Ông Phùng là người có nhiều thành tích xuất sắc được Biện lý quận bổ nhiệm giữ chức Đội trưởng Đội tuần tra quận Bình Thạnh với nhiệm kỳ 1 năm. Phong có vợ và ba con, đứa lớn nhất gần mười tuổi. Đến nay, Phong vẫn chưa thể về sống cùng vợ con vài ngày nữa sẽ về quê vì quá bận rộn với nghĩa vụ quân sự và chưa ổn định được an ninh cho tướng quân. Trong những năm gần đây, các nhóm thù địch gia tăng hoạt động khắp nơi, nhất là ở các vùng miền núi xa xôi. Phong phải huy động bộ đội biên phòng ở những khu vực nguy hiểm và tiến hành kiểm tra thường xuyên các trạm kiểm soát từ xa này. Feng cố gắng phân bổ binh lính một cách công bằng cho những nhóm này vì họ phải rời bỏ làng mạc và gia đình của mình và đối mặt với nguy hiểm trước mắt. Trong tuần đầu tiên sau khi nhậm chức, Feng đã triệu tập những người quản lý Xiang của cả sáu ngôi làng ở quận Jiangjun và quyết định rằng mỗi năm một làng sẽ chịu trách nhiệm đóng cửa vị trí này. Thời gian trôi nhanh quá, thời hạn một năm đã đến. Trong lễ bốc thăm tuần trước, thôn Bình Phú, nơi Phong hiện đang sinh sống, năm nay phải gánh trên vai trọng trách quan trọng này.
Làng Bình Phú là một trong những làng giàu có nhất không chỉ của tỉnh mà cả vùng. Tuy nhiên, Phong chọn nơi ở tương đối yên tĩnh do tính cách thu mình. Đây là làng nghề nuôi tằm và dệt vải. Cách Phong Cung không xa, có một đôi vợ chồng đang sống hạnh phúc. Họ đã kết hôn được khoảng sáu tháng. Người chồng họ Mẫn, là lính làng. Vợ ông tên Hạnh, chuyên nuôi tằm. Hạnh tuy sống ở nông thôn nhưng lại làm nghề trồng dâu tằm và ít khi ra ngoài phơi nắng nên làn da của cô rất trắng. Hạnh tuy không xinh đẹp lắm nhưng lúm đồng tiền rất duyên dáng và dáng người đầy đặn rất quyến rũ, đặc biệt là bộ ngực đầy đặn, quyến rũ. Phong đã lâu không có vợ nên nhiều lúc muốn ôm Hạnh vào lòng. Tuy nhiên, Phong không muốn làm tổn hại đến danh tiếng của mình bằng cách dụ dỗ, ép buộc vợ của cấp dưới. Vợ chồng Mạn quý trọng anh đến mức nhiều lần họ còn khẩn trương mời Pong về nhà ăn tối vì biết Pong sống một mình. Nhưng Feng, với tư cách là một người hầu cấp trên, luôn từ chối. Chỉ trong một vài dịp đặc biệt như giỏ hoa quả, lễ vật, Phong sẽ cùng Hương Quân Bình Phú đến dự những buổi họp mặt tại nhà Mẫn.
Một hôm, vợ chồng Mẫn bất ngờ đến phủ Phong và xin nói chuyện. Biết Phong không thích dài dòng mà lại van xin tha thứ, van xin lòng thương xót, Mạn liền vào thẳng vấn đề:
“Quan Long, xin thương xót vợ chồng tôi đang cô đơn mà giúp đỡ chúng tôi.”
Phong chậm rãi nói: “Có chuyện gì thì cứ nói đi. Nếu làm được tôi sẽ không bao giờ từ chối”.
Vợ chồng người đàn ông đó tiến tới quỳ dưới chân Phong: “Dạ, cảm ơn Quân! May mà mấy ngày trước thầy Hướng Tuyền có nói với tôi rằng tôi sẽ ra biên giới phục vụ một năm…”
Phong cau mày ngắt lời: “Đó là nghĩa vụ của người lính.”
Mạn vội chửi: “Là Quân, tôi biết rồi”. Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần cùng vợ con, vì tôi biết ngày này sớm hay muộn cũng sẽ đến. Nhưng điều khó khăn nhất là vợ con tôi mới mang thai, gia đình tôi lại một mình không ai lo lắng và chỉ có thể dìu dắt vợ con khi cô ấy mang thai đứa con đầu lòng.
Hạnh vừa khóc vừa nói tiếp lời chồng: “Ừ anh Quân, em ở một mình, không cha mẹ, không chị em. Lần đầu mang thai, em không biết phải làm sao, nhất là khi sinh con một mình. Cô ấy cúi đầu xuống khi nói.
Lúc khóc, giọng hát của Hạnh vẫn ngọt ngào khiến trái tim Phong tan chảy.
Phong nhẹ nhàng hỏi Mẫn: “Em đã giải thích rõ ràng với thầy Hướng Quân chưa?”
Mạn trả lời đầy hy vọng: “Đúng, tôi đã cầu xin nhiều lần, nhưng thầy Tương nói rằng sau khi xem xét lý lịch của tất cả binh lính trong làng, tôi phải giữ lại đủ quân, trừ khi quân Quân giảm bớt quân hoặc tuyển thêm quân. Nhiều tân binh mới được tuyển mộ. .
Khi Mẫn cúi đầu cầu xin, Phong lần đầu tiên có cơ hội nhìn kỹ hơn vào Hạnh. Cô có khuôn mặt bầu bĩnh, lúm đồng tiền, đuôi và lông mày nhọn. Nhìn xuống, tôi thấy bộ ngực cao chót vót của cô ấy thậm chí còn không được che bởi một chiếc áo yếm đơn giản và một chiếc áo sơ mi thô. Khi quỳ, Phong có thể thấy rõ cặp đùi thon gọn của cô đang săn chắc dưới chiếc quần vải. Ở giữa là một gò đất cao, ẩn dưới chiếc váy ngắn. Tất nhiên, âm hộ của cô nàng cũng tròn trịa như câu tục ngữ “bất kể khuôn mặt nào”. Với việc Phong suốt năm không ham muốn tình dục, anh bất ngờ nảy ra một âm mưu đen tối.
Phong hứa với Mạn và Hạnh: “Theo hệ thống quân hàm, tôi không muốn vượt qua thầy Hương, quản lý của làng chúng tôi. Các anh nên về đồn biên phòng một thời gian. Tôi hứa sẽ thu xếp với cô Mei về việc này.” anh hãy quay lại trước khi vợ anh chuyển dạ. Tôi sẽ cử người đến thăm và đích thân giúp đỡ vợ anh.
Mẫn cảm ơn cấp trên: “Bam Quân, với sự giúp đỡ của Quan Lớn, giờ đây tôi có thể yên tâm đi làm. Nếu hai mẹ con anh ấy có thể sống hạnh phúc thì tôi rất biết ơn Quân”.
Đã hơn một tuần trôi qua, Phong vẫn đang đắn đo có nên đến nhà Hạnh hay không. Nhiều đêm, Phong mơ được làm tình với Hạnh, vuốt ve bộ ngực săn chắc của cô, hôn cô, dùng lưỡi vuốt ve núm vú hồng hào của cô, rồi những viên ngọc trai khi âm hộ cao của cô dần dần đi vào vùng cấm. . Khi tỉnh dậy, Phong phát hiện mình đã xuất tinh khi quan hệ tình dục với Hạnh.
Đến ngày thứ mười, Phong quyết định thời cơ đã đến. Phong tin rằng đối với Hạnh, nỗi khao khát dâng trào, nỗi cô đơn không thể chịu nổi và nhu cầu tình dục của phụ nữ mang thai ngày càng tăng cao. Thế là tối hôm đó, sau khi ăn uống và tắm rửa cẩn thận, Phong vội vã đến nhà Hạnh sau khi đường làng vắng tanh.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hạnh mở cửa ra thì thấy Quan Lộ Phong đang thong thả chắp tay nhìn cảnh vật xung quanh nhà. Cô rất bối rối.
Hạnh vội vàng cúi đầu nói: “Quan, mời vào!”
Phong ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ nhìn Hạnh run rẩy rót trà cho mình. Lần này, Phong nhìn thấy lông trên cánh tay trần của Hạnh vì cô mặc áo lá ngắn tay. Ngực của cô trông thậm chí còn to hơn mười ngày trước bởi vì, than ôi, Hạnh không mặc áo lót. Các hạt nút dường như không đủ chắc chắn để giữ hai chiếc lá vào đúng vị trí. Feng có thể nhìn thấy một phần thịt trắng ở ngực và hai núm vú nhô cao bên dưới lớp áo mỏng manh. Dương vật của Phong bắt đầu cử động nhưng Phong cố gắng kìm lại và hỏi một loạt câu hỏi:
“Chú Mẫn ổn chứ? Chú đã viết thư cho cô ấy chưa? Còn chú thì sao? Thai nhi có gây hại cho chú không? Bây giờ chú có cần cháu giúp không?
