Chương 1
Đôi mắt của Terry dán chặt vào những dòng chữ trên hợp đồng. Tờ giấy A4 chứa đầy những dòng chữ khiến bạn phải mở to mắt khi đọc. Mỗi ngày đến công ty, anh bị tấn công bởi hàng tá nhiệm vụ, khiến anh tự hỏi liệu mình có chọn nhầm nghề không? Ở Sài Gòn nhộn nhịp, có rất nhiều sự hối hả, đó là tình trạng chung của những người có địa vị xã hội. Bất lực, ai đã khiến anh phải làm việc chăm chỉ như vậy và được bổ nhiệm làm CEO ở tuổi 28? Đó có thể là giải trí, đọc sách thánh để gia tăng giá trị, hoặc cũng có thể là tình yêu. Ừ, trong Trí không có tình yêu. Khi còn là sinh viên, anh cũng có vài mối tình ngớ ngẩn nhưng anh thấy đó chỉ là những cảm xúc nhất thời, hoặc là hiểu lầm, hoàn toàn không thể gọi là tình yêu. Khi đi làm, anh làm việc chăm chỉ đến mức không có nhiều thời gian dành cho bản thân. Terry bắt chéo chân, đưa tay vào chân tóc ấn vài huyệt đạo. Có tiếng chuông cửa vang lên.
—Mời vào——Cô thư ký hai mươi hai tuổi mở cửa bước vào.
– Vâng, sếp gọi cho tôi – Lan xuất hiện thơm mùi nước hoa.
– Vui lòng gõ lại bản hợp đồng này, lưu ý những gì tôi đã đánh dấu màu đỏ và chỉnh sửa cho phù hợp.
– Đúng.
Lan nhặt xấp giấy A4 bước ra ngoài rồi đóng cửa lại. Cô có dáng người duyên dáng cùng chiếc quần jean công sở màu đen ngắn đến nửa đùi khiến đôi chân dài của cô trông đẹp hơn. Đôi giày cao gót làm nổi bật dáng đi thanh thoát của cô, đặc biệt là phần hông cong và uyển chuyển theo từng bước đi. Trí là người phỏng vấn Lan ở vòng chung kết và anh rất ấn tượng với cô nàng mới ra trường. Sự tự tin, tỉnh táo và xinh đẹp là tất cả những yếu tố anh cần ở vai trò thư ký. Ngoài ra, anh cũng cần một trợ lý đắc lực để thay thế vị thư ký cũ đã từ chức.
– Nghe này – Giọng nói ngọt ngào của Lan trong điện thoại.
– Chiều nay cậu rảnh không? Tôi sẽ đón bạn và đi xem phim.
– Tôi không biết, hy vọng không có gì bất ngờ.
– Vâng, bạn có thể đặt chỗ trước được không?
–…
Terry nhìn lên đồng hồ và cau mày tỏ vẻ không hài lòng. Lan Zheng mỉm cười vui vẻ và chợt ngạc nhiên khi nhìn thấy đạo diễn đang đứng bên cạnh mình. Cô nhanh chóng tắt điện thoại và cúi đầu.
– Tôi đã nói với anh điều này phải không?
– Vâng… chuyện gì đã xảy ra vậy?
– Không gọi điện thoại riêng quá 5 phút trong giờ làm việc. Tôi đã đợi bạn sáu phút rưỡi rồi.
– Vâng… vâng…tôi xin lỗi. Bạn cần tôi làm gì?
– Chiều nay theo tôi đi gặp đối tác nhé. Hãy nhớ mang theo máy tính xách tay của bạn và chúng tôi sẽ thảo luận với họ và chúng tôi có thể điều chỉnh hợp đồng ở đó nếu cần thiết.
– Vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay bây giờ.
Đây là khách hàng mà Trí tin rằng có tiềm năng rất lớn. Ban đầu anh tập trung vào lợi nhuận, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh quyết định kiên trì ngay cả khi hòa vốn. Lan cũng ý thức được điều này, bởi mấy ngày gần đây cô thấy vị giám đốc trẻ tập trung toàn bộ sự chú ý vào người cộng sự mới của mình. Điều này làm hỏng kế hoạch buổi chiều của tôi. Lan lẻn vào phòng tắm gọi điện cho người tình Đồng để hủy buổi hẹn. Đầu dây bên kia yếu, nhưng không thể làm được gì nhiều.
