Như thường lệ, cô Hoàn rời nhà đi học vào khoảng 8 giờ sáng. Vì trường ở gần nên cô thường đi bộ để tập thể dục. Cô cầm cuốn sách trên tay và kiêu hãnh bước đi trong ánh nắng sớm mai.
Đột nhiên, cô cảm thấy mình đang bị ai đó theo dõi. Khi cô nhìn lại, không có ai ngoại trừ một cậu bé. Anh lén lút đi theo cô như một đứa trẻ lén lút, và khi cô nhìn thấy anh, anh dừng lại, dáng vẻ vụng về và rụt rè.
Horn nhìn xuống thời gian trên đồng hồ và thấy vẫn còn sớm nên cố tình đi chậm lại và đợi cậu bé. Khi cô giáo dừng lại, đứa trẻ giật mình nhưng không biết trốn vào đâu nên dường như đang bước đi không mục đích và im lặng.
Horn đợi cậu bé đi ngang qua rồi hỏi: “Hình như cậu có chuyện muốn hỏi thì đi với tôi.” Cậu bé ngượng ngùng, do dự rồi từ chối liên tục: Không, tôi muốn đi chợ, bởi vì chúng ta. ở trên cùng một con phố nên tôi tưởng bạn đang theo dõi tôi.
Nói xong, anh bước nhanh đi để tránh đối đầu với thầy. Thấy cậu bé bối rối, Hoàn khẽ mỉm cười rồi tiếp tục đi về phía trường. Nhưng kể từ giây phút đó, trái tim Hoắc An không bao giờ bình yên. Cô luôn vấp ngã khi dạy học sinh, cuối cùng phải giao bài cho học sinh làm trên lớp, để cô ngồi một mình suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra.
Không chỉ sáng nay mà kỳ lạ là cả tuần qua cô đều cảm thấy khó chịu mỗi lần rời nhà đi dạy. Cô cảm thấy có người đang nhìn mình, ánh mắt táo bạo xuyên qua cô, ánh mắt của một người đàn ông đang nhìn trộm một mỹ nữ.
Cô đã tìm kiếm nhiều lần nhưng không tìm thấy ai. Tuy nhiên, sự phấn khích cứ đuổi theo khiến cô mất bình tĩnh. Cô từng sống một cuộc sống thoải mái, hài hòa nhưng giờ đây cô phải giấu rất nhiều điều. Cô luôn lo lắng rằng sự bất cẩn của mình sẽ thường xuyên khơi dậy những con mắt tò mò của những người tò mò và khiến danh tiếng nghề nghiệp của cô bị mang tiếng xấu.
Ở thành phố nhỏ này, mọi điều nhỏ nhặt đều được nói đến nhanh chóng. Dư luận luôn bàn tán rất nhiều, nhất là những người thích khám phá đời sống giáo viên để tìm ra sơ hở rồi nói xấu.
Cô Hoàn về đây dạy học và sống một mình. (Câu chuyện từ ************.com) Cô ấy cố gắng giữ hành động và lời nói của mình chín chắn để tránh mọi scandal ngay từ đầu. Tuy cô không quá nghiêm khắc với học sinh nhưng cô cũng không quá thoải mái. Cô ấy nghiêm chỉnh chấp hành kỷ luật và phải hoàn thành bài tập về nhà, nếu không sẽ không được phép làm.
Cô tuyệt đối không nhờ bất kỳ học sinh nào, đặc biệt là nam sinh, mang cuốn sổ về nhà để không gây ra sự nghi ngờ không đáng có. Ngay cả với các sinh viên nữ, cô cũng không hề có tình cảm với ai và sống một mình trong ký túc xá.
Hôm nay cô không hiểu sao lại thấy chàng trai nhìn cô chăm chú và đi theo cô như vậy. Cô không lo lắng đứa trẻ này có ác ý với mình, nhưng thái độ rụt rè và sợ bị người khác nhìn thấy của nó khiến cô đặc biệt chú ý.
Phải chăng chính chàng trai này đã khiến cô có cảm giác như bị theo dõi cả tuần? Cả lớp cô Hoàn suy nghĩ nên khi tan học cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Cô trở về nhà, uể oải mở cửa bước vào. Đột nhiên tôi tìm thấy một mảnh giấy nhét dưới cánh cửa có dòng chữ nguệch ngoạc trên đó. Hoàn nhặt lên nhìn chỉ có một câu ngắn gọn và ngây thơ: Anh yêu em. Ngoài ra không có từ nào khác.
Tờ báo càng khiến Horn bối rối hơn. Phải chăng đây là điều cậu bé đã nói vào sáng hôm đó? Hoàn đột nhiên cảm thấy no và không muốn lo lắng về bữa trưa nữa.
Cô leo lên giường, đá văng đôi dép ra, không buồn cởi áo choàng. Cô nằm nửa ngủ nửa tỉnh và suy nghĩ. Kể từ ngày chia tay người yêu, lần đầu tiên cô cảm thấy buồn vì một mảnh giấy lạ.
Ánh mặt trời lấp lánh trên tán cây và nhẹ nhàng chiếu vào phòng. Những bóng nắng nhấp nháy in trên tường, đập qua lại thành từng mảng đen như cánh quạt. Hoàn đứng dậy, nhớ đến những chiếc móc phơi đồ lót ngoài cửa sổ đung đưa trong gió, đẩy ánh nắng chiếu vào.
Horn ngồi dậy và cất đồ đạc đi. Cô chợt nhìn thấy cậu bé đang đi loanh quanh, nhìn chăm chú vào thứ cô vừa sấy khô. Cậu bé nhìn thấy cô và bỏ chạy. Hoàn chợt hiểu được sự tò mò trong tâm hồn non nớt của cậu bé.
