Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ có một bà hoàng hậu nhan sắc tuyệt trần. Bà sống hiền lành phúc hậu nên luôn được mọi người quý mến. Mùa đông năm ấy, trong lúc ngoài trời tuyết rơi lả tả, hoàng hậu ngồi khâu bên khung cửa sổ bằng gỗ mun đen bóng. Đột nhiên, kim đâm trúng ngón tay hoàng hậu, một giọt máu đỏ tươi rơi xuống nền tuyết trắng xóa. Bà chợt ước ao có được một đứa con gái cũng xinh đẹp như cảnh vật trước mắt.
Quả nhiên một thời gian sau bà sinh được một cô con gái đúng y như bà từng mơ ước. Cô gái có một làn da trắng như tuyết, môi thắm tươi như giọt máu, tóc đen láy như gỗ mun cửa sổ. Bà đặt tên con là Bạch Tuyết.
Chẳng bao lâu sau, hoàng hậu qua đời vì bạo bệnh. Nhà vua dù rất thương tiếc hoàng hậu nhưng vì nhiều lý do ông buộc phải lấy một bà vợ khác. Bà này cũng xinh đẹp khác thường nhưng lại có tính tình cực kỳ kiêu căng, hợm hĩnh. Bà ta có một tấm gương thần. Mỗi lần ngồi trước gương bà thường hỏi:
“Gương kia ngự ở trên tường.”
“Thế gian ai đẹp được nhường như ta!”
Gương bèn trả lời:
“Hoàng hậu đẹp nhất trên đời.”
“Thế gian ai sánh với với người được đâu!”
Và bà hoàng hậu thường tự cười lớn về điều đó. Vài năm sau nhà vua qua đời, quyền thừa kế ngai vàng thuộc về tay hoàng hậu. Vốn rất ghét Bạch Tuyết nên hoàng hậu đã đối xử rất tệ bạc với Bạch Tuyết dù cho cô bé còn nhỏ chưa biết gì. Bà bắt Bạch Tuyết phải đi chăn vịt bên ngoài hoàng cung suốt cả ngày, Đã vậy tối đến bà ta chỉ cho nàng nghỉ ngơi trong căn nhà kho cũ kỹ. Bạch Tuyết ngày càng giống một cô bé nhà quê hơn là một công chúa. Tuy nhiên Bạch Tuyết vốn tính hiền lành nên không hề chấp nhất, cô chỉ biết chăm chỉ làm việc, hòa đồng yêu thương mọi người nên luôn được mọi người quý mến.
Khi Bạch Tuyết lên mười bảy tuổi, nàng bỗng nhiên trở nên tươi đẹp như ánh nắng mùa xuân. Nàng có một gương mặt thật đẹp với má lúm đồng tiền xinh xắn, đôi môi mọng đỏ khêu gợi khiến người ta không chỉ muốn ngắm nhìn mà còn thích được cắn vào, được vuốt mái tóc dài đen láy óng ả như tơ.
Mới bước vào độ tuổi mười bảy mà thân hình của nàng đã thật nảy nở và hết sức gợi tình. Nàng thường chọn lựa những bộ đầm nào có thể bó sát cơ thể mà mặc nhờ đó những đường cong tuyệt mỹ trên cơ thể nàng được dịp phơi bày ra, nhất là bộ ngực căng tròn rung rinh dưới lớp áo và phần mông căng tròn không một chút tì vết. Làn da Bạch tuyết ngày ngày phải tiếp xúc với nắng mưa nhưng bao giờ cũng trắng toát và cực kỳ mịn màng như làn nước êm ả.
Đôi chân nàng thì quý phái vô cùng, thon dài và gọn gàng. Từng bước đi của Bạch Tuyết làm cho ngay cả hoa đẹp còn phải e thẹn nhường đường vì kém sắc. Với vẻ đẹp chết người đó, cộng thêm với tính tình hiền hòa nên Bạch Tuyết càng được mọi người quý mến hơn, mọi người trong lâu đài quan tâm chăm sóc và cuộc sống của nàng lúc nào cũng tràn đầy niềm vui.
Nhưng niềm vui nào có được dài lâu. Một hôm hoàng hậu ngồi trước gương thần, bà ta hỏi:
“Gương kia ngự ở trên tường.”
“Thế gian ai đẹp được nhường như ta?”
Gương trả lời:
“Trước kia bà đẹp nhất trần.”
“Nhưng nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.”
Hoàng hậu rất tức giận. Bà rắp tâm sẽ giết chết Bạch Tuyết để thế gian chỉ có một mình bà ta là xinh đẹp.
Một hôm, bà ta cho gọi Bạch Tuyết đến và dặn dò:
– Con gái yêu quý, sắp tới ngày giỗ của vua cha con rồi đó. Vậy, để tỏ lòng hiếu để, ngày mai con hãy vào rừng tìm những bông hoa thật đẹp về mà cúng cho vua cha nghen!
Bạch Tuyết không mảy may nghi ngờ chút nào về lời đề nghị đó của hoàng hậu. Nàng chỉ ngây thơ mà nghĩ rằng chắc mẹ kế cũng thương mình lắm nên cho mình một ngày nghỉ để tìm hoa làm giỗ cho cha. Nhưng hỡi ôi:
“Mấy đời bánh đúc có xương.”
“Mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng.”
Hôm sau, theo lệnh hoàng hậu, một tên lính khỏe mạnh, tinh nhuệ được phái theo bảo vệ công chúa cho nàng “an toàn” đi hái hoa. Dĩ nhiên là vào đêm trước đó, tên lính này nhận được một lệnh hoàn toàn trái ngược từ hoàng hậu. Đó đơn giản chỉ là mẩu giấy có ghi dòng chữ: “Bạch Tuyết còn sống trở về, ngươi sẽ chết và ngược lại”.