Cuộc gặp được tổ chức tại phòng VIP của một nhà hàng sang trọng do Lan đặt trước. Đúng như Lan nghĩ, Trí có thái độ cứng rắn trong đàm phán nhưng vẫn cố gắng hết sức để làm hài lòng khách hàng. May mắn thay, mức lợi nhuận tính toán không thấp như hai bên mong đợi, là một thành công ngoài mong đợi. Cuộc trò chuyện kéo dài rất lâu và khi chúng tôi về đến trụ sở thì trời đã tối. Lan mở cửa bước ra khỏi khối sắt đen, cô hít một hơi dài và cảm thấy rất thoải mái.
– Đã muộn lắm rồi, cậu có thể về nhà sau bữa tối với tôi.
– Cảm ơn bạn, tôi và bạn trai hẹn gặp lại lần sau nhé.
– Đúng.
Một chiếc mô tô xuất hiện, có một cậu bé trạc tuổi Lan cưỡi con quái vật màu đỏ. Cô vui vẻ chạy càng lúc càng gần.
– Anh Đông, đây là sếp của em.
– Chào sếp – Tùng dựng xe lên và bước tới bắt tay Trí – Anh chủ đẹp trai quá.
—Tôi thà những lời này đến từ một cô gái còn hơn. Đừng làm phiền hai người nữa, trả Lan lại cho hai người rồi đi chơi.
Trí quay người bỏ đi, không biết mình đi đâu. Có một cuộc tranh cãi đằng sau tôi.
——Kể từ khi gia nhập công ty này, thời gian ở bên em ngày càng ít đi.
– Việc làm, bây giờ tìm việc không dễ đâu. Giống như bạn, tôi đã có một chỗ ngay sau khi tốt nghiệp, vậy còn ý nghĩa gì nữa?
– Anh coi thường tôi phải không?
–Ý tôi không phải vậy…
—Vậy từ giờ trở đi, hãy ở lại công ty với ông chủ đẹp trai đó nhé.
Tông ngồi xổm trên xe phóng đi, không để ý đến tiếng gọi của Lan. Cô ngồi trên sàn và khóc. Trí thấy vậy không đành lòng bỏ đi nên quay lại an ủi cô. Lan ngồi bên đường khóc, chiếc quần lót màu trắng để lộ khối thịt giữa hai đùi. Đạo diễn ngồi xổm trên gót chân, nhìn khuôn mặt tái nhợt với đôi mắt ngấn nước, nhưng ông không thể thoát khỏi hình ảnh những quân bài trắng xóa trước mặt.
– Xin lỗi vì đã ảnh hưởng tới chuyện riêng tư của anh.
– Cho tôi số điện thoại của bạn và giải thích cho anh ấy.
– Không cần đâu – Lan nhanh chóng lau nước mắt, nhìn Terry đầy biết ơn – Chúng tôi yêu nhau suốt thời đại học, có chút hạnh phúc nhưng cũng đã cãi nhau rất nhiều, rồi tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Đôi khi phản ứng của anh ấy khiến tôi muốn stress.
– Có vẻ như anh ấy là một chàng trai thích đi chơi hơn là hướng tới tương lai. Hãy đoán xem, anh ấy thích đua xe, uống rượu và tức giận mỗi khi cô ấy không phản ứng với điều gì đó. Khi họ giận nhau, cô thường là người chủ động làm hòa…
——Trời ơi, sao cậu đoán giỏi thế?
– Nếu sống cẩn thận hơn, bạn cũng có quan điểm giống tôi. Thôi, dù sao thì chuyện cũng đã qua rồi. Đi ăn thôi, đó là mệnh lệnh.
Lan đứng dậy sắp xếp thời gian ngoài giờ làm việc của mình. Sếp có chỉ dẫn nào khác không? Một chiếc Camry 3.0 màu đen bóng đỗ gần đó, Lan mở cửa ngồi vào ghế trước. Cảm giác hoàn toàn khác hẳn so với việc ngồi trên xe Đông. Mặc dù xe máy có giá trị ngang bằng ô tô thông thường nhưng chúng vẫn quá đắt so với xe hai bánh. Trí hỏi Lan muốn ăn gì. Lan chỉ biết vài quán dọc đường nên Trí đồng ý. Anh ấy không phải là người kén ăn trong chuyện ăn uống nên không sao cả.
– Bạn thường làm gì vào thời gian này?
– Ở nhà và xem TV.
—Không phải chúng ta luôn đồng ý với đứa trẻ vừa rồi sao?
– chỉ thỉnh thoảng thôi.
– Thế hai người đi đâu khi đi chơi? – Cui cười nhạt xua tay – Tôi thật vô ơn. Cứ giả vờ như bạn không hỏi và chúng ta hãy nói về chuyện khác.
– Chúng tôi đi xem phim hoặc ngồi đâu đó trong công viên. Nhưng dạo gần đây Tùng rủ tôi đi bar, tôi không thích chút nào nhưng anh ấy cứ quấy rầy tôi nên tôi phải đi.
Điện thoại reo và Terry lịch sự xin lỗi trước khi nhấc máy và trả lời. Anh mỉm cười, gật đầu rồi cúp máy.
– Vậy là bạn đã biết quán bar này rồi. Vậy hãy đi với tôi ngay bây giờ, được chứ? Có người gọi cho tôi vào buổi chiều. Tôi nghĩ bạn nên đi.
– Đúng…
– Nếu tôi bận thì không sao, tôi sẽ đi một mình.
– Không, không phải vậy. Bạn sẽ đi lâu dài phải không?
– Lúc đó đã là nửa đêm.
Lan có chút do dự, có vẻ như sếp rất tin tưởng cô, cô mới đi làm có mấy tháng, có cơ hội biểu diễn nếu không biết nắm bắt thì làm sao có thể thăng chức được. Ngoài ra, ngày mai tôi sẽ không đi làm, vậy thôi. Một ngày của Trí trôi qua như thế. Sáng ở công ty, chiều đi chơi đâu đó, thỉnh thoảng gặp bạn bè trò chuyện, có khi gặp đối tác sau giờ tan sở. Hôm nay là một trong những ngày như vậy, ngoại trừ việc tôi có một thư ký bên cạnh. Trí lái xe đến vũ trường nổi tiếng nhất Sài Gòn. Nhìn khung cảnh bên ngoài có vẻ rất yên tĩnh nhưng khi bước vào cánh cửa cách âm, tiếng nhạc phát ra mạnh mẽ khiến bất cứ ai lần đầu đến đây đều sẽ bị sốc. Lan bịt tai lại, đi sát phía sau vị giám đốc trẻ, đi xuyên qua một nhóm người đang nhảy múa điên cuồng theo tiếng nhạc rồi đến một chiếc bàn tròn, xung quanh có bốn chiếc ghế cao ngang lưng và hai người đàn ông chính. Có vẻ như mọi người đều đỏ mặt sau khi uống rượu. Thấy Trí đến, mọi người đứng dậy khỏi ghế bắt tay, rồi cũng bắt tay Lan. Cô miễn cưỡng giơ tay nắm lấy tay người khác giới và chàng trai, cảm thấy có chút rụt rè. Cả ba liên tục rót rượu vào tai nhau và nói chuyện trong tiếng nhạc chói tai. Không biết họ đang nói gì nhưng thỉnh thoảng tôi thấy khách giơ ngón tay cái trước mặt Lan, có thể họ đang khen Trí. Giám đốc nhìn Lan Xiao và mời cô uống rượu. Lan lắc đầu nhưng khách vẫn tiếp tục hỏi.
– Cắn môi thôi – giọng anh hét lên, cố át đi tiếng nhạc.
