Tuấn và Huyền, có thể nói là mối duyên tiền định. Hai người gặp nhau tận phương trời Anh quốc, khi đó cả hai cùng là du học sinh. Cũng biết, cũng quen, nhưng chưa yêu. Nhưng đến khi về Việt Nam, hai người mới vỡ lẽ cả hai là hàng xóm của nhau. Hai căn nhà ba mẹ sát vách, khá thân thiết. Từ đó, hai đứa bắt đầu nhen nhóm cảm giác tình yêu. Sau ba năm yêu nhau, mãi đến hai tuần trước, Tuấn và Huyền mới kết hôn. Có thể nói Tuấn và Huyền sinh ra để cho nhau. Từ vẻ đạo mạo, đẹp trai của Tuấn, đến sắc đẹp tươi sáng của Huyền, luôn là đề tài chuẩn mực để so sánh trong đám bạn bè. Hai tuần đầu mỹ mãn của cuộc sống hôn nhân, Tuấn lái xe ôtô đưa Huyền về quê ngoại của anh ra mắt họ hàng. Thông lệ là thế, nhưng quả thật quê ngoại của Tuấn chỉ còn mỗi bà và Dì Tư.
– Hồi xưa anh học cấp 1 ở đó… – Tuấn chỉ qua ô kính xe. – Đâu anh? – Huyền nhỏm người nhìn theo anh. – Cái trường mái đỏ đỏ đó… thấy chưa? – Hi hi… Sao trường của anh nhỏ xíu vậy… – Huyên trêu anh. – Ừm… Cấp một mà… Hồi đó… – Tuấn mỉm cười hồi tưởng lại. – Có một lần anh đi học trễ, cửa trường khóa, thế là leo qua tường… Không biết nhảy xuống thế nào, mà đáy quần rách ra tới tận mông… Vậy mà anh không hề biết, tới trưa còn chơi đá cầu tưng bừng… – Trời ơi… hi hi… – Huyền cười ngất. – Rồi em biết sao không? Đến lúc, tụi bạn chỉ cho anh biết… Anh mới phát hiện ra chỗ anh chơi, con gái bu đông nghìn nghịt… – Ha ha… Anh xạo… – Huyền bật cười đến chảy nước mắt. – Ha ha… Thật ra thì… Bọn con gái trốn mất tăm… Không còn một bóng… Ha ha…
Tuấn Huyền rôm rả suốt đoạn đường từ Sài Gòn về Đồng Tháp, cứ như chỉ cần bên nhau họ có thể đi khắp thế giới mà không nhàm chán. Nhà ngoại của Tuấn nằm bên cạnh đường quốc lộ, phía bên trong lại là một con sông, hai bên xanh mướt hàng dừa nước mát rượi. Vừa đỗ xe lại, Tuấn chợt sững người nhận ra nhà bà ngoại khóa trái cửa. Anh lúng túng gọi điện thoại một lúc thì tìm ra số của Dì Tư. Được hay, Dì Tư đưa Bà đi thăm bà con ở Sóc Trăng, vài ngày mới về. Đã vậy, Tuấn còn bị mắng một trận vì cái tội về mà không báo trước. Dì Tư đi xa, nhưng chìa khóa nhà vẫn gửi nhà hàng xóm. Vì thế, Tuấn Huyền quyết định ngủ lại một đêm để sáng mai về lại Sài Gòn.
– Cộc cộc cộc… Có ai ở nhà không?
Tuấn gõ cửa căn nhà bên cạnh, cách nhà bà ngoại hơn trăm mét. Có tiếng bước chân vang lên xèn xẹt bên trong và tiếng lầu bầu bực bội. Cánh cửa xịt mở, một gã đàn ông ở trần, mặt mũi đỏ bừng men rượu, trừng mắt nhìn Tuấn. Anh cũng nhìn lại, chợt ánh mắt hai người cứng đờ.
