Vợ tôi là người sôi nổi, năng động, biết lo cho gia đình và yêu thích kinh doanh nhưng hiện tại cô ấy đang bế tắc. Đến nay, toàn bộ nhà cửa, xe hơi, tài sản của tôi đều trắng tay, cộng thêm khoản nợ 50-6 tỷ đồng.
Tôi năm nay 40 tuổi so với các bạn cùng trang lứa, trong mắt mọi người tôi rất thành công về mọi mặt. Hiện nay tôi là giám đốc một cơ quan nhà nước ở một thị trấn lớn. Tôi là người có học thức, có năng lực, được kính trọng và có uy tín. Tôi có vợ cũng là công chức, có hai con, một trai, một gái đều khỏe mạnh và học giỏi. Tôi có một căn nhà ở thành phố, một chiếc ô tô của bố mẹ và là toàn bộ quá trình 10 năm phấn đấu, vất vả của vợ chồng tôi.
Đến nay, toàn bộ nhà cửa, xe hơi, tài sản của tôi đều trắng tay, cộng thêm khoản nợ 50-6 tỷ đồng. Nguyên nhân chính là tôi chủ yếu làm việc ở văn phòng, nơi làm việc cách nhà 40 km. Ngoài ra, tôi đang học chính trị cao cấp nên mấy năm nay tôi không chú ý nhiều đến công việc ở nhà. Vợ tôi chủ yếu làm mọi việc, thời gian rảnh tôi chỉ tập trung chăm sóc con cái và bố mẹ già.
Vợ tôi là người sôi nổi, biết chăm sóc gia đình nhưng lại yêu thích kinh doanh. Mấy năm nay tôi đi làm không nhiều, thỉnh thoảng cũng giúp đỡ vợ. Tất nhiên, một phần những gì tôi có được là nhờ sự nỗ lực của cô ấy, đi lại cũng có thuận lợi. Mọi khó khăn bắt đầu từ đầu năm 2011 đến nay, vợ tôi kinh doanh nhiều lĩnh vực từ bất động sản, ăn uống, thời trang… Đã nhiều lần tôi và mọi người khuyên vợ nên dừng lại.
Anh thú nhận việc kinh doanh của vợ thua lỗ và gia đình nợ nần chồng chất.
Ngoài ra, việc kinh doanh không thể dừng lại ngay lập tức, đặc biệt là trong thời kỳ kinh tế suy thoái, hàng tồn kho không thể thanh lý hoặc chuyển nhượng. Kết quả là cô phải vay tiền đến cuối năm 2012 và nợ nần chồng chất. Lúc đó tôi chán nản vì nghĩ đến gia đình, con cái, công việc và tôi đã cố gắng trấn an và động viên cô ấy.
Tôi bảo cả nhà ủng hộ, còn ai còn thì tôi bán tất cả những gì mình có, cùng bố mẹ anh chị em, thế chấp tài sản để trang trải chi phí nhưng vẫn còn nợ bên ngoài hơn 2 tỷ. Đến nay đã gần 10 tháng, mỗi tháng gia đình tôi phải trả hơn 100 triệu tiền lãi, tôi gần như kiệt sức và lâm vào cảnh khó khăn.
Trước hết là khoản nợ ngân hàng hơn 2 tỷ đồng được thế chấp bằng đất thuộc sở hữu của bố mẹ, anh chị em, lãi hàng tháng trên 30 triệu. Dù đất nhàn rỗi, tôi cũng không dám nhờ người bán cho mình rồi mua sau, sợ họ không đồng ý.
Thứ hai, khoản nợ nước ngoài vượt quá 2 tỷ. Mặc dù tôi đã thỏa thuận trả góp và trả lãi 1,5-2% mỗi tháng, tức là khoảng 40-50 triệu mỗi tháng nhưng họ biết vị trí và công việc của tôi, họ cũng biết danh tiếng của tôi. Tuy chỉ là tờ giấy viết tay không có thời hạn trả nợ và không có lãi suất nhưng chủ yếu là tờ giấy vay tiền do vợ tôi viết và có chữ ký của một số người xung quanh nên vợ tôi bớt căng thẳng. Tôi cũng biết rằng ngay cả với pháp luật thì họ cũng không thể làm gì được vì tôi vẫn phải trả lãi hàng tháng và một phần tiền gốc khi bán hết tài sản của mình. Nhưng họ vẫn không để chúng tôi yên tâm kinh doanh, thậm chí còn thuê nhân viên xã hội để đe dọa chúng tôi.
Thực tế, vợ chồng tôi một năm lương khoảng 50-600 triệu, vì vẫn kinh doanh nhưng hiệu quả cũng rất thấp. Dù mức đầu tư hơn 2 tỷ nhưng không thể chuyển nhượng vì nhà đang cho thuê dù chỉ vài trăm triệu, con cháu, họ hàng đều đi làm. Nếu điều này tiếp tục kéo dài, thu nhập sẽ không đủ để trả lãi vay và chúng ta sẽ vẫn phải sống trong sợ hãi.
Bây giờ chúng tôi không có tiền trả lãi cho ngân hàng, ngân hàng cũng liên tục thúc giục nhưng đã gần một năm rồi mà chúng tôi vẫn phải trả gốc, nếu không sẽ phải trả. Tình huống này khiến tôi tính đến việc nghỉ việc và bắt đầu kinh doanh để giảm bớt căng thẳng, vì họ cứ làm khó tôi và tôi không thể làm việc được. Tôi không giỏi kinh doanh và cho đến nay tôi chỉ làm tốt công việc của mình.
Gia đình động viên tôi tiếp tục làm việc vì vợ tôi làm gì cũng không ảnh hưởng gì, họ cho rằng tôi là kẻ hiền lành bắt nạt, ngại làm ầm ĩ hoặc báo cơ quan vì nếu tôi làm gì thì cũng không phải chuyện lớn. thỏa thuận . Để làm được điều này thì mọi người phải đồng ý bán đất của mình để giúp tôi, hay họ sẽ để tôi đi?
Tôi biết 500-600 triệu bây giờ là quá nhiều nhưng tôi tin rằng bằng sức lao động của mình và sự nỗ lực của cả gia đình, chỉ cần kinh tế phát triển, chúng tôi có thể trả số tiền cơ bản trong 4-5 năm. Tôi ngại nói với ai hoặc nhờ ai giúp đỡ vì ngay cả bạn bè thân thiết cũng gặp khó khăn. Tôi không muốn lợi dụng bất kỳ ai, kể cả cấp dưới của mình và mong mọi người có thể cho tôi một lời khuyên. Cảm ơn bạn từ tận đáy lòng của tôi. Bây giờ tôi mong mọi người có thể cho tôi một cơ hội.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.