Để bảo vệ mạng mình, tên lính đành phải nghe theo. Hắn theo chân Bạch Tuyết vào tận trong rừng sâu. Đến bên bờ suối, hắn nhìn quanh và quyết định đây sẽ là nơi chốn tốt nhất để hành động. Nhưng khi giơ ngọn giáo lên, vẻ đẹp và sự quyến rũ của Bạch Tuyết đã làm cho hắn động lòng. Dù là cầm thú thì có ai nỡ dẫm lên một đóa hoa đẹp đến thế. Tên lính nghĩ thế thì chùn tay lại. Bạch tuyết nào biết nguy hiểm, nàng thấy nước suối trong veo thì thích lắm. Bạch Tuyết nói:
– Ôi! Nước trong vắt mát quá, phải chi được tắm một lúc thì tuyệt biết mấy!
Chính câu nói đó đã làm hại đến cuộc đời trong trắng của Bạch Tuyết. Tên lính nghe được như mở cờ trong bụng. Hắn thầm nghĩ: “Đúng rồi! Nàng đẹp thế cuối cùng cũng lấy chồng, thế thì uổng quá. Chi bằng ta hưởng trước rồi giết quách nàng đi cho nhẹ nợ”. Tự hài lòng với suy nghĩ của mình, tên lính nói:
– Trời hôm nay nóng lắm, công chúa xuống nước tắm một lúc rồi đi tiếp! Thần sẽ canh chừng cho, công chúa đừng lo!
Bạch Tuyết lúc đầu còn e ngại, nhưng vì bản tính tin người nên nàng không còn đắn đo nữa. Bạch Tuyết cởi bỏ y phục trên người rồi đưa cho tên lính. Nàng dặn kỹ:
– Anh giữ giúp tôi nhé! Tôi chỉ có bộ này thôi đó!
Tên lính cầm lấy quần áo Bạch Tuyết mà không ngớt nhìn chòng chọc vào ngực nàng. Hắn rõ nước giãi trước bộ ngực căng tròn mới nhú và cái hạ bộ còn lơ phơ mấy cọng lông của nàng. Khi Bạch Tuyết vừa quay mặt đi định bước xuống suối thì hắn nhanh chóng cởi quần ra rồi nhảy tới vồ lấy nàng. Hết sức bất ngờ nên Bạch Tuyết chống cự dữ dội. Với sức mạnh hơn hẳn nàng, tên lính dang chân nàng ra xa để đút con cu to tướng đỏ hỏn còn nóng vào giữa hai đùi trắng ngần của nàng.
Bạch Tuyết hoảng sợ cố gắng chống cự nhưng tên lính quá mạnh, nàng không thể làm gì được hơn chỉ biết van xin và nức nở khóc. Tên lính bỏ ngoài tai tất cả, thương người chi bằng thương mình, hưởng trước đã rồi tính sau. Hắn tiếp tục nhét cu vào cái lồn bé nhỏ của nàng nhưng vẫn cứ bị tuột ra hoài. Hắn gầm gừ tức giận, đè Bạch Tuyết ra trên mặt đất rồi bò xuống bẹn cô bé liếm lồn nàng một lúc. Đến lúc này Bạch Tuyết có thể vùng dậy để bỏ chạy, nhưng cảm giác tê tái sung sướng làm cho toàn thân nàng nhũn ra.
Cảm giác lạ lùng này lần đầu tiên trong đời Bạch Tuyết mới cảm thấy. Vì tò mò nàng dang chân thật xa cho cái lưỡi nhám nhúa của tên lính cà quét vào lồn mình. Hắn càng liếm thì càng bạo hơn, chỉ một lát thôi thì lồn Bạch Tuyết đã đỏ chạch, nước nhờn ứa ra thành vũng đọng lại vòng quanh đít. Hắn đưa mũi hít hít rồi liếm sạch. Bạch Tuyết không còn chịu nổi nữa, đưa tay lên tự bóp lấy vú mình se se hai đầu đỉnh. Lúc đó tên lính cũng không chờ được lâu hơn, chồm mình lên người Bạch Tuyết cố nhét con cu to tướng vào hai nếp thịt đã sưng mọng vì nứng. Vì có nước nhờn trong lồn Bạch Tuyết, nên tên lính dễ dàng đút cặc mình vào đó.
“Sựt”…
Con cặc của tên lính thọc sâu vào xé rách màng trinh của Bạch Tuyết. Nàng đau đớn dữ dội. Bấu chặt lấy hai vai của tên lính. Vài giọt máu từ lồn nàng nhỏ ra. Chờ lúc cho Bạch Tuyết bớt đau, hắn bắt đầu nắc đều đều trên bụng nàng. Bạch Tuyết rên rỉ hai tay quờ quạng trên lưng tên lính rồi xiết lấy ôm chặt vào người. Tên lính nắc càng lúc càng nhanh, càng mạnh bạo. Hắn đâm thọt không thương tiếc vào cái lồn nhỏ bé của Bạch Tuyết.
Vẫn còn chưa thỏa mãn, hắn dừng lại, rút cặc ra và bảo Bạch Tuyết quay lưng lại bò như tư thế của loài chó. Bạch Tuyết ngoan ngoãn làm theo có lẽ vì sợ, hai bàn tay nàng chống đất, gối chịu lại và đùi dang xa để khoe cái lồn phơi phới về phía sau. Tên lính hầm hè quỳ gối sau lưng nàng. Chỉ vài ba cái nhún nhảy thì hắn đã tìm được thế gí con cặc lông lá vào lồn Bạch Tuyết. Hắn nắc vào mông Bạch Tuyết tới tấp, hầu như không ngưng lấy một giây khắc nào. Bạch Tuyết sung sướng chỉ biết kêu gào.
Một lát sau tên lính biết không còn chịu được lâu nữa bèn chồm lên ngậm lấy tai Bạch Tuyết cắn chặt, đồng thời tuôn một tràng tinh dịch vào mình nàng. Bạch Tuyết thét to và rùng mình xuất tinh cùng một lúc.
Tên lính ngã vật ra, đè lên người bạch Tuyết. Cả hai đều ướt đẫm mồ hôi.