– Thằng Tuấn… – Khánh hả… Trời ơi…
Hai đứa mừng rỡ ôm chầm lấy nhau. Khánh là bạn nối khố chơi với Tuấn từ hồi cấp một, lên cấp hai cũng rất thân với nhau. Rồi một chuyện xảy ra… cả hai có chút hiểu nhầm rồi không gặp nhau nữa. Cho đến lúc Tuấn dọn lên Sài Gòn rồi đi du học. Chuyện gì đi nữa thì cũng đã qua hai mươi năm, gặp lại nhau là đã vui lắm rồi.
– Mày đi đâu biền biệt quá trời lâu vậy? Lấy vợ chưa? Mày về thăm bà ngoại hả? Ah… bà ngoại mày gửi chìa khóa nhà cho tao nè… Mày có vô nhà không? Để tao lấy.
Tuấn cười cười nhăn nhó trước những câu hỏi ồ ạt của Khánh. Anh chợt nhớ ra, kéo tay Khánh.
– Ra đây… Ra đây… Đây là câu trả lời của tao cho tất cả câu trả lời của mày… Thành quả 20 năm biệt tích của tao…
Khánh ngơ ngác nhìn chiếc ôtô đen tuyền bóng lưỡng từ xa. Hai mươi năm đi làm để mua chiếc xe sao? Cũng đáng chứ… Khánh thầm nghĩ. Chợt cửa xe bật mở. Một cô gái bước ra, tươi cười khẽ cúi đầu chào. Khánh ngẩng người. Một mái tóc óng ả, đen tuyền phủ hết lưng, một đôi mắt trong sáng như thiên thần, một nụ cười tươi mát như nắng xuân và dưới lớp váy dài là một thân hình cân đối, làn da trắng hồng căng tràn nhựa sống. Khánh ấp úng, cổ họng vô thức đánh ực. Chợt hắn hiểu ra, điều Tuấn muốn cho hắn xem chính là cô gái này.
– Đây là Huyền, vợ tao… – Tuấn giới thiệu. – Còn đây là anh Khánh bạn nối khố của anh…
Huyền cười cười khách sáo. Tuy lòng cô tự bảo mình không nên đánh giá người khác bằng vẻ bên ngoài, nhưng gã đàn ông này không có vẻ đứng đắn. Ánh mắt hắn cứ chầm chầm như muốn lột truồng cô. Huyền thấy cơ thể mình nhột nhạt khó chịu.
Sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, Tuấn Phương lấy được chìa khóa vào nhà bà ngoại. Căn nhà khá tiện nghi, hơn nhiều so với những gì Huyền nghĩ. Dù sao cũng ở chỉ một đêm, Huyền nấu tạm một ít mì gói cho hai đứa ăn.
– Lát nữa qua nhà anh Khánh nhậu chút nhé… – Tuấn nói. – Ừm… Mà phải về sớm đó… Em sợ lắm… – Huyền nhìn quanh lo lắng. – Em không qua với anh sao? – Tuấn ngạc nhiên hỏi. – Không… ra khỏi nhà muỗi cắn lắm… Em không thích đâu… – Huyền vừa nghĩ ra lý do khác. – Ừm… Anh ngồi chút thôi… Bạn bè lâu quá không gặp rồi…
… Bạn đang đọc truyện Ác mộng vùng quê tại nguồn: https://truyen3x.pro
– Dzô… cạn ly…
Khánh hô lên, nốc cạn ly rượu. Ánh mắt hắn lén lút nhìn về phía nhà bà Tám, bà ngoại Tuấn. Chuẩn bị hết mồi nhậu, háo hức chờ đợi mà cuối cùng chỉ có thằng Tuấn sang, làm Khánh hụt hẫng không ít. Bản thân hắn cũng không biết mình đang có mục đích gì? Có lẽ chỉ mong muốn nhìn ngắm Huyền thêm vài lần nữa.
