Chiếc Mercedes chạy tới trước chợ, dừng lại, bật đèn khẩn cấp rồi đi vòng ra phía sau, mở cốp xe và chờ đợi. Hoa đẩy chiếc xe đẩy đầy hàng mới mua bên cạnh. Hai người vừa cười vừa nói lớn khi chất đồ lên xe:
– Sống ở đây nghĩa là chúng tôi có nhiều thời gian, khi đi mua sắm một lần phải mua đủ để tiết kiệm thời gian.
Trung cũng vui vẻ tiếp lời vợ:
– Tiết kiệm công sức. . . Nó tốn tiền. dù thế nào đi nữa. Huhuhu Chồng ơi. Cô trách người yêu:
– Còn hơn là mua quần áo đẹp. Điều này đòi hỏi cả tiền bạc và năng lượng.
Trung nhìn Hòa mỉm cười rộng lượng. Điều đó nói rằng, anh ấy không bao giờ quan tâm đến chi phí.
Trung hiện là giám đốc một công ty sản xuất vật liệu xây dựng nhà ở. Trump đến Mỹ khi còn trẻ và có đủ điều kiện để theo đuổi sự nghiệp chuyên nghiệp. Năm 26 tuổi, anh tốt nghiệp với tấm bằng kỹ sư. Nhưng sau này, vì một lý do nào đó, anh chuyển sang mở công ty sản xuất để cung cấp vật liệu cho các nhà thầu. Chỉ trong 5 năm, Trung nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu một tổ chức lớn rất nổi tiếng trong cộng đồng người Việt tị nạn ở Mỹ…
Cốp xe chất đầy đồ đạc nên khó đóng lại. Anh quay sang Hoa và nói với anh:
– Bạn thích ăn món gì? Tôi dừng lại ở nhà hàng để có thể lắng nghe bạn.
Howard nhìn chồng rồi trả lời:
– Bạn có thể tiết kiệm tiền bằng cách nấu ăn ở nhà. Bạn thích tiêu quá nhiều tiền!
Trang bật cười. Anh mắng vợ:
—Đừng nói thế. Mọi người có thể nghe thấy họ cười lớn. Dù sao anh ta cũng là giám đốc, sao dám ra nhà hàng ăn?
Hòa nói:
– Tôi lo mọi người sẽ cười. . . Để tôi ở nhà. Rồi đi ăn một mình…
Trung hiểu tính keo kiệt của vợ nên an ủi:
– Bạn đang đùa tôi à? . . Xe chất đầy đồ. Khi tôi về đến nhà, phải mất cả tiếng đồng hồ mới cho nó vào tủ lạnh. Anh ấy không thể chịu đựng được việc nấu nó thêm một giờ nữa. Tôi đói quá, em yêu.
– Vì thế. Nếu bạn muốn ăn ở đó, hãy đến đó. Tôi có thể ăn bất cứ thứ gì.
Trung lái xe thẳng đến một nhà hàng nổi tiếng ở khu phố Tàu. Dưới ánh mắt kính trọng của khách hàng trong cửa hàng, cặp đôi sánh bước bên nhau bước vào.
Trước đây Hòa từng là thư ký của Trung. Cô bắt đầu làm việc tại công ty ngay từ ngày đầu tiên nó mở cửa. Với vẻ ngoài xinh đẹp, cách cư xử tốt và sự chăm chỉ, Hòa nhanh chóng chiếm được cảm tình của hầu hết nhân viên trong bộ phận.
Cha mẹ cô vẫn đang bị mắc kẹt ở Việt Nam. Ông bà tôi ngày càng già đi và không muốn rời xa nơi mình đã sinh ra.
Nhưng bà vẫn có tham vọng cho con đi du học và trở nên tài năng nên đã không ngần ngại đưa hai chị em vượt đại dương.
Ở nước ngoài, hai chị em Hoa và Thuận phải làm việc, học tập và dành dụm để lo cho bố mẹ ở quê nhà.
Khi công ty của Trang thông báo thiếu người thì cả hai chị em đều đến ứng tuyển. May mắn thay, cả hai đều được chấp nhận. Có lẽ cũng vì công ty cần một vài nhân viên nữ xinh đẹp để mang lại sự tươi mới cho công ty. Từ đó cuộc sống của hai chị em ngày càng khấm khá hơn.
*
**
Cách đây vài tháng, trong một lần đi công tác ở một thành phố xa, Trung cần một thư ký đi cùng để ghi biên bản. Anh bảo Hoa chuẩn bị đi cùng anh. Hòa thấy Thuận đang nhìn mình với ánh mắt tinh nghịch, cô lúng túng chọn người.
Chiếc máy bay Boeing 747 chở hai người đến New York. Trung đề nghị cả hai đi xem Tượng Nữ thần Tự do. Sau đó, cả hai đi ăn rồi trở về khách sạn vì San Trung có buổi họp sáng hôm đó. Sau cuộc họp, anh ấy sẽ ra sân bay và quay trở lại ngay lập tức. Hoa rất tự hào khi được đi cùng Trung. Trung mới ngoài 30 mà trông trưởng thành quá. Chiếc cà vạt được treo ngay ngắn trước ngực khiến anh trông ngay thẳng, đoan trang và có phong thái của một người thành đạt trong xã hội.
Khi Hoa nghe lời đề nghị của thương gia, anh vừa xấu hổ vừa vui mừng:
– Xin mời…
Hoa liếc nhìn Trung thì thấy anh cũng đang nhìn mình và cười ngượng ngùng khiến cô càng xấu hổ hơn. Trung hỏi Hòa:
– Cô Hoa có mệt không? . . Má cô đỏ bừng.
Anh nhẹ nhàng đáp:
– Đúng. . . KHÔNG.
Hoa biết Trung cố ý trêu chọc mình. Hoa tự nhủ nếu có người chồng như Trung thì đời mình sẽ không còn ước mơ gì nữa. Hòa nhìn lên
Trường Trung nói bậy để đỡ ngượng:
– Bạn. . . Tôi đề nghị lần sau giám đốc chọn thư ký nam sẽ thuận tiện hơn.
Trung hơi tự ái. Anh tự nhủ:
——Chẳng lẽ cô gái này biết tôi “có chồng” nên nói xấu tôi?
Anh hỏi Hứa:
– Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hoặc có thể cô Hoa đã nhìn thấy tôi. . . Có đáng để đi cùng cô ấy không?
Hòa sửng sốt, vội đính chính:
– Vâng, tôi không có ý nói thế. Vì tôi thấy rất nhiều người. . . Thật lúng túng, hãy gọi nó như vậy. . . Ông bà anh luôn cảm thấy có lỗi với anh.
Trump hỏi:
– Tại sao bạn lại cảm thấy tiếc cho tôi? đúng vậy. . . Tôi cảm thấy có lỗi với cô ấy phải không?
—Bởi vì tôi đã nhìn thấy đạo diễn. . . Trẻ, đẹp trai nhưng bị hiểu lầm. . . Với một cô bé Lọ Lem như bạn.
Trang mỉm cười nói:
–Ừ, có vẻ như ai thất bại đều đáng được thương xót. Nhưng nếu mọi người gọi bạn là “Ông bà” . . Càng đông càng vui, chỉ thế thôi.
Hòa không hiểu Trung đang nghĩ gì. Cô mở to mắt, há miệng ngạc nhiên nhìn Trung.
Nói xong, Trung bình tĩnh vòng tay qua eo Ếch Hoa, hệt như một cặp đôi thực sự.
Hoà như người rơi khỏi chín tầng mây. Giấc mơ của cô đã thành hiện thực được bao xa? Cô bối rối, chân dường như cứng đờ, không muốn bước đi nữa.
Trung quay lại nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Hoa nên bình tĩnh an ủi:
– Tôi sẽ không gọi anh là giám đốc nữa. Hãy gọi anh là “anh Trung”.
Hoa vừa xấu hổ vừa vui mừng muốn buông tay Trung ra và muốn Trung ôm chặt lấy mình. Cô thì thầm ngượng ngùng:
– Ông Trump. . . Chú ý mọi người đang cười.
Zheng bình tĩnh nói:
– Không ai cười nhạo tôi cả. Mọi người gọi chúng tôi là “Ông bà”.
Hòa mừng lắm, thậm chí còn giả vờ khoe:
– Đừng trêu chọc tôi như vậy nữa. . . Tôi xấu hổ quá không dám đi làm nữa.