Đã thỏa mãn tên lính đứng dậy, hắn vung giáo lên, canh ngay lưng Bạch Tuyết rồi đâm xuống. Đến giữa chừng, tên lính dừng lại. Bạch Tuyết đang mệt và còn thở dốc. Trông nàng thật tội với tóc tai bù xù, mình đầy dấu vết của cuộc cưỡng dâm. “Thôi, dù sao cũng giết, để ta tắm xong rồi hiếp nó đến chết. Đến lúc đó thì mình thỏa mãn thật sự mà cũng không cần tội nghiệp nữa” Nghĩ vậy, tên lính nhảy ngay xuống nước tắm cho khỏe người lại rồi tính tiếp. Bạch Tuyết nằm sấp một hồi cho đỡ mệt rồi ngồi lên. Nàng nhìn xuống hạ bộ còn đẫm máu và tinh trùng. Bạch Tuyết vừa đau vừa lâng lâng khó tả, hình như là nàng vẫn còn đang thèm thuồng với cảm giác mới lạ này. Trông thấy tên lính mải mê tắm, Bạch Tuyết thơ ngây đứng dậy ngó xung quanh tìm cái gì đó để thử đút vào lồn.
Bỗng từ đâu một chú nai tơ chạy lại gặm cỏ. Bạch Tuyết thấy vậy thì chạy ngay đến chỗ chú nai. Nàng bước ra sau lưng chú nai và tìm kiếm dương cụ của con vật tội nghiệp. Bạch Tuyết đưa tay xuống bụng con nai nắm lấy dương vật sục. Nàng sục rất mạnh nên thấy cả gân tay mình nổi lên. Con vật kêu la dữ dội rồi co chân chạy thẳng vào rừng.
Bạch Tuyết thấy vậy nên ba chân bốn cẳng chạy theo quên cả mặc quần áo. Tên lính đến giờ mới hay Bạch Tuyết bỏ chạy, toan cản lại thì Bạch Tuyết đã tẩu thoát. Hắn nhìn theo nuối tiếc, đoạn đứng đó một lúc lâu đón lấy một con nai khác, mổ bụng con vật ra để lấy quả tim đem về trình báo cho hoàng hậu.
Về phần Bạch Tuyết, nàng cắm đầu chạy theo con vật một lúc rồi quay đầu nhìn lại thì thấy mình đã lạc đường. Nàng cố tìm đường quay lại nhưng không sao làm được. Thế là cô bé tội nghiệp một mình, trần truồng lang thang trong rừng sâu. Chim chóc thấy vẻ đẹp của nàng liền ríu rít vây quanh, muôn thú tung tăng chạy theo dòm ngó. Bạch Tuyết cứ thế đi mãi. Đến xế chiều, Bạch Tuyết mới trông thấy một căn nhà nhỏ. Lạnh lẽo và cực kỳ đói, Bạch Tuyết liền ghé nhà vào định xin nghỉ nhờ.
Nàng gõ cửa nhưng không có ai trả lời nên bạo dạn bước vào trong. Trong nhà đồ đạc thứ gì cũng nhỏ xíu nhưng rất sạch sẽ và ngăn nắp. Giữa nhà có một chiếc bàn trải khăn trắng tinh, bên trên bàn bày sẵn bảy bộ đồ ăn xinh xắn. Hai bên tường kê bảy chiếc giường nhỏ cũng trải khăn trắng tinh tươi. Bạch Tuyết đói quá bèn sà xuống ăn sạch mọi thứ trên bàn.
Ăn xong nàng tìm lấy tủ quần áo kiếm vài bộ đồ để mặc. Nhưng hỡi ôi, quần áo cái nào cũng nhỏ xíu. Không biết tính sao, nàng bèn giật lấy khăn bàn, rồi lên giường ngủ. Thế nhưng bảy chiếc giường cũng nhỏ xíu. Bạch Tuyết thấy vậy thì nàng nằm ngang trên cả bảy cái giường, rồi lấy khăn bàn làm mền đắp. Xong xuôi đâu đó nàng bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Đến xẩm tối, chủ nhà là bảy chú lùn trở về căn nhà ấm cúng của họ sau một ngày vào trong núi đào mỏ sắt khá vất vả. Họ vừa bước vào nhà, đến bên chiếc bàn ăn, thì ngạc nhiên kêu lên:
– Ô! Ai đã vào đây ăn hết thức ăn thế này!
– Ô! Ai đang ngủ trên bảy chiếc giường của chúng ta thế này.
Họ cùng chạy đến bên chiếc giường, rồi một người giật lấy tấm khăn ra một bên. Họ ngạc nhiên vô cùng khi thấy một người con gái lõa thể xinh đẹp như hoa đang ngủ trên giường của họ. Họ cùng lặng im để quan sát. Một người kêu lên ngạc nhiên:
– Ô! Gương mặt nàng đẹp quá!
– Ô! Môi nàng đỏ quá!
– Ô! Tóc nàng đen tuyền đẹp quá!
– Ô! Da nàng trắng quá!
– Ô! Ngực nàng bự và mịn màng làm sao!
– Ô! Xem chim của nàng này! Hai mép thịt đỏ hồng còn đang ươn ướt.
– Ô! Nhìn nàng trần truồng ngủ kìa! Hấp dẫn quá!
Có lẽ lâu ngày thiếu vắng phụ nữ nên các chú lùn không ai bảo ai, cùng cởi vội quần áo ra nhảy lên giường tranh nhau xoa nắn khắp thân thể nàng. Có chú thì bóp vú chú thì sờ chim, chú thì sờ mông. Những nụ hôn vụng về thi nhau dẫm lên người của Bạch Tuyết. Có chú lùn không chịu nổi được sự háo hức nên ngồi xổm lên người bạch Tuyết, tay nắm chặt dương vật rồi sục một cách rất “trần tục”. Sục một hồi rồi cũng không chịu nỗi, chú bắn tinh đầy mặt của Bạch Tuyết. Vài ba chú đứng cạnh nhốn nháo làm theo.
Nghe tiếng ồn, cảm giác xô xát trên mình mẩy, Bạch Tuyết chợt bừng tỉnh. Nàng hoảng hốt đẩy ra chú lùn ra rồi chạy vào góc phòng chật hẹp, đứng nhìn họ với cặp mắt tròn xoe. Các chú lùn lại nhốn nháo. Chú thì nói, chú thì cười, chú quơ tay múa chân, chú làm điệu bộ ngờ nghệch trong rất buồn cười. Tất cả họ nối chặt vòng tay từ từ bao quanh lấy Bạch Tuyết, không cho nàng bỏ chạy. Nhưng chạy đi đâu cho được khi nàng đã nằm trong một góc phòng quá chật hẹp. Trước mặt nàng là những chú lùn xấu xí, nàng thấy sợ quá. Song qua nét mặt hài hòa vui tươi của họ, nàng từ từ thấy yên tâm hơn.