– Này… Mày nhớ con Ngọc không? – Tuấn thấy Khánh ít nói khác thường, đành gợi chuyện. – Ngọc con bà Hơn ah? – Khánh gắp mồi, dửng dưng. – Ừ… Mẹ nó… Tao nhớ hồi đó, tao cua nó… Mà mày hớt tay trên tao… – Tuấn pha trò, thật ra anh cũng chẳng nhớ nổi nét mặt của Ngọc. – Ha ha… Mày ngu bỏ mẹ… – Khánh bắt đầu có hứng khởi nói chuyện. – Con Ngọc nó cặp bồ vì nó dâm, chứ để lãng mạn đéo đâu… Mày đi chơi với nó, nắm tay đéo dám nắm… vừa qua tay anh là dính liền…
Khánh dương dương tự đắc. Có lẽ đây là chuyện duy nhất Khánh có thể tự hào vì đã vượt qua Tuấn.
– Ha ha… phải hông đó? – Tuấn rót rượu, lắc đầu cười, thầm nghĩ mình may mắn vì không có Huyền ở đây. – Mày không tin ah… Mẹ… Con Ngọc nó lấy chồng một đứa con… Mà chồng nó yếu… Nên vài hôm lại cứ tạt sang đây, nhờ tao bơm nhớt… – Khánh chợt bốc điện thoại. – Ừ quên, để tao gọi nó qua chơi… – Ah… hay là… Thôi đi… – Tuấn có chút ngại ngùng trước sự bạo dạn của Ngọc theo trí nhớ của anh. – Sợ đéo gì… Ah… Ngọc hả? Vác chim qua đây với anh ngay lập tức… Ờ… Lẹ lên… Có quà bất ngờ đó… – Khánh đút điện thoại vào túi, nốc rượu khà thật mạnh.
Lưng chai rượu, tiếng xe máy nổ be be vang lên. Một người phụ nữ no tròn mặc bộ quần áo bà ba chạy đến, lướt qua chiếc xe của Tuấn, không khỏi trầm trồ.
– Ngọc… Vào đây… Vào đây…
Khánh nhích sang bên, nhường khoảng trống giữa Khánh và mình. Ngọc hớn hở bước vào ngồi bệt xuống ngay giữa hai người đàn ông, chẳng buồn hỏi người bên cạnh là ai. Tuấn nhích người ra xa một chút, miệng cười tủm tỉm.
– Nhận ra ai không? – Khánh cười khanh khách. – Ai… – Ngọc ngơ ngác nhìn Tuấn, dường như mình không quen ai đẹp trai trắng trẻo vậy nha. – Thằng Tuấn đó… – Khánh vỗ mông Ngọc cái chát. – Tuấn… Tuấn đế hả? Trời ơi…
Tuấn thoáng đỏ mặt nghe biệt hiệu ngày xưa của mình. Tuấn đế. Nghe cứ tưởng là nickname của đệ tử lưu linh, nhưng thật ra hèn hơn nhiều. “Đế” là thỏ đế ah… Anh bị gán cái tên này vì nổi tiếng nhác gái, gái rủ cũng không dám đi chơi.
Tiếng cười đùa rôm rả, vang dậy cả con xóm. Chai rượu đầu tiên lăn lóc dưới đất, chai rượu thứ hai còn lưng nửa. Ngọc nghe chiếc xe hơi của Tuấn, cứ lân la sát vào anh. Nhưng anh chỉ đùa đùa, lại cố giữ khoảng cách với cô ta. Chợt Tuấn đầu mình choáng váng, thứ rượu khét lẹt cay nồng này. Tuấn gục xuống. Khánh đành bế xốc Tuấn lên, đặt lên giường trong nhà. Đến lúc Khánh quay lại, Ngọc đã gật gù thiêm thiếp.
– Muốn ngủ sao? Qua nhà anh mà còn đòi ngủ… Khà khà…
Khánh dìu Ngọc vào trong, dù sao hai người với nhau không biết bao nhiêu lần. Ngọc nằm ngửa lên giường, tựa vào lưng Tuấn. Cô ta nhỏm mông cho Khánh kéo tuột chiếc quần bà ba. Khánh bóp nắn cặp vú to lớn chảy xệ của Ngọc không thương tiếc. Hắn lim dim cố tưởng tượng một hình ảnh xinh đẹp như thiên thần vừa gặp gỡ ban trưa. Huyền ơi… Anh mà được… Khánh tuột quần xuống. Dương vật hắn bật tung lên.