Giống như một que diêm bập bùng trong đêm tối, Horn mơ hồ hiểu được suy nghĩ của đứa trẻ. Chắc hẳn nó bị vướng vào ba chiếc quần lót bên trong cô nên mới đâm cô rất mạnh. Chẳng trách anh lại theo sát cô đến vậy để đến gần hơn với hình ảnh tình yêu tưởng tượng của mình.
Sau đó cô không còn cảm thấy lo lắng nữa. Sự bối rối mà cô thể hiện đã mang lại cho cô một mục đích mới, rằng chỉ có chàng trai này mới chú ý đến cô chứ không phải chàng trai hay người đàn ông nào khác. (từ *************.com) Nghĩ vậy, cô thấy có lỗi với anh chàng nhỏ bé này, có lẽ vì cô đơn nên lén nhìn và đem lòng yêu anh. Đột nhiên, cô muốn biết thêm về cậu bé sáng nay.
Cơn mệt mỏi nhanh chóng biến mất và Hoàn cảm thấy đói. Cô nhanh chóng đun nước nấu mì ăn liền, nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu tiết học buổi chiều. Cô mỉm cười, tim đập loạn xạ, có lẽ tiếng hát cũng đủ để thể hiện niềm vui của cô lúc này.
Buổi chiều đến lớp, em bước đi chậm rãi, tự tin. Cô cố tình chờ xem chàng trai có đi theo không, nhưng chàng trai dường như đã đoán được ý cô nên không còn rụt rè nữa.
Cô vừa rời khỏi phòng và bước ra đường, anh đã nhìn cô, gật đầu chào hỏi, rồi hai người cùng nhau đi một đoạn ngắn như tình cờ. Horn im lặng một lúc rồi bước nhanh và nói: Cảm ơn, tôi đã đọc lời nhắn của bạn.
Chàng trai nhìn cô với ánh mắt hạnh phúc và biết ơn. Anh chưa kịp nói, cô đã nhàn nhã nói thêm: “Nếu muốn, sau này anh có thể đến phòng tôi chơi.” Cậu bé càng hưng phấn hơn. Anh không tin mình lại có thể thành công dễ dàng như vậy. Anh lắp bắp: Được, nếu em cho phép. Anh bước đi vui vẻ.
Thầy Hoàn mang niềm vui này vào lớp học. Cô dạy suôn sẻ suốt buổi chiều, học trò không hiểu sao trông cô giáo khác hẳn buổi sáng. Cô trò chuyện vui vẻ rồi xin phép đi thi trên lớp. Về phần Hoàn, đôi khi cô không hiểu tại sao mình lại mời chàng trai đến thăm, cô không còn sợ bị bàn tán sao? Nhưng cô bảo vệ sự chính trực của mình, và cậu bé không phải là học sinh, nên ai có thể ngờ cô sẽ nói dối.
Sau bữa tối, Hoàn lấy bài tập của học sinh ra và sửa. Cô đọc kỹ từng câu, sửa từng dấu chấm phẩy rồi chọn ra một số bài viết hay để ngày mai đọc làm mẫu cho cả lớp. Khi cô nói xong thì trời đã tối. Những ngày này đã là mùa thu, trời sẽ sớm tối thôi. Cô gấp cặp lại và leo lên giường. Khi cô chìm vào giấc ngủ, cô nghĩ về khoảng thời gian cô đã trải qua với người yêu.
Anh yêu cô say đắm và cô cũng vậy. Hai người thề với nhau, và một hoặc hai người sẽ thề với nhau. Nhưng đột nhiên họ chia tay. Anh ta tham lam đến nỗi một lần đến thăm cô, anh ta đã thô bạo ép cô cởi áo nhưng cô từ chối và anh ta đã kéo cúc trên cổ áo choàng của cô. Cô không hài lòng với thái độ bạo lực này nên tức giận đứng dậy, dứt khoát chia tay.
Anh cầu xin xin lỗi vì hành vi liều lĩnh vừa rồi của cô, nhưng lại cố tỏ ra gay gắt và cố chấp. Cô tin rằng nếu anh thô lỗ với cô, anh sẽ hung hăng hơn khi họ quay lại với nhau. Tính cách của cô ấy thích làm mọi việc một cách chậm rãi nhưng lại không thể chấp nhận được tính cách thô bạo của mình.
Cũng vì lý do đó, cô rời thành phố và chọn dạy học ở vùng sâu vùng xa. Cô đến đây chán đời, phớt lờ mọi lời khuyên của đàn ông và hết lòng quan tâm đến tương lai học trò của mình. Cô cố quên đi niềm hạnh phúc của riêng mình, dù tuổi trẻ cũng không thoát khỏi hương thơm tự nhiên của những mùa chuyển mùa.
Nhiều đêm, cô cũng nhớ lại những kỷ niệm bên anh, những nụ hôn thầm dưới tán cây, những buổi chiều mưa trốn dưới hiên nhà bên kia đường, bàn tay đầy yêu thương và hy vọng vào tương lai. Anh là một người đàn ông hiền lành nhưng cô vẫn thích anh vì thái độ trưởng thành của anh. Tuy nhiên, anh đã làm cô thất vọng.
Dù sau này anh không tìm được lý do gì vì cô quá quyến rũ khiến anh không thể giữ được cô nhưng cô vẫn kiên quyết và kiên quyết. Cô từ bỏ tình yêu của mình như từ bỏ một con diều bị gió mạnh thổi bay dù rất tiếc nuối khi đánh mất một con diều rất đẹp nhưng cô thà làm điều này còn hơn là sau này phải hối tiếc.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.