xin hãy cho tôi một chút tình yêu

Vậy là tôi đã gặp lại cô ấy.

cho tôi một cuộc hành trình

Bữa tiệc Giáng sinh được tổ chức tại một khách sạn “năm sao” do một công ty kế toán lớn tổ chức. Có vô số nhân viên và khách mời có mặt, tiếng cười vang vọng khắp bốn bức tường cao của phòng tiếp khách.
Vài chiếc đèn pha lê treo trên trần nhà, chiếu sáng những bộ váy dạ hội đầy màu sắc. Tất cả các quý cô trong bộ đồ “thời thượng” đó đều trông giống nhau, sang trọng, sang trọng, đắt tiền.

Cô ấy khác với những người phụ nữ khác có mặt đêm đó.

Tôi nói điều này không phải vì cô ấy đáng xấu hổ, cũng không phải vì cô ấy thô tục. Ngược lại, cô ấy trông rất xinh đẹp. Nhưng vẻ đẹp của cô lại trầm lặng, khiêm tốn và không phô trương. Cô mặc một chiếc sườn xám Thượng Hải có thêu vài đường gấm trên đó. Tấm vải nhung đen tuyền và mái tóc đen tuyền buộc cao trên đầu làm nổi bật làn da trắng hồng của cô. Gò má cao và đôi mắt được người Mỹ gọi là “mắt hạnh nhân” ngầm nói lên tính cách thận trọng của người châu Á. Trong số những người phương Tây tóc vàng, cô là cô gái bắt mắt nhất tại vũ hội.

Tôi đứng một mình trong góc, im lặng nhìn bóng dáng duyên dáng của cô ấy. Tôi thấy rõ ràng rằng cô ấy đã nhận ra tôi, người tình của cô ấy, người tình bí mật của cô ấy. Nhưng cô ấy phớt lờ người đàn ông Việt Nam và coi tôi như một người xa lạ. Cặp đùi thon gọn mà tôi từng vuốt ve lộ ra sau đường xẻ cao bên hông váy của cô ấy. Tôi cũng nhận thấy rằng núm vú nhỏ trông thật khiêu khích.

Đọc tiếp  Tri kỷ

Tôi biết cô ấy đang trêu chọc tôi, người yêu cũ của cô ấy. Cô ấy biết rất rõ rằng tôi đang theo dõi cô ấy. Cô quay người bước đi, dừng lại bên cạnh một người đàn ông Mỹ ưu tú. Cô ấy vòng tay qua cánh tay của vị khách quý, một vị khách quý mà tôi đã nghe tên mặc dù tôi không biết ông ấy. Người đàn ông đó là chồng cô.

Các quý ông, quý bà và các cặp đôi lần lượt tiến tới để hỏi thăm và chào đón những người mới đến. Khi chồng đang bận tiếp khách, ánh mắt cô ấy chợt chạm vào ánh mắt chăm chú của tôi. Tôi mỉm cười duyên dáng, lặng lẽ đưa sâm panh lên môi, nhấp một ngụm như mời gọi. Cô nhanh chóng ngẩng mặt lên, đôi má có chút xấu hổ. Cô ấy có vẻ ngượng ngùng, những ngón tay mảnh khảnh nhanh chóng vuốt tóc sau tai, hai tay khoanh trước ngực lo lắng.

Khoảng một năm trước Giáng Sinh năm ấy, hai chúng tôi tình cờ gặp nhau trên một chuyến bay, một chuyến bay định mệnh. Sau ngày kỷ niệm đầu tiên, tôi yêu cầu được gặp lại cô ấy. Nhưng tôi đã bị cô ấy đá đi, và cô ấy đã tàn nhẫn làm tan vỡ trái tim lãng mạn của tôi. Và đêm nay, tôi quyết định mình phải giành lại trái tim của người phụ nữ xinh đẹp này. Đêm nay, cô ấy sẽ quay về với tôi, người tình mà cô ấy từng cố quên và bỏ rơi…

Đọc tiếp  Chị Thục – Truyện Ngắn Dâm Dục

Ø Ø

… Sau khi xuất trình thẻ kiểm tra, cởi giày, tháo thắt lưng và mở hành lý để an ninh kiểm tra, tôi vội vã lên máy bay Airbus. Sau ngày 11/9, mọi chuyến công tác đều giống như bị tra tấn. Tôi nhìn vào số hàng “24D” được in trên vé và đi thẳng ra phía sau. May mắn thay, có chỗ ngồi bên ngoài. Vừa ngồi xuống mở báo đọc, cô bước lên máy bay, nét mặt trong sáng dịu dàng, dáng người nhỏ nhắn nhưng đầy đặn. Cô ấy mặc một chiếc áo len cashmere màu xanh nhạt với quần trắng, đeo túi Louis Vuitton trên vai và một chiếc vali phía sau. Tôi nghĩ cô ấy có thể là người gốc Hoa hoặc Hàn Quốc, nhưng giác quan thứ sáu của tôi đoán cô ấy là người Việt Nam. Cô ấy có phong thái tự tin của người Mỹ gốc Á. Hàng ghế đầu của máy bay vẫn còn nhiều ghế trống nhưng cô vẫn tiếp tục đi về phía sau máy bay. Hôm nay tôi có may mắn đến vậy không? Tôi giả vờ như không để ý đến cô ấy, lặng lẽ đếm từng hàng ghế cô ấy đi qua… 20, 21, 22, 23…

– Xin lỗi…chỗ ngồi của tôi là “24F”, cô ấy bắt đầu nói bằng tiếng Anh với nụ cười duyên dáng trên môi.
—Tất nhiên là tôi nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ cho người đẹp. Cô ấy lúng túng nhấc chiếc vali lên và tôi đưa tay giúp cô ấy cất nó vào ngăn đựng đồ.
—Cảm ơn, cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ. Tôi lại ngồi im lặng thắt dây an toàn. Chiếc ghế trống “24E” ở hàng ghế giữa giờ đây đã trở thành ranh giới giữa tôi và cô ấy. Chiếc Airbus nổ máy trên đường băng, đưa cô ấy và tôi bay cao lên bầu trời phía trên những đám mây bông trắng. Cô ấy chợt quay sang tôi và hỏi bằng tiếng Anh:
– Xin lỗi, bạn có phải là người Việt Nam không?
– Đúng vậy, sao cậu đoán đúng vậy?
– Danh thiếp của bạn có tên bạn trên đó… Cô ấy chỉ vào thẻ ra vào mà tôi để trên dây đeo túi đựng máy tính xách tay của mình.

Đọc tiếp  câu chuyện trung học

Cô đưa tay lên che miệng, nụ cười tự nhiên, chân thành và… đầy quyến rũ! Sau vài lời nói, tôi đã hiểu cô ấy hơn. Bà đến Mỹ từ năm 1975 để sống và học tập tại đây, dù vẫn còn nhớ tiếng Việt nhưng điều đó đã khủng khiếp rồi. Tôi phải nói bằng 50% tiếng Anh Mỹ và 50% còn lại bằng nhiều ngôn ngữ hỗn hợp. Khi máy bay gần hạ cánh, cô đứng dậy đi vệ sinh. Tôi bắt chéo chân và đứng dậy một chút để nhường chỗ cho cô ấy. Khi cô ấy bước ra khỏi hàng ghế, tôi cảm thấy cặp mông tròn trịa của cô ấy nhẹ nhàng cọ vào đùi tôi. Mùi nước hoa nhẹ nhàng bay vào tâm trí tôi.

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận