Tôi cố gắng giữ cho tình yêu học tập của mình không thay đổi. Bây giờ, khi sắp tốt nghiệp, tôi thấy rõ: mình nên từ bỏ.
Tôi 26 tuổi đang học thạc sĩ tại Hàn Quốc. Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng nông thôn, tôi may mắn hơn các bạn cùng trang lứa và con đường học vấn của tôi cũng suôn sẻ. Tôi thi đỗ đại học và ra Hà Nội học trong vài tháng qua, tôi mở rộng mạng lưới và các mối quan hệ. Tôi tin rằng mình đã học được rất nhiều điều bổ ích, nhưng tôi vẫn ngạc nhiên khi nói rằng tôi giống như con nai chạy quanh mà không có người chỉ đường, và tệ hơn là tôi không thể tự vẽ được con đường cho mình.
Tôi đang học học kỳ cuối cùng của chương trình thạc sĩ hai năm ở Hàn Quốc. Tại đây, tôi cũng đã được nghe và tận mắt chứng kiến những cách khác nhau mà sinh viên quốc tế thích ứng với môi trường học tập chuyên sâu đầy thách thức. Đối với tôi, có thể nói tôi là kẻ thua cuộc trong sự chuyển thể này, bởi tôi đã dự định từ bỏ con đường học vấn của mình.
Anh tiết lộ đã từ bỏ tấm bằng thạc sĩ để tìm hướng đi phù hợp
Tôi đã có ý tưởng này gần một năm trước nhưng chưa quyết định được vì tôi luôn sống với tâm lý này: Các tiền bối và các anh chị có kinh nghiệm sẽ khuyên tôi làm thế này thì cuộc sống sau này của tôi phải như thế này. Vì thế tôi cố gắng giữ vững niềm đam mê học tập của mình. Bây giờ, khi sắp tốt nghiệp, tôi thấy rõ: mình nên từ bỏ.
Nhiều người sẽ nghĩ tôi nên cố gắng tốt nghiệp, lấy bằng rồi dừng lại, nhưng có hai lý do khiến tôi muốn nghỉ việc khi chưa lấy được bằng. Một là vì tôi đã hứa với người hướng dẫn của mình rằng sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, tôi sẽ ở lại và theo đuổi bằng tiến sĩ. Vì vậy, nếu tôi học xong thạc sĩ và nghỉ việc thì tôi là người sai lầm. Hơn nữa, tôi nghĩ nếu không thích học chuyên sâu thì việc lấy bằng thạc sĩ chỉ là hình thức, có bằng thạc sĩ cũng chẳng ích gì.
Tôi quyết định ở lại đây một thời gian, làm thêm để kiếm tiền, đồng thời đăng ký học tiếng Hàn. Tôi biết ban đầu sẽ khó xoay sở vì học phí và chi phí sinh hoạt không hề nhỏ. Tôi tin rằng mình có thể làm được sau khi tham khảo nhiều thông tin thực tế, bởi tôi tin rằng đường đi khó không phải vì núi sông mà là vì người ta sợ núi và nước.
Tôi sẽ làm việc nhiều hơn, quan sát nhiều hơn, nghe nhiều hơn, đọc nhiều hơn và tiến gần hơn đến ước mơ trở thành nhà biên kịch. Tôi khao khát trở thành một nhà văn trưởng thành, viết được những kịch bản có giá trị và để lại ấn tượng tốt cho khán giả. Tôi mới nhận ra mình cần phải nghiêm túc đưa ra quyết định trên, nhưng tôi chưa trải qua nên không khỏi cảm thấy lo lắng và sợ hãi. Bạn có nghĩ tôi là người không thực tế và không thực tế không?
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.