Chợt có tiếng đóng cửa, vang lên thật nhỏ, từ phía nhà bà Tám. Ánh đèn pin lập lòe chớp tắt. Khánh chợt sững, mắt lóe sáng như nghĩ đến điều gì. Hắn kéo quần lên thật nhanh. Chồm qua người Ngọc, cởi áo sơ mi Tuấn. Sau đó, đẩy cơ thể trần truồng đẫy đà của Ngọc sát vào, ôm ghì lấy Tuấn. Tiếng bước chân xào xạo vang lên bên ngoài.
– Anh Tuấn… Anh Khánh… – Tiếng Huyền khẽ kêu. – Ah… Huyền… Em… Em… – Khánh lúng túng chạy ra như ăn vụng bị bắt. – Anh Tuấn đâu rồi anh? – Huyền hỏi khẽ.
Cô vừa tắt đèn pin đi, vì bắt gặp ánh mắt Khánh nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi ngủ không đồ lót của cô. Khánh thầm nuối tiếc, hắn vừa được thấy hai bầu vú mờ ảo lộ qua lớp áo mỏng dưới ánh đèn.
– Em… Em về đi… Chút nữa… Chút nữa Tuấn về thôi mà… – Khánh vẫn ấp úng như chính mình làm lỗi. – Anh Tuấn say rượu ah… để em đưa ảnh về… – Huyền xăm xăm bước đến. – Không… Không có say… Em đừng vào… Không có gì đâu mà… – Khánh miệng ngăn cản, nhưng chân nhẹ nhàng tránh sang bên cạnh cho Huyền bước vào nhà. – Ah…
Huyền há hốc trước cảnh hỗn độn trên giường. Dưới ánh trăng, hai thân thể trần truồng dính chặt vào nhau. Trong vòng tay Tuấn là một người phụ nữ lạ mặt, nữa thân dưới của cô ta còn lộ ra dưới lớp chăn mỏng. Huyền như chết đứng, chậm rãi lùi lại, miệng thì thào:
– Tại sao? Tại… sao…
Huyền rũ người ngồi bệt xuống đất. Móng tay cô trượt dài trên vách gỗ sần sùi muốn tróc ngược lên, nhưng không hề thấy đau. Vì một nỗi đau lớn hơn nhiều đang xâu xé lòng Huyền. Đầu óc cô quay cuồng như sắp sụp đổ bất cứ lúc nào. Tuấn không phải rất yêu cô sao? Và chưa bao giờ lừa dối cô sao?
– Em bình tĩnh… Quả thật… Anh xin lỗi… – Khánh đỡ vai Huyền như an ủi, nhưng ánh mắt lén nhìn vào khẽ hở sâu hoắm giữa cổ áo cô. – Anh lẽ ra nên cản nó… nhưng… haizz… – Khánh lắc đầu như chán nản, nốc cạn ly rượu. – Dù sao, Ngọc cũng là bạn gái cũ của Tuấn… Trời ơi… Là lỗi của anh, anh không nên rủ Ngọc đến đây…
Huyền bưng mặt, đôi vai run rẩy. Cô không biết mình nên làm gì… Lao vào kia, vạch rõ khuôn mặt giả dối của chồng mình… Rồi sau đó… Sau đó thế nào nhỉ? Ly dị sao? Cô chợt rùng mình. Không… Cô không dám nghĩ đến từ đó. Cô chỉ vừa lập gia đình hai tuần. Nhưng… chợt Huyền ngẩng mặt lên, dành lấy ly rượu trong tay Khánh. Nốc cạn.
Hơi rượu nồng nặc làm cô ho khan, nhưng cô có cảm giác mình cần nó. Tay không ngừng rót, rồi uống cạn. Rượu tràn tung tóe trên sàn, nhưng Huyền vẫn uống. Khánh ngồi bên cạnh, hai mắt lóe sáng. Hắn chợt hối hận nhìn chai rượu đã gần hết trong tay Huyền. Lẽ ra hắn nên mua nhiều rượu hơn.
– Oẹ…
Huyền che miệng nôn khan một tiếng. Chai rượu trống rỗng đổ lăn kềnh trên sàn nhà. Cô lảo đảo đứng dậy.