Các chú cũng không ai dám làm cho nàng thêm sợ hãi, chỉ dám đứng đực ra đó cho nàng ngắm nghía. Trước là lạ lùng sau là cảm thấy khắp người rạo rực trước muôn vàng kích thích, nàng bắt đầu quan sát kỹ hơn. Thật ra, họ đều là những ông già lùn vui tính với thân thể cường tráng do năm tháng quần quật, Điều đặc biệt đáng cho nàng chú ý là các dương vật của họ lại to một cách “khủng bố” kinh hồn, có cái gần chạm tới đất, lông lá bờm xờm, có cái thì gai gốc xù xì.
Một phút hoàn hồn, Bạch Tuyết ngơ ngác hỏi:
– Các anh là ai?
– Chúng tôi là bảy chú lùn sống ở rừng sâu! Nàng là ai hỡi cô nàng xinh đẹp! – Chú lùn già nhất đáp thay cho tất cả.
– Em là Bạch Tuyết, công chúa, em lỡ đường đi lạc vào đây, mong các anh tha lỗi!
– Nàng đẹp quá! – Một trong bảy chú thốt lên.
Hai má Bạch Tuyết đỏ hồng vì lời khen đó. Nàng đáp lại:
– Các anh cũng rất tuyệt. Gọi là “bảy chú lùn”, nhưng sao… “cái ấy” không như bình thường.
– Dương vật chúng tôi ra sao, có phải cô muốn nói về chúng.
– Cô có muốn sờ… – một chú khác tinh nghịch nói.
– Hay cô muốn chúng tôi cùng làm tình với cô – một chú khác lại chêm vào rồi cười khanh khách nhìn Bạch Tuyết một cách rất là Ba – Mươi – Lăm.
Song, Bạch Tuyết không đáp lời họ chỉ trầm trồ với những gì trước mắt nàng:
– Ôi cha! To ơi là to, em chưa bao giờ gặp trên đời này, thật ngộ nghĩnh.
Cả bọn cười vui vẻ, kênh kiệu vì lời tán thưởng của Bạch Tuyết. Nghĩ ra, Bạch Tuyết đến giờ phút này vẫn là một nàng Bạch Tuyết thật hồn nhiên, trong sáng. Và chính sự trong sáng này của nàng mà đã “được” các chú lùn thuyết phục ngủ lại ở nhà của bảy chú. Nói là ngủ chứ chẳng có ai ngủ ngợi gì cả. Họ nổi nhạc rồi cùng nhảy múa bên nhau rất là “mặn nồng”. Bạch Tuyết thơ ngây được các chú lùn hướng dẫn những trò chơi người lớn như những màn cởi áo, những trò chơi sờ mó và những thứ kích dục mà Bạch Tuyết nào biết được như ở vú hoặc ngay âm môn. Chẳng bao lâu thì Bạch Tuyết thấy hứng tình, mặt nàng lại đỏ gay lên vì háo hức, lại làm cho nàng càng thêm xinh đẹp.
Thấy vậy, các chú lùn thi nhau cởi trên người nàng. Trước là những màn hôn hít táo bạo với những bộ râu đặc biệt của các chú, Bạch Tuyết không khỏi sởn da gà sung sướng khi cửa mình nàng được “chăm sóc” tận tình, Sau là những màn “khẩu dâm” mà các chú bắt nàng phải lần làm cho từng người một. Và cuối cùng là màn giao hợp không tránh khỏi. Các chú lại một phen tranh giành ai trước ai sau để rồi đánh choảng nhau chí tử mới phân được quyền ưu tiên cho kẻ nào. Thế là các chú trước sau tập hợp thành hai hàng cùng lên một lượt tha hồ giày vò trên thân thể mỹ miều của Bạch Tuyết. Tuy các chú lùn con nhưng các chú biết dùng thế, sẵn có bàn tay và sức khỏe rắn chắc nên không khó khăn gì mà các chú quăng nàng hết bên này sang bên nọ, bắt nàng thực thì đủ kiểu cách để cho các chú thỏa mãn.
Tuy thân phận là công chúa, nhưng bản năng của nàng là con người cần có tình dục, lại được các chú lùn biết cách hành lạc nên Bạch Tuyết bao phen lên tới tuyệt đỉnh. Nàng lúc này càng đẹp hơn khi tình dục được thỏa mãn, khuôn mặt xinh tươi với đôi má hồng hồng khát tình tắm đầy tinh dịch của các chú lùn làm cho làn da nàng thêm mịn màng, tươi mát. Chỉ tội cho bảy chú lùn. Tay chân bủn rủn vì mệt cả ngày và… cả đêm quần thảo, Vậy mà tới sáng họ phải dậy sớm để đi đào mỏ.
Sáng hôm đó, Bạch Tuyết ngủ một giấc dài lấy lại sức khỏe. Các chú lùn thì uể oải lại phải rời nhà tiếp tục công việc nặng nhọc. Trước khi các chú đi, Bạch Tuyết kể lại mọi chuyện của mẹ ghẻ đối với nàng cho bảy chú lùn nghe thì bảy chú lùn khuyên nàng hãy cứ ở lại rừng sâu cùng họ. Bạch Tuyết vui vẻ đồng ý.
Từ đó, Bạch Tuyết sống ở rừng cùng bảy chú lùn, ban ngay nàng chăm sóc nhà cửa dùm bảy chú lùn, ban đêm nàng cùng bảy chú thay phiên nhau làm trò “người lớn”. Thời gian đó, Bạch Tuyết chỉ vui được những lúc ban đêm vì cả ngày bảy chú lùn lên rừng tìm mỏ, đốn cây nên Bạch Tuyết thấy rất cô đơn. Đoán được tâm ý của Bạch Tuyết, bảy chú lùn nảy ra sáng kiến. Họ bắt nhiều hươu, nai, thỏ, vv… Nói chung là giống đực về nhốt và để mặc cho Bạch Tuyết khuây khỏa với bầy thú xinh xắn. Thế là hôm nào Bạch Tuyết cũng vui vẻ. Cuộc sống nàng trôi qua thật êm ả dưới mái rừng.
