Nguồn: Thiên Địa 88
Phần 1: Ngôi làng yên bình.
Nửa cuối thập niên 1990, tại một ngôi làng ở vùng đồng bằng Bắc Bộ, một dòng sông nhỏ uốn khúc qua ngôi làng yên tĩnh là nơi để người dân tắm mát, giải nhiệt và vui chơi. Cách đó không xa là tuyến tàu hỏa chở người và hàng hóa đi các tỉnh phía Bắc và Trung Quốc hàng ngày.
Khi chưa có nhà nghỉ, nhà hàng mọc lên như bây giờ, đường tàu và bờ sông là địa điểm lý tưởng để các cặp đôi yêu nhau đến mỗi đêm. Khi đó, các nhà máy, xí nghiệp chưa tồn tại như bây giờ nên phần lớn người dân ở đây chủ yếu sống bằng nghề trồng trọt, ngoài ra một số ít người đi theo cai ngục phụ giúp xây gạch cho đến vụ thu hoạch mới.
Phải nói rằng, trong làng cũng có nhiều gia đình bỏ trốn hoặc làm quan, trong đó có gia đình anh. Gia đình anh cơ bản có tất cả mọi thứ, ông nội anh là chiến sĩ kháng chiến đã nghỉ hưu, bố anh là nhân viên một cửa hàng bách hóa trong xã nhưng anh tình nguyện theo nghề đánh trống và sau khi phục vụ ở Trung Quốc, bố anh trở về quê. Có thể nói gia đình anh là một gia đình bình thường, được coi là khá giả ở địa phương.
Người dân trong làng đã và đang sống một cuộc sống yên bình với hai mùa lúa và một mùa rau mùa đông nếu cuộc sống cứ tiếp tục yên bình như thế này thì sẽ không còn gì để nói.
Hãy kể cho tôi nghe điều gì đó về anh ấy và gia đình anh ấy.
Em tên là Nguyễn Bá Thiện, năm nay 14 tuổi, độ tuổi này được người lớn gọi là “tuổi thiếu niên”. Những thay đổi về thể chất và tâm lý khiến các cậu bé ở độ tuổi này đầy tính tò mò, tò mò. Ở nhà còn có ông bà ngoại, hai người là chiến sĩ kháng chiến, thanh niên xung phong 65 tuổi hiện đã nghỉ hưu và đang hưởng trợ cấp nhà nước. Tuyết là giáo viên cấp hai, còn em gái Lan, 19 tuổi, đang học kế toán tại một trường học trên tỉnh. Với xuất thân như vậy, gia đình ông là một gia đình có học thức, tiến bộ, thậm chí có thể nói là gia đình kiểu mẫu để các gia đình khác noi theo lúc bấy giờ, là tấm gương để nhiều gia đình noi theo (nguồn http://thiendi88. mạng lưới).
Về thành tích học tập của cậu ấy, tuy không đứng thứ hai hay thứ nhất nhưng cậu ấy vẫn nằm trong nhóm học sinh giỏi nhất trường. Anh ta nổi tiếng, nhất là khi ở trong làng, là người nghịch ngợm nhưng không vâng lời, không kiêu ngạo, không mắng mỏ nhau, nhưng hành vi nghịch ngợm của anh ta thật ngu ngốc nếu có ai chứng kiến.
Tổ tiên chúng ta xưa nay vẫn nói “giống lười”, và câu nói này hoàn toàn đúng với anh, bởi anh là con một gia đình giàu có, ông bà nội đều là công chức. Làm ruộng cùng dì, ông nội chỉ chừa lại mảnh ruộng rộng nhất ở rìa làng để trồng và chăm sóc cây cảnh.
Cuộc sống của cậu hoàn toàn trái ngược với các bạn cùng trang lứa. Buổi sáng đi học, buổi chiều về nhà giúp đỡ bố mẹ việc nhà, một người chăn bò, một người đi bắt cua và bán ốc để kiếm thêm tiền. Anh theo công nhân đi làm thợ nề, lương lúc đó chỉ khoảng 150.000 đến 20.000 đồng một lần, nhưng đối với họ, họ chỉ đi học về, ăn tối và ngủ đến chiều mới dậy. Ở nhà chán quá, anh theo bạn bè ra sông, sau khi thả trâu ra sông, anh lao mình xuống sông và chơi những trò chơi mà anh luôn dẫn đầu. Trong số những chú trâu nhỏ trong làng do anh dẫn dắt, Phú là em họ thân thiết nhất của anh. , phải nhập viện trong tình trạng bó bột.
Hai cậu bé rất thân với nhau, có thể nói là “đồ khốn nạn” (như mẹ Phú nói), đi đâu cũng cùng nhau, cùng nhau tham gia mọi trò chơi, trong vườn cây ăn quả. Thế là hai người không biết có mang mít, ổi, bưởi, nhãn… cho hai người ăn không, Phú vẫn phân biệt được. Những buổi chiều hay tối trời nắng, khi hai người đàn ông đi hái trái cây trộm thì Phú luôn là người bò hoặc nhảy qua hàng rào. Các bạn ơi, đã đến điểm tập kết, cái chỗ bụi bặm đáng xấu hổ mà họ có ở ven sông. À, một người bạn của anh ta đã bị bắt và đưa về để thẩm vấn. Mít ngồi gặm. Anh ta mời hai người mà anh ta tin tưởng tham gia và điểm thu thập chiến lợi phẩm được chuyển thẳng đến khu vườn.
Về gia đình Phú, bố anh và bố Phú là anh em họ, nghĩa là ông nội anh và ông nội Phú là anh em ruột nên không sống tách biệt với ông bà nội, bố mẹ Phú bằng tuổi nhau, cả hai đều 35 tuổi.
Cuộc sống yên bình của người dân và trẻ em trong làng vẫn tiếp tục từ xưa đến nay, nhưng đối với hai cậu bé, tuổi thơ dữ dội của họ thực sự bắt đầu từ giây phút đó, đánh dấu sự khởi đầu của tuổi thơ, cơ thể của họ bắt đầu thay đổi.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.