ô tô, anh Tú biết giám đốc sắp tới.

Ông Tú ném mẫu thuốc lá vào chậu mai cũ trước sân. Sau khi chào hỏi ngắn gọn, ông nhanh chóng lái xe của giám đốc về nhà. Công việc hàng ngày của anh Tú bắt đầu như thế.

Sở Bảo Vệ

Ông Tú năm nay đã ngoài sáu mươi, làm công việc hiện tại được hơn nửa năm. Công việc bảo vệ của anh chẳng là gì so với công việc đồng áng anh làm ở nông thôn. Anh ta có dáng người giống nông dân, làn da rắn chắc và nhiều gió, mái tóc gần như trắng hoàn toàn, nhưng chỉ có bộ râu khiến anh ta trông rất oai phong.

Trước giải phóng, ông Tú gia nhập quân đội địa phương, đóng quân ở một đồn cách nhà không xa. Trong chiến tranh, khi sự sống và cái chết quá gần gũi, tuổi trẻ của ông Tư không phù hợp, ông cũng có dịp lên thành phố chơi vài ngày. Sau mấy tháng lao động cải tạo, ông trở về nhà và sống với vợ con cho đến nay.

Thật trùng hợp, có một lần cậu con trai út của chú Tân từ gần đó đi dự đám tang, khi đang chơi đùa, cậu kể về công việc ở thành phố nơi mình làm việc và chợt nhớ đến một câu chuyện ngắn. , vì họ không có thời gian thuê bảo vệ.

Câu chuyện tưởng chừng rất đơn giản nhưng anh lại nháy mắt với chú Tư ngồi cạnh và hỏi:

–Hình như chú Tú lên thành phố làm bảo vệ.

Anh Tú cười rạng rỡ, nhìn nó với giọng dịu dàng:

——Ồ, hãy để các bạn trẻ làm những việc này. Tôi đã lớn rồi, có thể ở nhà lo ba ruộng.

– Anh Tú, anh có thể thử tìm việc làm được không?

Giọng cậu út cầu xin ông Tú.

– Lương khá nhỉ, Út?

– Tôi nghe nói gần bốn triệu.

– Ừ, nghe hay đấy.

Ông Tú đang trầm ngâm lắng nghe câu chuyện của Ute thì có giọng nói của một người đàn ông khác xen vào. Tháng nào cũng nhiều tiền như vậy, so với ngày xưa nông dân vất vả quanh năm chỉ thiếu hụt, quả thực là điều ông Tú chưa bao giờ dám mơ tới. Nhưng nếu tôi đi rồi, ai sẽ ở nhà chăm sóc vườn tược và đồng ruộng? Thôi em thử 1 tháng xem có tiếp tục được không, vì em nghe Út nói công ty đang cần gấp, và anh ấy cũng bảo trước đây cũng có vị trí tuyển dụng nhưng có một số bạn trẻ làm bán thời gian. một thời gian dài rồi bỏ. Giám đốc nhờ người quen giới thiệu một ông già trông coi công ty, công việc chính của cô là ở lại công ty trông nhà vào ban đêm, ban ngày chỉ trông xe mà nhân viên ra vào.

Đọc tiếp  Đàn Bà

Cũng nói thêm rằng đây là công ty tư nhân nhỏ chuyên nghiên cứu thị trường nên ít khách hàng và công việc cũng không ồn ào như những doanh nghiệp xung quanh.

Sau đó, anh Tú cũng sắp xếp và thử cùng Út vào thành phố xem tình hình thế nào. Không ngờ chuyến đi đó về sau lại trở thành nỗi xấu hổ đối với anh. Hơn sáu tháng sau, anh Tú chỉ được về quê vài ngày trong dịp Tết.

Bây giờ anh Tú đã quen với công việc này nên cũng không còn nhớ nhà nhiều nữa.