Về phần mụ hoàng hậu, sau khi ăn sống trái tim của chú nai tưởng là của Bạch Tuyết, mụ lại soi gương và hỏi:
“Gương kia ngự ở trên tường.”
“Thế gian ai đẹp được nhường như ta!”
Gương trả lời:
“Trước kia bà đẹp nhất trần.”
“Nhưng nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.”
“Nàng ở với bảy chú lùn.”
“Bên kia trái núi, cuối rừng chẳng xa!”
Mụ ta gầm lên, đem tên lính hôm nọ ra lóc xương. Sau đó, suốt mấy đêm liền, mụ trằn trọc không ngủ lo tìm mưu tính kế hại nàng. May sao, một hôm nọ, một ý nghĩ tinh quái bay đến đầu mụ. Mụ choàng dậy, chạy ngay đến xưởng rèn. Mụ rèn ngay một con cặc giả dài đến 20cm rồi lắp đặt hệ thống rung. Mụ cố mài tinh xảo cho trông giống như thật. Tiếp theo, mụ bôi chất độc lên khắp con cặc giả. Đâu đấy xong xuôi, mụ cười lớn:
– Ha ha! Chất độc này phải dùng tinh trùng của một thằng đàn ông khỏe mạnh, thông minh, đẹp trai và phải thật sự yêu ngươi mới có thể giải độc được. Bạch Tuyết ơi! Ngươi chết chắc!
Hôm sau, mụ giả dạng làm một bà già bán đồ lạc xoong đi thẳng vào rừng tìm Bạch Tuyết. Vừa đến gần nhà bảy chú lùn, mụ liền nghe tiếng hát ca hạnh phúc của Bạch Tuyết thì rất đỗi ngạc nhiên. Mụ nấp vào một bụi rậm để xem rõ.
Thì ra Bạch Tuyết đang ở khỏa thân để lộ làn da trắng ngần mát mẻ. Đạp lên những luống cỏ non, nàng nhẹ nhàng bước xuống mương để vẫy vùng với nước. Mặt nước đang yên bỗng rợn rẽ dưới bầu vú tròn trịa của nàng. Nàng tắm như những đứa trẻ đang nô đùa giữa rừng rậm hoang vắng. Nàng chà xát xà bông quanh chim rồi bắt đầu kỳ cọ. Từ trong chuồng, một con nai tơ chạy ra, vục mặt xuống mương tìm nước uống.
Con nai được Bạch Tuyết chăm sóc kỹ lưỡng nên cực kỳ khỏe mạnh. Dáng cao ráo như một con tuấn mã. Bạch Tuyết nhìn vật nuôi của mình mỉm cười. Con nai dựng trước mặt nàng, nhìn nàng lõa thể, hai mắt nó to tròn với ánh mắt sáng ngời. Con nai không thấy sợ chút nào khi nhìn Bạch Tuyết trần truồng tắm rửa vì nó quá quen biết với nàng mà. Nó đưa miệng uống một ngụm nước dài không mảy may để ý Bạch Tuyết đang tiến gần về phía nó.
Bạch Tuyết thấy dương vật con nai dài ra và dài ra. Nàng chăm chú nhìn nó, càng nhìn thì nàng càng cảm thấy rạo rực… cho đến khi nàng bắt đầu đưa tay lên xoa bóp hai đầu núm vú của mình. Con nai tiếp tục ung dung uống nước. Bạch Tuyết bước ra khỏi mương, con nai ngỏng đầu dậy nhìn nàng. Nàng tiến một bước, con nai lùi một bước. Một bước nữa, rồi bước nữa.
Nàng bỗng xòe bàn tay ra và đưa về phía trước. Con nai bước gần lại để ngửi bàn tay của nàng. Bạch Tuyết chờ cho con nai liếm bàn tay mình một lúc rồi cầm lấy đầu nó dí vào âm hộ. Con nai ngoan ngoãn tiếp tục le lưỡi liếm chim nàng một cách nhút nhát. Từng cú rà quét của con vật làm cho âm đạo Bạch Tuyết liên tục ứa ra nước nhờn. Nàng vuốt ve con vật. Con nai ngẩng đầu tỏ vẻ hài lòng (không có gì lạ cả vì trước đó Bạch Tuyết trét chút mật ong vào lồn mình. Con nai thấy ngòn ngọt thì thích đó mà).
Hồi lâu, Bạch Tuyết tiến ra sau đuôi con nai, ngồi xuống để nhìn cho rõ dương vật của nó. Nàng đưa tay sờ vào dương vật, Bạch Tuyết cảm thấy nó mềm nhão không giống như những lúc nàng thấy trước kia. Nàng co năm ngón tay lại để nắm gọn dương vật trong lòng bàn tay, nàng bắt đầu chà xát lên xuống. Từ từ nhè nhẹ, con nai đứng yên ra chiều không phản đối. Người Bạch Tuyết lúc này nóng ran, bẹn đã ướt nhẹp dâm thủy.
Chờ cho con nai hoàn toàn đứng im, nàng đưa dương vật ngang tầm miệng để ngửi. Cái mùi hăng hắc tanh tanh xộc ra nhưng không đến nỗi. Bạch Tuyết đưa lưỡi nếm thử. Chất nước nhờn nhờn làm cho lưỡi nàng tê tê, tuyến nước bọt bỗng phát tiết, tuôn ra khỏi miệng. Bạch Tuyết đưa cả dương vật vào trong miệng ngậm lại, nếm thử mùi vị ra sao. Và vẫn để nguyên ở vị trí đó, nàng ngồi im trong giây lát để xem phản ứng của con nai.
Nó vẫn đứng yên. Bạch Tuyết tiếp tục cạ quẹt dương vật vào sâu trong miệng. Rồi sâu hơn nữa cho đến khi cổ họng của nàng không còn chỗ chứa thì nàng mới ngưng. Lúc đó thì nàng bắt đầu nhả nó ra cho đến khi môi nàng chạm vào đầu khấc to tướng, thâm đen của con vật. Thấy con nai không phản ứng, nàng đưa tay lên sục nhè nhẹ, con nai lắc lắc cái đầu chăm chú uống nước. Bạch Tuyết sục nó mạnh hơn, con nai co chân lên thúc thúc bàn tay nàng. Bạch Tuyết càng sục mạnh hơn nữa thì đầu con nai gật gù mỗ mỗ về phía trước tỏ vẻ thích thú.