– Này… Này… – Khánh toan đỡ cô. – Anh không lo… Em đi về được… – Huyền loạng choạng bước tới, chân đá xiêu vẹo đá vung vãi lên cả chén đĩa. – Anh đưa em về… – Khánh chớp thời cơ, đỡ ngang eo cô. – Em đi được… Không cần đâu…
Khánh mừng rơn, đỡ Huyền đi về nhà. Vài bước đầu cô còn đá xiên, nhưng sau đó liền rũ người tựa hẳn vào hắn. Khánh vừa dìu Huyền, tay vừa chậm rãi trượt dần lên trên. Qua lớp vải thun mỏng manh, một cảm giác mềm mại căng tròn trong tay làm hắn muốn điên lên.
– Ư… Đừng…
Huyền phản kháng trong tiềm thức, cô cố đẩy tay Khánh ra. Hắn đành kìm nén, hạ tay xuống.
Vừa vào đến nhà. Khánh nhẹ nhàng đỡ Huyền nằm xuống giường. Hắn cố tình ngã người thấp xuống để mặt mình áp lên sát ngực cô. Nhưng Huyền như ngủ thiếp đi, hơi thở phập phồng đều đặn. Khánh hít hà mùi cơ thể thơm mát, pha chút hương rượu nhàn nhạt trên người Huyền. Chóp mũi hắn dí nhẹ lên bầu vú nàng, nơi có điểm u nhỏ mập mờ nhô lên. Hắn cảm giác nó mềm mại như bên dưới là lớp bông gòn mũm mĩm. Khánh run rẩy mở nhẹ từng chiếc nút áo. Khe hở sâu hoắm, phập phồng dần dần lộ ra trọn vẹn trước mặt hắn. Vạt áo sơmi lặng lẽ mở toan ra. Dưới ánh trăng mờ ảo, cơ thể lõa lồ của vợ thằng Tuấn hoàn toàn phơi bày dưới ánh mắt thèm khát của Khánh. Làn da trắng hồng mơn mởn chỉ có ở những cô gái sống lâu năm nơi xứ lạnh mới có. Hai bầu vú căng tròn hơi mở sang hai bên, hai chiếc núm nho nhỏ như hai đồng xu phơn phớt màu nâu hồng. Cái bụng phẳng lì, thon gọn không thừa tí mỡ. Vùng hông nở nang uốn lượn ngoạn mục đến phần mu chúm chím e ấp dưới lớp quần lót ren trắng mỏng manh, phơn phớt ít lông tơ.
Khánh gắn kiềm chế con thú đang gào rít trong người mình để không lao vào cắn xé. Huyền trong mắt hắn là một người phụ nữ rất đẹp. Nhưng không bao giờ hắn tưởng tượng được rằng chữ “rất đẹp” của hắn lại tầm thường như thế. Đến giây phút này đây, hắn mới thấm thía rằng cuộc đời mình thua sút Tuấn bao nhiêu. Phải là một người đàn ông như thế nào mới sở hữu được diễm phúc trần gian như thế này? Mặc kệ… Ít ra là đêm nay giá nào hắn cũng phải chiếm đoạt thân xác Huyền…
Khánh hối hả cởi quần áo mình ra. Đầu dương vật của hắn căng bóng đỏ lừ đung đưa trước cơ thể căng tràn của vợ thằng Tuấn. Chỉ với ý nghĩ đó, đã làm Khánh rậm rực, hả hê. Hắn chậm chậm nằm xuống bên cạnh Huyền, mặt hắn hít hà tham lam nuốt lấy mùi hương thơm lừng trên cơ thể cô. Chiếc núm vú phập phồng như khiêu khích, làm cổ họng Khánh khô cháy. Hắn há miệng chậm rãi ngậm lấy nó. Một cảm giác mềm mại mũm mĩm truyền qua lưỡi, làm Khánh đê mê. Lưỡi hắn khoanh tròn tròn, rồi hẩy nhẹ nhẹ lên nó.