Không uống rượu là điều hiển nhiên vì đây là khách hàng mà Trí muốn chăm sóc. Lúc đầu anh ta chỉ nhếch môi, sau đó mời Lan uống một chút, rồi uống thêm một chút… cho đến khi kết thúc trận đấu đến tận đêm khuya, Lan đã say khướt. Trí chỉ đỏ mặt nhưng chẳng ích gì. Anh ấy gặp phải những tình huống này hàng ngày nên cơ thể anh ấy đã thích nghi. Terry giúp Lan lên xe, đặt cô vào ghế, khóa dây an toàn rồi đi đến ghế lái. Xe nổ máy, đèn pha phát ra hai chùm sáng chói. Terry bật nhạc lên, xua tan bầu không khí yên tĩnh trong xe. Lan đã ngủ rồi, khuôn mặt say rượu trông thật xinh đẹp. Ồ, được rồi, Lan vào công ty được mấy tháng rồi, nhưng Trí không biết Lan sống ở đâu, cô chỉ biết cô ấy sống ở đâu đó với một người bạn cùng trường đại học. Trong cơn tuyệt vọng, anh đành phải đưa Lan về nhà. Mặc dù Terry sống một mình nhưng anh đã mua được một căn hộ sang trọng ba phòng ngủ. Anh ký hợp đồng dài hạn với một công ty vệ sinh, họ cử nhân viên dọn nhà hàng ngày nên trông nhà lúc nào cũng sạch sẽ, ngăn nắp. Trí mở cửa, bế Lan lên đặt lên giường. Terry lau mặt Lan bằng chiếc khăn ấm và lau chiếc cổ thon thả tỏa ra từ bả vai của cô. Lan vẫn nằm im, thở đều đặn. Trí khẽ lắc đầu nhưng Lan không phản ứng. Terry do dự, rồi quyết định nắm lấy gấu áo sơ mi và kéo nó ra khỏi quần jean. Anh đưa tay vào xoa xoa người Lan nhưng chiếc áo quá chật khiến anh không thể cử động được. Terry thất vọng cởi nút áo sơ mi của mình. Khi chiếc áo sơ mi trắng không còn bị ràng buộc bởi bất kỳ cà vạt nào nữa, nó mở rộng ra, để lộ thân hình của cô thư ký xinh đẹp dưới ánh đèn phòng ngủ. Cui gần như ngất đi. Làn da trắng ngần và mềm mại của cô được bao phủ bởi những sợi lông mịn, giống như một lớp nhung. Chiếc áo ngực dường như không thể che được bộ ngực săn chắc của cô, khiến chúng lơ lửng trước mặt cô như thể thách thức. Terry vắt chiếc khăn ra lau người cho Lan rồi từ từ tiến lại gần hai ngọn đồi, mạnh dạn cởi dây kéo phía trước và tách chiếc áo ngực ra làm hai nửa. Cặp vú căng mọng và hai núm vú nhỏ xíu gắn liền với quầng vú hồng hào thực sự là kiệt tác của tạo hóa. Cui lau ngực cho Lan, những hạt mồ hôi trên da cô bị cuốn trôi, thay vào đó là một lớp nước mỏng khiến làn da của cô càng thêm bóng loáng. Lan hơi động đậy, lẩm bẩm điều gì đó rồi lại ngủ thiếp đi. Terry thấy vậy liền đưa tay nhéo nhẹ vào ngực hắn, một cảm giác mềm mại mát lạnh lan tỏa, thật mê người. Anh cúi xuống ngậm một bên vú, mút nhẹ nhàng, cô rên rỉ nhưng vẫn ngủ ngon lành. Trí nhấp một ngụm rồi cắn một miếng thịt vào miệng. Bàn tay tham lam của anh rời khỏi cốc sữa nóng, trượt xuống phần thân dưới để chộp lấy chiếc túi nhựa màu trắng. Phản ứng yếu ớt của Lan khiến Terry càng yên tâm hơn. Môi anh rời khỏi bầu ngực và di chuyển xuống phía dưới, trượt trên chiếc quần lót màu đen. Terry nghiêng trái phải, để Gigi tăng tốc, toàn bộ phần thân dưới của cô thư ký gần như lộ hẳn ra trước mặt đạo diễn. Chiếc quần lót nhỏ không che hết được mái tóc đen bên dưới. Đan điền của Lan khá đầy đặn và trông giống như một cục tròn. Terry tiếp tục lau đùi bằng khăn, lau dần lên đến mông. Anh chưa bao giờ phấn khích như lúc này, cảm giác lén lút này thật hồi hộp nhưng cũng thật thú vị.
(Cuối Chương 1)
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.