Một lúc sau, nàng đứng dậy để vuốt lưng cho con nai. Bạch Tuyết kéo đuôi con nai lên cao cho khỏi vướng. Nàng lại mân mê hai trứng dái của nó. Thích chí, Bạch Tuyết nằm ngửa xuống thảm cỏ sát vách mương, bụng nàng chỉ cách bụng con nai chừng hai tấc. Nàng nắm dương vật con nai và cho nó vào giữa hai đùi nàng và bắt đầu cọ quẹt. Bạch Tuyết kéo mạnh dương vật con nai, rồi nhét từ từ vào lồn mình (trông giống như mấy ông bán kẹo kéo vậy đó). Khó khăn lắm thì nàng mới nhét cái đầu khấc to tát ấy vào cửa mình.
Khi dương vật đã vào sâu cả tấc, Bạch Tuyết nắm chặt dương vật con nai sục thật mạnh như muốn kéo hết chiều dài dương vật vào trong, nhét hết, vào hết tất cả. Con nai oằn mình cong lưng mấy cái rồi phóng tinh ra như mấy đứa trẻ cầm súng nước mà bắn. Tinh dịch trào ra quyết liệt, thành tia, tuôn lên khắp hạ bộ Bạch Tuyết. Bạch Tuyết giữ chặt lấy một hồi thì dương vật con nai từ từ rút lại.
Con nai xuất tinh xong thì bỏ đi, Bạch Tuyết ngồi dậy quệt lấy những vệt nhờn cho vào miệng nút. Dường như nàng chưa thỏa mãn có lẽ vì cu con nai ốm quá. Bạch Tuyết ra chiều luyến tiếc. Lúc đó mụ già bước tới sau lưng nàng, mụ mỉm cười:
– Vẫn còn thấy chưa đủ hả con gái!
Bạch Tuyết giật mình đưa đôi mắt đẹp nhìn mụ nhưng vẫn ôn tồn trả lời:
– Vâng, còn thiếu một chút! Dương vật của nó tuy dài nhưng hơi ốm!
Mụ ta chìa con cặc giả to tướng ra rồi bảo:
– Ta có thứ này bảo đảm con sẽ thích mê.
Bạch Tuyết trân trân mắt nhìn:
– Cái gì vậy bà! To to, dài dài, cứng ngắc.
Mụ ta mỉm cười nói:
– Dùng cái này đút vào thì con phải biết. Con thử đi, ta thử rồi, những gì con thích sẽ càng thích hơn.
Bạch Tuyết còn đang phân vân thì mụ ta ngồi ngay xuống. Mụ ta hướng dẫn nàng nằm trên cỏ, rồi lôi con cu giả bự màu đen ra. Mụ mở nút cho máy chạy từ từ và ấn nhẹ vào mép lồn ướt đẫm tinh trùng (nai) của nàng. Bạch Tuyết mở to mắt nhìn con cu giả một cách ngạc nhiên sững sờ. Mụ nhét sâu vô một chút và vặn cho con cu giả rung mạnh hơn tí nữa. Nàng giật bắn mình như cái lò xo và hét một tiếng “Áaaaa…” Nhưng rồi đâu cũng vào đó, mụ tiếp tục cho cu giả chạy, làm cho con cu giả đang rung bỗng biến sang ngọ nguậy trong âm hộ nàng. Bạch Tuyết lim dim mắt thưởng thức cái cảm giác này. Nước trong âm đạo nàng cứ tuôn ra. Nàng nhắm nghiền mắt, bậm môi, lắc đầu qua lại, hai tay nàng bấu chặt vài cọng cỏ, cứ vài giây đồng hồ là nàng giật phăng lên một cái rất là đều đặn.
Một lúc sau nàng bắt đầu rên rỉ, những tiếng ú ớ thoát ra từ miệng nàng một cách không kiềm chế. Rồi nàng thở một cách dồn dập đứt khoảng. Các thớ thịt trên bụng nàng giật thót lên thót xuống liên tục, dường như chính nàng cũng không kiểm soát được.
Mụ ta cứ ấn từ từ cho đến lúc thấy con cu giả vô rất sâu trong âm hộ nàng.
Mụ tự nhủ thầm:
– Chất độc từ con cu đang tiết ra, cho mày chết nhé Bạch Tuyết!
Nói rồi mụ tiếp tục ấn cu giả vô lồn nàng. Bạch Tuyết tiếp tục lên chín từng mây. Bất thình lình mụ vặn cái nút cường độ lên tối đa trên con cu giả và thọc thật mạnh vào. Bạch Tuyết ngóc đầu lên hét to lên, nàng bắn người lên hai tay đập thình thình trên đất, lắc đầu lia lịa như một con điên.
Nàng rít lên trong cổ họng nói không thành rõ tiếng nữa:
– Aahhhh… ahh… ahh aaaaahhhhh. Ngừng ngừng ngừng lạiiiiii.
Con mắt nàng trợn trắng lên nàng hét lên thật lớn “Ngừng lại điiiii”. Rồi lăn ra bất tỉnh, không biết vì chất độc hay vì nàng đã sướng tới cực điểm. Khi mụ vừa rút con cặc giả ra thì hai mép lồn Bạch Tuyết cứ ứa nước ra liên tục, rồi sưng mọng lên. Mụ để nàng nằm đó, đưa tay lên mũi Bạch Tuyết thì thấy nàng không còn thở nữa.
Sướng quá mụ hét to:
– Da trắng như tuyết này, môi đỏ như son này, tóc đen như mun này, thân hình tuyệt mỹ này! Thôi nhé từ nay người đẹp nhất trần là ta. Ha ha ha ha ha…
Mụ rảo bước ngay về cung, bỏ mặc Bạch Tuyết nằm đó.
Về đến cung mụ lại hỏi gương thần:
“Gương kia ngự ở trên tường.”
“Thế gian ai đẹp được nhường như ta!”
Gương bèn trả lời:
“Hoàng hậu đẹp nhất trên đời.”
“Thế gian ai sánh với với người được đâu!”
Tối hôm ấy, khi trở về nhà thì bảy chú lùn hết sức ngạc nhiên. Họ thấy Bạch Tuyết nằm ngay ra đất, hai mép lồn đỏ chạch, kiến bu đầy xung quanh. Họ đỡ nàng lên xem thử thì thấy Bạch Tuyết đã không còn thở nữa. Họ không sao tìm ra dấu vết gì về cái chết của Bạch Tuyết để chữa cho nàng. Chú lùn lớn tuổi nhất trích lấy ít nước nhờn trong lồn Bạch Tuyết đem đi xem xét.
Chú ta phát hiện ra thứ độc dược kỳ quái nào đó. Để chữa khỏi cho Bạch Tuyết, bảy chú lùn thi nhau xuất tinh đầy lồn Bạch Tuyết để loãng chất độc ra, song nàng vẫn trơ ra. Bảy chú lùn khóc lóc thảm thiết để tiếc thương cho nàng. Không biết làm gì hơn bảy chú đỡ nàng xuống suối, tắm rửa cho sạch những vết tinh trùng trước khi khéo léo cạo sạch âm mao ngay bẹn và nách của Bạch Tuyết rồi để nàng vào một chiếc quan tài bằng pha lê đặt giữa rừng. Họ thay phiên nhau chăm sóc cho cỗ quan tài.
Mấy ngày sau, lạ thay xác Bạch Tuyết không những không thối rữa mà còn trở nên ngày càng đẹp hơn. Bảy chú lùn điên cuồng tìm mọi cách, họ đi ra khỏi rừng, bắt cóc rất nhiều chàng trai trẻ về thử giao hợp với nàng cho loảng đi chất độc. Anh nào nhìn thấy Bạch Tuyết đều thích mê, nhưng khi áp sát thì thấy nàng không thở nữa thì lại đâm ra hoảng hốt. Họ la hét như điên rồi bỏ chạy mất tích. Bảy chú lùn vô vọng.
Bạch Tuyết vẫn trần truồng nằm trong quan tài cứ như là một vị thiên thần đang nằm ngủ… chờ một vị cứu tinh nào đó… Muôn thú ngày ngày vẫn bu quanh chiếc quan tài thương tiếc.
Năm tháng trôi qua…
Một hôm có một vị hoàng tử nước láng giềng tình cờ đi lạc qua khu rừng đặt chiếc quan tài của Bạch Tuyết. Hoàng tử cho ngựa xuống uống nước. Bỗng con vật hí lên không ngừng ra chiều động cỡn kỳ lạ. Hoàng tử chạy lại xem cho rõ. Chàng hết sức ngạc nhiên. Trước mắt chàng là một mỹ nhân xinh đẹp. Nàng đang nằng trong một cỗ quan tài bằng pha lê.
Nước da nàng trắng như tuyết, đôi nhũ hoa căng tròn mọng nước, hai cái núm hồng lên rất đẹp như hai trái vú sữa đang chín chờ người đến hái. Chàng liếc xuống hạ bộ nhìn thì còn ngạc nhiên hơn trước cái lồn sạch sẽ không hề có một cọng lông, đã vậy hai mép lồn còn hồng tươi và ươn ướt nước. Nàng đẹp quá, khác xa vẻ đẹp của mấy cô tiểu thư con nhà đài cát mà chàng từng đến với họ trước đây. Hỡi ôi, lông lồn của chúng đen sì dày đặc, mới nhìn là thấy mất cảm tình. Chúng không sao có được vẻ đẹp thiên thần như của nàng con gái này được. Mới nhìn nàng là hoàng tử đã mê ngay. Chàng yêu Bạch Tuyết thật sự rồi! Chàng nhìn ngắm Bạch Tuyết mà động lòng xuân… ở trong quần.
Không thể chịu nỗi nữa, hoàng tử cởi quần ra ngay, chàng sục nhẹ cho sự hưng phấn càng tăng lên. Chẳng mấy chốc dương vật hoàng tử nở to và dài ra đỏ hỏn. Chàng mở nắp quan tài ra rồi leo lên nằm trên người Bạch Tuyết. Chàng kinh hoàng nhận ra Bạch Tuyết không còn thở nữa, nàng đã là một người chết.
Hoàng tử toan vùng dậy thì chàng suy nghĩ lại:
– Không sao! Dù nàng chết nhưng vẻ đẹp vẫn còn. Bao nhiêu đó có thấm vào đâu so với sắc đẹp của nàng. Thôi ta cứ xuôi theo con ngựa chứng bất kham trong lòng ta vậy!
Nói rồi chàng với tay ra nhẹ đáp xuống bầu vú căng tròn trên thân hình Bạch Tuyết, lòng bàn tay nâng lấy bầu vú vun tròn, đầu ngón tay chạm nhẹ vào cái núm xinh xắn đang vươn lên như mời gọi. Cả người hoàng tử run lên, chàng chồm tới đặt một nụ hôn nhẹ nhàng vào đôi môi thơm mộng mơ màng. Lưỡi chàng vuốt ve đôi môi mọng đỏ, đánh tan đi những sợ hãi ban đầu của chàng.
Bạch Tuyết vẫn nằm bất động. Như tỉnh như say…
Mới đó mà hoàng tử trút bỏ luôn cái áo vướng bận để lộ những thớ cơ bắp rắn chắc, rồi chàng nằm lên người Bạch Tuyết. Chàng dang hai chân nàng ra rồi vục mặt vào giữa. Hoàng tử le lưỡi ra quét một lượt quanh lồn nàng. Một mùi hương thoang thoảng bốc ra, chàng hít mũi thưởng thức. Chàng vạch hai mép lồn ra, cái mồng gà hiện ra dưới ánh nắng.