– Ư…
Cơ thể Huyền run nhẹ, khẽ xoay người như muốn tránh đi. Nhưng Khánh đã ôm ghì lấy cô. Hai bàn tay hắn xoa nắn, bao trọn hai bầu vú mơn mởn của cô. Miệng hắn ừng ực tham lam như nuốt trọn hai núm vú đỏ hồng của cô. Khánh gầm gừ như một con sư tử chậm rãi nhai xương con mồi. Lưỡi hắn đẩy chiếc núm vú trong miệng cạ dọc hàm răng, cảm nhận nó săn cứng lại. Hai tay hắn không còn cố kỵ, xoa bóp hai bầu vú vung lên. Hắn xì xụp húp nước miếng mình vung vãi trên hai đầu vú bóng lưỡng của Huyền. Cơ thể cô run rẩy, hàng lông mày nhíu chặt như cố tỉnh lại.
– Ah… Không… Buông tôi ra…
Huyền nửa tỉnh, hai mắt mờ ảo nhận ra mái tóc đen lòa xòa trên ngực mình thật lạ lẫm. Cô vô thức vùng vẫy yếu ớt. Nhưng cơ thể cô vô lực dưới sức nặng cơ thể của kẻ đó. Khánh dùng sức len vào giữa hai chân Huyền.
“Xoạt”
Chiếc quần lót nhỏ bé thật đơn giản bị xé bỏ. Da thịt mềm mại ẩm ướt bên dưới của cô làm dương vật hắn cương lên như muốn nổ tung. Tay hắn luồn xuống, cầm dương vật mình ấn vào.
– Không… Đừng…
Huyền cố vùng vẫy nhưng sức lực như đang phản bội chính cô. Tiếng la của cô cứ nhỏ bé quanh quẩn trong cuống họng. Cô nhận ra đôi mắt đỏ lừ đó, chúng đã nhìn cô khao khát ngay từ giây phút đầu tiên cô đặt chân đến đây.
– Không… anh buông tôi ra… Không… Đừng mà…
Tiếng la của Huyền tắc nghẽn. Đầu dương vật Khánh lù lù tiến vào. Một cảm giác bó chặt khít khao làm hắn tê dại.
Tiếng nấc nức nở của Huyền làm con thú trong lòng Khánh nổi điên. Khánh nghiến răng thúc mạnh.
– Ah… Đừng mà…
Khánh thoáng dừng lại, chèn hạ thể mình thật chặt, giữ hai chân Huyền mở rộng sang hai bên. Dương vật hắn giữ nguyên trong cơ thể vợ thằng Tuấn. Ánh mắt hắn đỏ bừng nhìn xuống cơ thể lõa lồ, hai bầu vú sưng tấy loang loáng nước miếng của hắn. Phải dùng từ hả hê để miêu tả cảm xúc này. Tuấn hơn hắn tất cả mọi thứ. Tài sản, học thức, sự nghiệp và cả vợ Tuấn cũng không phải là đẳng cấp Khánh có thể với tới. Như vậy thì sao? Ít ra đêm nay hắn đã thành công chiếm đoạt người vợ xinh đẹp của nó. Hắn sẽ giày vò nàng đến mê luyến mình. Khánh chậm chậm nhấp người lên xuống.
– Đừng mà… anh Tuấn… cứu em… Anh Tuấn…
Huyền vùng vẫy yếu ớt, hai tay quờ quạng cào cấu lung tung. Khánh bất chấp. Tốc độ của hắn nhanh dần, nhanh dần. Đến khi tiếng kêu khóc của Huyền chỉ còn thì thào khe khẽ. Đến khi hai chân cô buông thõng, mặc hắn tung hoành hì hục. Đến khi dương vật Khánh óc ách nước nhờn trắng đục vung vãi xuống giường. Khánh rít khẽ, cơ thể hắn căng cứng đè nghiến lấy hạ thể Huyền.
– Ahhh…
Khánh thỏa mãn phủ phục trên người Huyền. Tay hắn tiếp tục mân mê hai bầu vú cô, miệng hổn hển như còn tiếc nuối. Cơ thể Huyền nấc lên thật khẽ, uất ức, tức giận.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.