Cô ấy có da thịt. Tôi thích vẻ ngoài này của cô ấy vì nó cho tôi thấy làn da mịn màng như thế nào. Làn da nàng mang đến cho tôi một cảm giác mát lạnh có một không hai vào một buổi chiều hè oi bức khi làn da tôi được dịp ôm lấy cơ thể trần trụi của nàng dưới cái nắng gay gắt lạnh lẽo.
Với một người vợ như thế này, tôi thực sự không dám làm điều gì khiến cô ấy không vui. Mỗi dịp hè, dù rất bận rộn với công việc nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để thu xếp đưa cô ấy đi du lịch vì đó là sở thích của hai chúng tôi. Năm nay chúng tôi có cơ hội đi phà từ Vancouver đến Victoria vì chúng tôi nghe nói rằng tuyến phà này thường mang đến cơ hội nhìn thấy cá voi di cư từ California đến cực bắc. Đối với cô ấy, mỗi chuyến đi chúng tôi thực hiện hàng năm là cơ hội để nối lại tuần trăng mật, vì vậy cô ấy mang theo tất cả những thứ gợi tình nhất của mình đến mức mọi người đều hào hứng chào cờ mỗi khi chúng tôi nhìn vào nó . Mỗi lần cô ấy nói với tôi: “Chuyến đi này dù cho tinh ranh của anh có rỉ ra bao lâu, tôi cũng sẽ buồn.” bớt buồn hơn. Với quyết tâm như vậy, cô luôn mang theo hai ba vali chứa đầy giày dép và quần áo. Mỗi màu có hai đôi giày, có váy dài, váy ngắn và váy dạ hội. Tôi có thể hiểu rằng nó chứa đầy hai hoặc ba chiếc vali, nhưng có một chiếc vali mà tôi không hiểu chứa quần lót của cô ấy. Những thứ này nhỏ, mỏng và nhẹ đến nỗi tôi thực sự không biết liệu cô ấy có thay chúng mỗi giờ hay không. Còn tôi, tôi luôn chỉ có hai chiếc quần jean, hai chiếc quần dài, hai chiếc quần short và một chiếc áo sơ mi đi cùng với những chiếc quần đó. Tôi cũng không mang theo đồ lót để hạn chế. Tôi mang theo rất ít đồ vì phải tốn sức xách vali cho vợ.
Chúng tôi bay đến Vancouver lúc mười giờ sáng. Sau khi tham quan trung tâm thành phố Vancouver, chúng tôi đi thẳng đến bến tàu để bắt phà đi Victoria. Trên phà, sau khi thuê xe ở sân bay, chúng tôi leo lên đầu phà để ăn trưa. Khi những người phục vụ bưng đồ ăn lên bàn, chiếc phà bắt đầu rời bến. Vì nhà hàng nằm ở tầng trên của phà nên chúng tôi có thể nhìn toàn cảnh boong bên dưới. Đầu tàu có một cô gái tóc đen mang dáng dấp của một cô gái châu Á đang đứng nhìn sóng nước. Tóc dài đến thắt lưng và xõa. Tôi có cảm giác đó là một cô gái Việt Nam bởi hình ảnh cô gái với mái tóc dài buông xõa sau lưng khiến tôi nhớ đến ngày tôi trồng cây ngọc bích trước trường Trưng Vương. Khi tôi đang mải mê hồi tưởng lại chuyện đã qua, bỗng nhiên vợ tôi ngồi cạnh đột nhiên hỏi tôi: “Anh đang nhìn ai à?”
– Đỏ mặt vì vô tình bị bắt gặp, tôi nói: “Này, cậu thấy cảnh biển và sóng này có đẹp không?”
—Người vợ mỉm cười nghi ngờ và nhìn cô gái theo hướng tôi vừa nhìn. Im lặng một lúc, anh đột nhiên nói: “Nhìn xem, cô gái này có mông đẹp không?”
Tôi hơi bối rối trước lời chê bộ phận cơ thể của một cô gái khác của vợ, nhưng liếc nhìn cô gái đó rồi lập tức lắc đầu để vợ bớt đau đớn vì ghen tị. Nhìn thấy điều này, trái tim tôi lỡ nhịp. Tôi quá tập trung vào mái tóc dài của cô ấy mà quên nhìn xuống. Anh ấy mặc một chiếc áo len dày màu hồng thoải mái ở phần thân trên và chỉ có một chiếc quần dài màu đen mỏng ở phần thân dưới. Tôi đoán rằng chiếc quần này được làm bằng lụa đắt tiền. Lụa rất mịn và bóng, nhưng rất mỏng. Gió biển phía sau nhẹ nhàng thổi qua gấu áo len, ép những sợi vải vào đùi cô. Đôi chân dài và cân đối. Cao hơn một chút là hai mông nổi bật. Gió biển hung dữ đến mức không thể che nổi tấm lụa. Gió thổi thẳng, ép tấm lụa mỏng dọc theo đường đi giữa mông cô và dán chặt vào. Đáng tiếc, rõ ràng là cô chẳng có gì. Nếu vậy thì có lẽ hãy che đi vết nứt mông gợi cảm của cô ấy một chút. Tôi sững sờ một lúc rồi mới nhớ ra bên cạnh mình có một người vợ xinh đẹp. Giật mình, tôi quay sang vợ, tâm trí tôi chạy đua tìm lời giải thích cho sự mất mát của mình vào lúc đó. Bên cạnh tôi, vợ tôi vẫn đang ở trên tàu nhìn về hướng cô gái. Đôi mắt vợ tôi mơ màng, đôi má ửng hồng. Ở đây tôi không biết vợ mình đang làm gì nhưng tôi thực sự rất buồn vì không bị bắt gặp đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp của một cô gái khác. Dù rất muốn quay đầu về phía mũi thuyền nhưng lần này sợ vợ nhìn thấy nên đành quay đầu sang trái phà để ngắm sóng, nhưng tôi vẫn trong lòng cảm thấy có lỗi với anh ấy.