Hoàng tử dùng hai ngón tay se se lấy. Bỗng toàn thân Bạch Tuyết run lên bần bật. Thấy thế hoàng tử đưa luôn chiếc lưỡi vào đó liếm qua liếm lại. Chàng tinh nghịch cắn nhẹ vào đó. Cái mồng gà đỏ lên. Hai bên mép lồn nước nhờn tuôn ra liên tục. Biết đã tới lúc, hoàng tử ngẩng đầu lên, dang hai chân nàng ra rộng hơn, chàng để mông chàng vào giữa rồi quắp hai chân nàng lại. Hai thân thể trần truồng quyện chặt lấy nhau, hơi nóng từ người hoàng tử thấm qua da thịt, làm ấm lại xương cốt đã nguội lạnh của Bạch Tuyết.
Toàn thân Bạch Tuyết căng đầy với những cảm giác đam mê. Thân xác nàng từ từ ấm lại. Mông hoàng tử chuyển động, điều chỉnh cửa mình còn đang ứa nước của Bạch Tuyết dừng lại ngay đầu dương vật, đang tìm cách xốc tới, hai tay chàng ghì lấy vú nàng. “Ótttttttt”, dương vật của hoàng tử chật vật tiến sâu vào âm đạo của Bạch Tuyết. Cơ thể Bạch Tuyết lại có phản ứng, âm đạo nàng co lại siết chặt dương vật của hoàng tử. Tiếng rên dài thoát ra khỏi miệng hoàng tử, những bức rức, tù túng trước cái nóng oi ả của trời và những nỗi khiếp sợ ban đầu trong tư tưởng chàng như thoát đi theo tiếng rên.
Hoàng tử bắt đầu nhấp. Sướng quá, chàng đã tìm được cái cảm giác mà chàng từng ao ước, mong đợi bấy lâu. Những nụ hôn nồng cháy chàng đặt vào cổ vài vai Bạch Tuyết trong khi tay chàng hết mân mê bầu vú căng tròn thì vuốt dọc hông nàng, tìm xuống cái mông tròn trịa, rồi lang bạt đến tận vùng đùi săn chắc. Thân thể Bạch Tuyết oằn oại trong vòng tay của hoàng tử, từng đợt rồi từng đợt, âm đạo mở rồi bóp chặt mỗi khi dương vật đâm vào rồi kéo ra, như ve vuốt, như khuyến khích dương vật hãy cứ trút bỏ những phiền muộn đang ứ đọng trong bầu chứa tinh đang căng đầy.
Lát sau, hoàng tử gồng cứng người lại, chàng bấu chặt vai Bạch Tuyết, từng dòng khí ấm áp trào ra, lan tỏa vào khắp âm hộ của nàng. Chất độc quái ác kia dần dần tan đi hết. Bạch Tuyết ưỡn người ra đón nhận cảm giác ấm áp thật sự mà bấy lâu nay nàng vẫn còn thiếu. Cảm giác được làm tình thật sự cùng một chàng trai đúng nghĩa. Hai mắt nàng mở to. Bạch Tuyết bừng tĩnh. Nàng co bóp âm đạo để ép lấy giọt tinh cuối cùng của hoàng tử.
Hồi lâu, nàng mới thỏ thẻ:
– Cảm ơn chàng! Chàng đã cứu sống thiếp.
Hoàng tử thở hổn hển. Chàng rút dương vật mềm xèo ra, đỡ Bạch Tuyết ngồi dậy dựa vào bờ vai rắn chắc của mình, mỉm cười. Bạch Tuyết đưa tay vuốt ve khuôn ngực đầy sức sống đang phập phồng của hoàng tử. Hoàng tử đưa tay vuốt tóc Bạch Tuyết, mái tóc dài đen mượt.
Hoàng tử hỏi nhỏ:
– Nàng là ai? Nàng tên gì?
Bạch Tuyết trả lời nũng nịu:
– Em tên Bạch Tuyết!
Hoàng tử ghì chặt Bạch Tuyết vào lòng rồi nói:
– Em đẹp lắm Bạch Tuyết à! Ta yêu em!
Hai người trân trân nhìn nhau. Bạch Tuyết kéo lấy hoàng tử nhảy vào cái hồ nước mát gần đó cùng tắm chung. Hoàng tử lại một lần nữa ôm lấy nàng. Thúc dương vật đã căng cứng từ bao giờ và thúc liên tục vào người nàng. Hai người rên la vang động cả bìa rừng, làm nai con chạy ngơ ngác…
Tối đến, Bạch Tuyết mời hoàng tử ở lại nhà bảy chú lùn một đêm. Nàng kể rõ ngọn nguồn đầu đuôi cho hoàng tử nghe. Hoàng tử nghe xong liền bày tỏ ý định đem Bạch Tuyết về cung. Chàng muốn cưới Bạch Tuyết làm vợ. Bảy chú lùn phản đối quyết liệt. Đâu dễ dàng gì mà đem một người đẹp của họ đi. Phải nhờ đến Bạch Tuyết sau một đêm dài thuyết phục từng chú từng chú một… trên giường thì họ mới bấm bụng đồng ý.
Sau đó, hoàng tử đem kiệu hoa rước Bạch Tuyết về cung. Để tạ ơn bảy chú lùn đã nuôi dưỡng Bạch Tuyết bấy lâu, hoàng tử để lại cho bảy chú lùn bảy cô nàng xinh đẹp. Bảy chú lùn tạ ơn rối rít.
Hôn lễ được tổ chức linh đình. Cả mụ hoàng hậu mẹ kế của Bạch Tuyết cũng được mời tham dự. Sau khi trang điểm son phấn, xiêm y đỏm dáng, mụ soi gương và hỏi:
“Gương kia ngự ở trên tường.”
“Thế gian ai đẹp được nhường như ta?”
Gương trả lời:
“Trước kia bà đẹp nhất trần.”
“Nhưng bà hậu mới muôn phần đẹp hơn.”
Giận sôi người lên, mụ cố gắng gượng thử đến xem bà hoàng hậu mới đẹp như thế nào. Bạch Tuyết trong xiêm áo lộng lẫy, nàng nắm tay hoàng tử bước ra. Trông nàng còn xinh đẹp gấp vạn lần trước kia. Mụ hoàng hậu giận quá, hộc máu mà chết. Từ đó trở đi, Bạch Tuyết sống hạnh phúc bên cạnh hoàng tử đến cuối đời. — Hết —
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.