Trump nói thêm:
– Đúng. Tôi sẽ không để bạn đi làm nữa. Ở nhà. . . Nấu ăn cho bạn. Bạn có thể hôn được không?
Hoa dừng lại, mở to mắt nhìn Trung, đánh giá lời nói của Trung xem là đùa hay nghiêm túc.
Trung nhìn Hoa với ánh mắt sửng sốt. Anh cúi xuống giữa đường hôn Hoa dưới ánh mắt bao dung của hàng trăm người qua đường.
Về đến khách sạn, Trung tắm nhanh rồi gõ cửa phòng Hoa.
Trong lúc cô đang mơ màng tận hưởng niềm hạnh phúc bất ngờ tìm được tình yêu đích thực thì nghe tiếng người Trung Quốc gọi cửa, Hòa liền đứng dậy bằng chân chim để mở cửa. Trường lao vào như một cơn lốc, dùng tay đóng cửa lại.
Hòa chưa kịp nói xong thì đôi môi tham lam của Trung đã dán chặt vào miệng anh. Hoa rên rỉ, Trung ôm Hoa vào lòng rồi từ từ đặt cô xuống chiếc giường êm ái, anh hôn và vuốt ve cơ thể Hoa.
Khi còn là con gái, Hoa lần đầu tiên gặp và ngưỡng mộ Trung. Một chàng trai trẻ, có học thức tốt và có nhân cách tốt. Có thể nói, Hòa đã yêu thầm Trung từ rất lâu và việc được ngã vào vòng tay anh vẫn là ước mơ bấy lâu nay của cô. Cô nhắm mắt lại, rên rỉ bên tai Trung một lúc rồi nhẹ giọng hỏi:
– Anh có thật sự yêu em không?
– Nếu bạn muốn pha trò thì không thiếu người làm. Tại sao tôi phải nói dối bạn để được nổi tiếng?
Hòa thở phào nhẹ nhõm, làm việc với Trung hơn 5 năm, cô từng chứng kiến nhiều cô gái trẻ đẹp dụ dỗ, tống tiền Trung. Nhưng anh ấy luôn tỏ ra là một chàng trai tử tế. Điều này càng khiến Hoa khâm phục Trung hơn.
Cô thì thầm:
– Nếu anh yêu em thì anh… phải cưới em. Nhưng đừng.
Trung lấy tay bịt miệng cô không cho cô nói hết câu. Anh an ủi:
– Đừng lo lắng. Tôi không phải là ông chủ, tôi chỉ muốn tiếp quản bạn và trốn tránh trách nhiệm. Đừng nghi ngờ như vậy. . . Mất niềm vui.
Hòa không còn bối rối nữa. Cô nằm bất động, hai tay buông thõng, để anh cởi từng cúc áo trên cơ thể cô. Trung hiện là giám đốc một công ty lớn. Anh biết rất nhiều về kinh doanh, thương mại nhưng Trang vẫn chưa biết gì về tình yêu.
Khi còn học đại học, anh cũng có nhiều bạn gái ở Trung Quốc, Mỹ, Mexico, Hàn Quốc và Ấn Độ. Nhưng chỉ là bạn gái thôi. Nếu bạn cảm thấy buồn, hãy mời nhau đi ăn tối hoặc đi chơi. Thỉnh thoảng họ còn đưa nhau về nhà để quan hệ tình dục. Nhưng mãi đến bây giờ Trung mới biết đến Hoa, một cô gái Việt dịu dàng, nồng nàn và thận trọng.
Vì vậy, khi làn da trắng mịn của cô hiện rõ dưới mắt anh, Trang cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên. Mặc dù anh ấy choáng váng như thể say rượu. Cùng lúc đó, cậu bé mặc quần cũng đứng dậy vươn vai “khẳng định quyền sống của mình”. Anh ta nhanh chóng cởi quần áo, nhảy xuống nằm trên cơ thể trần truồng của Hoa.
Hoa vẫn nằm im, gà gật, tận hưởng sự vuốt ve dịu dàng của Trung. Đôi mắt cô ngày càng hoang dã, hơi thở ngày càng gấp gáp, toàn thân nóng bừng.
Giống như lửa.
Hôn nhân ở khắp mọi nơi từ đầu đến chân, không để lại dấu vết. . . “Lỗ nhỏ.”
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.