Nhìn sóng nhấp nhô, tôi nghe thấy tiếng hành khách trên phà la hét ầm ĩ, rồi họ đều chạy về phía bên phải phà. Tôi bối rối quay lại hỏi vợ: “Có chuyện gì thế?”
– Vợ tôi không nói gì, kéo tôi xuống lầu và nói khi chúng tôi bước đi: “Chúng ta hãy xuống xem cá voi”.
—Boong tàu phía bên phải lúc này đã đông đúc người. Chỉ ở đầu tàu, nơi cô gái đang đứng, mới có một ghế trống. Vợ tôi kéo tôi thẳng về hướng đó. Tôi mừng quá khi thấy cô ấy kéo mình về phía cô gái nên tôi nhanh chóng đẩy vợ ra mà không kịp phản ứng. Khi chúng tôi đến đó, vợ tôi đang đứng đằng sau cô gái và tôi đang đứng đằng sau cô ấy với cánh tay ôm lấy eo cô ấy. Ở phía xa, bên phải, một con cá voi khá lớn đang lướt đi và chơi đùa trên những con sóng, thỉnh thoảng con cá lại phun ra một đám mây hơi nước cao như dung nham từ núi lửa. Bất ngờ, sóng lớn đẩy phà lên xuống khiến toàn bộ boong tàu bị hư hỏng nặng. Tôi mất thăng bằng và nghiêng người về phía trước, ném vợ mình vào vòng tay cô gái. Bộ ngực khủng của vợ tôi áp vào vai cô gái. Chúng tôi quá sợ hãi vì sự bất cẩn của mình đến nỗi quên mất mình đang ở trên một chiếc phà Canada và hét lên: “Tôi xin lỗi.” Cô gái, có lẽ phản ứng theo bản năng, đã trả lời: “Không có gì.” Chúng tôi rất hào hứng khi được đi xa và gặp một người cùng quê và cả hai đều hỏi: “Này, bạn cũng là người Việt Nam à?” Mặc dù lúc này chúng tôi vẫn còn phụ thuộc vào cô gái đó. Nghe câu hỏi này, cô gái cũng cố gắng quay người lại vì vẫn đang tựa vào người cô gái. Cô ấy giơ tay còn lại lên đỡ toàn bộ bầu ngực của vợ tôi. Lúc này, vẻ mặt của cô hoàn toàn thay đổi. Khi chạm mắt vợ tôi, tôi thấy mắt cô ấy chớp chớp nhanh nhưng tôi cũng nhận ra cô ấy. Lúc này, cô chợt nhớ ra tay mình vẫn đang ôm một bên ngực của vợ tôi nên đỏ mặt, rút tay lại, lẩm bẩm “Anh xin lỗi” rồi nhắm mắt lại. Dù đã cúi đầu xuống nhưng tôi vẫn thấy đôi mắt ấy buồn bã quét qua bầu ngực của vợ tôi, dù áo cô ấy dày và khó che được núm vú vì lạnh. trên ngực. Lúc này, để tránh cho đôi bên bối rối, tôi nói: “Này, chúng ta đều là đồng bào, chúng ta đang ăn trưa ở trên, mời các bạn cùng ăn, sau đó chúng ta sẽ trò chuyện vui vẻ.”
Một lúc sau, con cá voi cũng biến mất. Cô gái quay lại bàn cùng chúng tôi trò chuyện. Qua câu chuyện này chúng ta được biết cô gái tên là Bich. Cô gặp một người bạn mời cô một túp lều khô ở vùng núi phía bắc Victoria. Hiện tại cô ấy sẽ đến đó để nghỉ ngơi khoảng hai tuần. Tôi nghe nói cô gái có một túp lều trên núi, trên khuôn mặt vợ tôi hiện lên nụ cười trầm thấp. Cô gái đó biết tôi và chồng tôi quan tâm đến điều gì nên đã mời chúng tôi đến đó cùng cô ấy thay vì đi vòng quanh Victoria. Khi nghe lời cầu hôn của cô gái, chúng tôi tưởng mình đã trúng vàng và nhanh chóng chấp nhận.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.