Hạnh dường như nhận thấy sự bất an của Phong và lấy lại bình tĩnh. Cô ấy dường như đã giảm bớt gánh nặng cho lớp học. Hàn cười nhẹ:
“Dạ, mời uống trà với Quân! Vâng, anh Mân vẫn khoẻ lắm! Anh vừa nhận được thư của anh. Nhờ có Quân mà nhà em sẽ không thiếu thốn gì. Nhà em chỉ nhớ nhà thôi. Quân thân mến, Anh nhớ nhà, nhưng anh bận rộn với công việc quân sự và cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Nhưng tôi nhớ nhà và cảm thấy rất cô đơn suốt cả ngày.
Phong một mặt cảm thấy tiếc cho Hạnh, nhưng mặt khác, anh biết rằng cơ hội mà anh hằng chờ đợi sắp trở thành hiện thực. Anh ấy cố gắng đưa câu chuyện đến gần hơn với mục tiêu của nó:
“Tôi biết, tôi biết. Tôi sẽ cố gắng đưa anh ấy về nhà càng sớm càng tốt. Đứa bé trong bụng bạn có làm điều gì xấu không? Bạn có bị phạt không?
Hạnh có vẻ ngạc nhiên khi Quan Lớn coi trọng việc mang thai của phụ nữ như vậy, nhưng cũng lịch sự: “Tôi nói cho cậu biết, Quân thường xuyên ngửi thấy mùi cá và mùi thịt thì nôn mửa, nên chỉ thích ăn trái cây chua thôi.” Tôi có hủy hoại điều gì khi vẫn còn đứa con trong bụng?
Phong nhanh chóng giải thích: “Tôi có ba đứa con nên tôi biết đôi điều về việc mang thai. Khoảng ba tháng, bé bắt đầu cử động tay chân trong bụng mẹ. Đặt tay lên bụng mẹ để cảm nhận chuyển động của bé. Bạn có biết không? cậu còn nhớ tôi đã hứa với chú Văn là sẽ chăm sóc cậu và sinh cho cậu một đứa con khỏe mạnh không?
Sau khi giọng nói ngọt ngào của Hạnh vang lên, Phong với tư cách là cấp trên tiếp tục hỏi: “Em mang thai được bao lâu rồi, em bé đã chuyển động chưa?”
Hạnh lắp bắp: “Ừ, ừ… đã hai tháng rồi mà tôi vẫn chưa thấy con cử động.”
Phong vui mừng khôn xiết, bắt đầu tấn công mục tiêu: “Tôi chết rồi! Tôi lo tay chân của đứa trẻ không còn nguyên vẹn”.
Hàn Hách vẻ mặt nghi hoặc: “Đại Khánh, ngươi nói cái gì?”
Phong nổ phát súng đầu tiên: “Anh có biết trong hai tháng đầu bé chỉ có cơ thể thôi? Sau đó hai vợ chồng phải tiếp tục bổ sung thêm tay chân để dạy bé một nửa”.
Hàn vẫn còn bối rối: “Ừ, phải làm sao đây?”
Phong cảm thấy chiến thắng đang đến gần nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc: “Vậy làm thế nào để tạo ra một đứa bé? Thêm tay và chân như thế này.”
Hạnh dường như hiểu ra, đỏ mặt: “Nhưng lỡ tôi không có ở nhà thì sao?”
Phong lập tức chớp lấy cơ hội: “Anh đã hứa với em rồi, em có thể giúp anh thêm tay chân cho bé.”
Mặt Hàn càng đỏ hơn. Phong bắn phát súng cuối cùng: “Anh có muốn thấy con mình không có tay không chân không?”
Hạnh nghịch nghịch vạt áo, mặt vẫn đỏ bừng, mắt ươn ướt, lắc đầu.
Phong nhanh chóng tiếp cận mục tiêu, đứng dậy rồi vội vàng đi vòng qua chiếc bàn gỗ thô ráp đến bên cạnh Hạnh: “Con sẽ giúp đứa bé khỏe mạnh và thông minh để con và chú con sử dụng sau này”.
Vừa nói, Phong vừa đặt tay lên vai Hạnh. Những ngón tay anh bắt đầu vuốt ve đôi vai tròn trịa của cô. Vai của George Han hơi rũ xuống, mặt đỏ bừng. Ông Feng thúc giục: “Đi thôi.”
Hàn Na run rẩy cầm ngọn đèn dầu trên bàn, quay người lại như chạy qua khung cửa hẹp, tấm rèm thêu chỉ cách đó vài bước. Dù chiến thắng dễ dàng nhưng trong lúc thu thập chiến lợi phẩm, Phong cảm thấy vô cùng bối rối và đầy mặc cảm. Ôi, thật là cần thiết cho tình dục. Phong không còn suy nghĩ gì ngoài hình ảnh Hạnh tràn ngập tâm trí và trái tim anh. Phong giơ tay, vén rèm bước vào phòng. Hàn ngồi ở mép giường, trên đệm hoa, đầu cúi thấp, hai tay buông thõng giữa hai đùi. Phong bước tới chỗ Hạnh ngồi xuống rồi choàng tay qua vai Hạnh.
Hạnh run rẩy: “Ừ, nói với Quân…”
Phong không cho Hạnh nói thêm: “Suỵt, suỵt… lại đây, anh là Man, thêm tay chân cho con anh.”
Phong thì thầm vào tai Hạnh. Hơi nóng từ môi Phong khiến Hạnh cảm thấy ngứa ngáy, cơ thể nóng bừng và sưng tấy. Hạnh giơ chân lên và dùng tay ôm chặt đầu gối. Phong tiếp tục thổi hơi nóng vào tai Hạnh, đổi giọng: “Gọi chồng là gì?”.
Giọng George Han ngập ngừng: “Đúng, là tôi.”
Phong xoay người, đặt một chân lên giường duỗi thẳng, chân còn lại đặt xuống đất, sát vào người Hạnh. Thân hình nóng lạnh của Hạnh ngồi hẳn vào lòng Phong. Phong dọn dẹp sạch sẽ, tay trái vẫn quàng qua vai Hạnh, tay phải bắt đầu vuốt ve cánh tay trần còn đầy gai của Hạnh. Phong tiếp tục kích thích Hạnh: “Đây, anh bắt đầu giúp em thêm nhé.” Để anh nói nhỏ cho em biết anh thích gì nhé? Phong di chuyển môi từ tai Hạnh xuống cổ cô. Nói xong, Phong ấn mạnh vào cổ Hạnh rồi dùng đầu lưỡi liếm làn da thơm tho. Dì Hàn gầm gừ trong cổ họng, càng co rúm người lại. Phong còn nghịch ngợm hơn: “Nằm xuống cho em bú vú bự đi!”
Hạnh hơi quay đầu về phía Phong: “Gã này rất bẩn thỉu.” Tuy giọng nói nghe trìu mến nhưng trên môi lại nở nụ cười nhẹ, đôi mắt dài sắc như dao nhưng Hạnh vẫn ôm chặt đầu gối vào ngực. , khiến Phong không thể đưa tay vào trong. Nhưng khó khăn không thể kiềm chế được người khôn ngoan. Mẹo sử dụng Phong. Tay phải của Phong không còn vuốt ve cánh tay trần của Hạnh mà lướt qua đùi Hạnh, dần dần tiến gần đến hố đào. Hạnh theo bản năng vội vàng đặt chân xuống đất rồi dùng đùi ấn hai tay Phong xuống giường. Nhưng Phong đã có chủ mưu nên nhanh chóng rút tay lại và đẩy Hạnh ngã xuống đất. Cô quàng tay trái qua vai Hạnh và đỡ Hạnh nằm ngửa. Cũng nhanh nhẹn không kém, Phong cúi mặt về phía gò đất vẫn đang rung chuyển theo thân hình đang nghiêng của Hạnh. Phong há miệng ngậm núm vú Hạnh qua lớp áo vải, đồng thời dùng tay trái xoa xoa bầu ngực còn lại. Hạnh dùng cả hai tay đấm vào vai Phong và rên rỉ: “Gã này là ma”. Những cú đấm này càng kích thích Phong hơn. Phong thay đổi chiến thuật, dùng răng ngậm một bên núm vú và dùng tay trái bóp bên kia. Trong khi đó, cánh tay phải đã ghi được bàn thắng cuối cùng. Phong đặt tay lên xương mu cao của Hạnh và cảm thấy quần của Hạnh bắt đầu ướt.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.