Anh Tú vẫn còn nhớ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ở văn phòng công ty, đó là ngày đêm đầu tiên anh thử việc. Anh ngủ trên ghế sofa trong phòng khách của công ty với chiếc quạt quay. thượng đẳng. Anh hầu như không thể ngủ được cho đến khi gần sáng, anh mới ngủ được một chút. Có lẽ vì xa nhà, nhớ người thân nên tôi cảm thấy xa lạ.

Chúng tôi xin giới thiệu sơ qua về công ty nơi anh Tú làm nhân viên bảo vệ. Đó là một công ty nhỏ chỉ có mười lăm người. Nơi làm việc của công ty được thuê từ chủ nhà, một sĩ quan quân đội giàu có đã nghỉ hưu. Đó là một ngôi nhà ba tầng nằm ở trung tâm của một khu phố văn hóa khá yên tĩnh, xung quanh có rất nhiều cây xanh mát mẻ. Nhà xây dựng không đồng đều, có nhà cao, có nhà thấp, có nhà cũ, có nhà mới. Đã hơn mười năm kể từ khi khu dân cư mới được xây dựng. Hầu hết đây là nơi ở của các quan chức được cấp đất để xây dựng và cho thuê.

Phố tuy nhỏ nhưng có nhiều quán cà phê, quán ăn trưa văn phòng, quán ăn nhỏ ngay góc phố luôn đông đúc khách hàng, nhất là vào buổi trưa và cuối tuần.

Phía trước văn phòng công ty có sân rộng để xe, phía trên cổng có giàn hoa giấy nhiều màu rất đẹp. Có một lối đi ở phía bên phải của ngôi nhà dẫn vào bếp ở phía sau.

Tầng trệt được bố trí làm khu lễ tân và khu lễ tân. Văn phòng nhân viên nằm ở phía sau và tầng hai. Tầng trên cùng làm phòng giám đốc, khá rộng, có phòng tắm riêng, trải thảm sang trọng và một chiếc ghế sofa lớn để tiếp khách của giám đốc. Phía sau là sân hiên trống để phơi quần áo và đựng đồ lặt vặt, phía trên là bồn chứa nước inox khá lớn.

Đọc tiếp  Quán cà phê ánh đèn mờ – Truyện ngắn 18+

Căn nhà được công ty thuê nằm cạnh một xưởng đóng gói nhỏ, căn nhà bên cạnh là của một cặp vợ chồng. Chồng là công chức, vợ là giáo viên.

Nó khá chi tiết, bởi những điều bất ngờ xảy đến với anh Tú cũng đều xuất phát từ những nơi này.

<--nextpage-->

Sau thời gian thử việc hơn một tuần, có vẻ như anh Tú đã được công ty tuyển dụng chính thức, bởi sự cẩn thận và tuổi tác của anh Tú khiến giám đốc cho vay yên tâm hơn.

Hãy nói về giám đốc của công ty này, bà Loan, năm nay 45 tuổi, chồng bà là Long đang học cao học ở Anh, còn con gái bà là Thu đang chuẩn bị vào đại học. Anh Tú chỉ được mọi người biết đến từ khi mới vào công ty. Anh ấy có tính cách nông dân khá hiền lành và hơi nói nhiều do đã lớn tuổi. Ông cũng có một số cháu. Ông lên thành phố làm việc nhưng cũng rất nhớ các cháu. Có dịp về thăm, ông dành dụm được một ít tiền để mua quà cho vợ và cháu trai.

Dường như công việc hàng ngày của anh Tú rất đơn giản, dễ dàng, tuy đã lớn tuổi nhưng công việc lại rất nhàn nhã nên anh dễ dàng chấp nhận và làm quen. So với công việc vất vả ở quê, mức lương vốn đã khá cao nên anh luôn nỗ lực hết mình và vui vẻ với tất cả nhân viên trong công ty còn rất trẻ, nhưng anh vẫn nghĩ rằng ngoại trừ cô cho vay, họ Đều là hậu duệ của hắn, đạo diễn đi ra ngoài.

Vì đã quen với cuộc sống của người nông dân ở quê nên ông Tú dậy sớm, pha cà phê, hút thuốc và hâm cơm ăn sáng. Thỉnh thoảng anh ấy ra ngoài ăn sáng và uống món mì yêu thích của mình.

Anh dùng chổi chậm rãi quét sàn bê tông trước cửa văn phòng, rồi mở cửa vào lúc gần 8 giờ và đợi nhân viên đến làm việc. Và người cuối cùng luôn là người phụ nữ cho vay, người giám sát luôn đến muộn nhưng ngược lại, lại thường là người quay lại làm việc cuối cùng.

Cô Loan rất cao, trên 15m, là phụ nữ hiện đại nên trang phục công sở rất thanh lịch và quý phái, luôn mặc vest đen với váy hoặc quần đen. Cô hiếm khi diện những phong cách khác nhau khi đi làm. Ngoại trừ những buổi sáng thứ bảy, khi thích đi làm hơn, cô ăn mặc khá sành điệu.

Đọc tiếp  Lồn già còn ra nước

Khuôn mặt cô ấy không đẹp lắm nhưng nhìn rất dễ chịu, đặc biệt là khuôn miệng khá rộng, hàm răng trắng đều và nụ cười rất duyên dáng.

Cô lái chiếc Piaggio LX màu trắng và rất ít khi phải mặc váy chống nắng nên dường như ngày nào, chỉ cần thông minh là anh Tú có thể nhìn ra hôm nay sếp mặc quần lót màu gì mỗi khi ra ngoài. Đưa nó cho chú Butcher và đưa chú ấy vào phòng sau. Ông Tú đã phải thầm khen ngợi nữ giám đốc của mình vì đôi chân dài.

Chiếc cúc trên cùng của chiếc áo sơ mi trắng mà Lorne luôn mặc đã được cởi cúc, mơ hồ lộ ra hai bầu ngực tròn trịa mịn màng. Các nhân viên nam háo hức nhìn nhưng không ai dám giễu cợt vì ông chủ rất nghiêm túc. tính cách.

Mỗi lần Loan bước lên cầu thang, cặp mông tròn trịa của cô sẽ lộ ra khiến ai cũng phải chảy nước miếng. Nhưng tính cách nghiêm túc và ngại ồn ào của Loan cũng khiến một số nhân viên không ưa cô dù ngại nói ra.

Hàng ngày, sau giờ làm, anh Tú thường xuyên ra vào cổng chắp tay sau lưng, nhìn xe cộ qua lại, thỉnh thoảng dừng lại cho con mua vé số, chơi. Đôi khi anh ấy nói đùa với những đứa trẻ đã đủ lớn để xuống hút thuốc hoặc uống trà. Anh ấy còn có tính cách rất hài hước và thích đùa giỡn với trẻ em. Ông thấp và vạm vỡ, râu gần như bạc. Lúc rảnh rỗi ông thường vuốt cằm và nhổ râu.

Nhìn lén dưới váy Loan lúc đầu là điều bất ngờ nên anh Tú không nghĩ nhiều nhưng về sau thành thói quen nên anh rất thích thú và thầm muốn nhìn thấy bên trong váy nữ sếp xinh đẹp của mình. Vì đến muộn nên chỉ có anh Tú mới có cơ hội nhìn ra sơ hở vì mọi người đã vào văn phòng rồi.

Buổi chiều, sau khi toàn thể nhân viên về nhà, anh Tú khóa cửa, vào bếp chuẩn bị bữa cơm quê đơn giản. Anh cũng kiểm tra thời gian và đợi giám đốc lên lầu.

Anh cũng hình thành thói quen rửa bát gần xong, anh cẩn thận lái chiếc LX từ bếp ra trước, quay ra cửa, lau chùi kỹ càng ghế và kính chắn gió cho sếp. Chính những hành động nhỏ nhưng kỹ lưỡng này của chú Tú đã khiến Lorne cảm thấy yên tâm và đem lòng yêu mến người bảo vệ già.

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận