Ngồi ở cổng trường, uống túi đồ ăn nhẹ và cốc trà đá, tôi nhìn thấy vài cậu bé lớp mười hai, miệng ngậm điếu thuốc, từ quán cà phê ven đường bên kia đường chậm rãi đi về phía lớp học. Bảo Bảo vội vỗ đùi tôi nói:
– Thầy Nan… thầy Nan… mấy đứa lớp 12 nhìn tởm quá, lũ khốn nạn mà mẹ chỉ hơn anh em chúng ta một lớp mà lại hành động như bố.
Tôi chặc lưỡi nói:
– Để họ yên, họ không cùng trình độ với anh em tôi, chuẩn bị vào lớp đi, nếu không sẽ bị thầy mắng. Nhìn mặt các thầy cô tôi thấy khó chịu vô cùng. Những anh lớp mười hai đó chắc cũng bằng tuổi các anh tôi, thậm chí có khi còn trẻ hơn vì được thầy cô “yêu” quá!
Bảo, Bình, Tiến, Mạnh cười và gật đầu. Tôi lấy tờ năm trăm đô la đưa cho cô bán nước và nói:
– Bu, để tôi để lại tiền nước, nếu nhiều quá hoặc không đủ thì cứ giữ lại và gọi cho chúng tôi khi nào xong…
Bà bán nước mỉm cười với những nếp nhăn trên mặt:
– Được rồi…Gần đây bạn có gặp khó khăn gì không?
Tôi bĩu môi nói:
–Nhưng, cậu nghĩ mình là ai thế? Cậu nhất định phải trốn trong nhà! Mái nhà thoải mái. Các anh em vào đi.
Đi được vài bước, tiếng trống vừa bước vào cổng trường, mấy lá cờ đỏ đã chặn năm người chúng tôi lại và nói:
– Ai đến muộn hãy đọc tên mình cho cả lớp nghe.
Tôi trợn mắt nói:
– cái này! Chỉ nghi ngờ Nam Công 11C5 sẽ ra mắt, anh ta sẽ không có tội nhưng những kẻ này sẽ ổn thôi:
Các cô gái Hồng Kỳ nghe vậy run rẩy, nhưng vẻ mặt vẫn cứng đờ nói:
—Không, bạn phải viết ra càng nhiều càng tốt, không được bỏ sót điều gì.
Tôi ngượng ngùng cười, cong môi, nhìn sổ nghĩa vụ rồi nghiêm túc nói:
– Thật sự? Không nghe lời mình thì chỉ phí thời gian, đừng chọc giận mình nhé, thế thì không vui đâu các bạn ạ.
Đúng lúc này, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao chạy nhanh ra và nói:
– Tôi cũng sẽ viết ra những cách bạn đe dọa cờ đỏ.
Tôi tặc lưỡi, ngậm kẹo cao su và nói:
– gia đình! Tôi cầu xin bạn, bạn dọa nhầm người rồi, bạn tên gì, học lớp mấy? Có vẻ tốt, phải không? Bạn có bạn gái không?
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa lạnh lùng trừng mắt, mím môi, dùng giọng điệu khiêu khích nói:
– Không phải chuyện của bạn! Tôi có thể biết tên bạn được không!
Tôi trả lời một cách thờ ơ:
– Tôi đã nói một lần và sẽ không nói lại lần thứ hai.
Sau đó tôi vẫy tay, các bạn trong lớp vui vẻ theo tôi vào lớp. Mạnh nheo mắt đi tới phía sau nói:
– Tôi hơi khó chịu vì lá cờ đỏ đó, mẹ tôi chỉ muốn viết sách mà chẳng đi đến đâu.
Thiên Đồng nói:
– Mẹ cô ấy hơi ngốc nghếch, chỉ cần vẻ mặt sắc sảo thôi, nhưng tôi biết đe dọa như vậy sẽ khiến cô ấy xanh mặt ngay lập tức, cô ấy trông thấp nhưng ngực rất to và cảm giác thật tuyệt khi véo cô ấy. ass. Nó lớn hơn. Khi nào bạn sẽ cố gắng véo mông nó?
Tôi bật cười vì anh chàng Tian này chuyên tán tỉnh con gái, anh ta phải trêu chọc bất kỳ cô gái nào có bộ ngực to và chảy xệ, ngay cả khi cô ấy mặc áo nịt ngực màu sắc nào.
Lúc mới vào lớp, lớp tôi rất hỗn loạn nhưng cũng không kém xa hạng nhất nhưng cũng không bao giờ đứng thứ hai đến cuối cùng.
Mọt sách nhặt truyện tranh hoặc rút điện thoại ra để chơi trò chơi điện tử. Tôi và những người khác bước vào, ngồi ở bàn cuối cùng, gác chân lên và trò chuyện.
Đúng lúc chúng tôi đang phấn khích thì giáo viên lịch sử bước vào. Cô gái này tên là Dao, vừa mới chuyển đến từ một trường khác. Điều đặc biệt ở cô là giọng nói trong trẻo khiến người ta muốn phát điên. Lớp học này toàn là những người ở chợ không hề quan tâm đến lịch sử, và tiếng ồn khiến cô phải nói to.
Anh ngồi đó, ném cuốn sách lên bàn, ra vẻ đang học hành chăm chỉ. Tôi cười khổ rồi lấy điện thoại ra chơi game.
Thực ra tôi không phải là một học sinh ngốc nghếch mà là một đứa trẻ được giáo dục tốt. Không có giải thưởng, nhưng ít nhất trong đầu tôi tràn ngập những phát minh nhỏ, và tôi có thể gửi bằng sáng chế phát minh trẻ cho các tổ chức nước ngoài. Và bởi vì tôi yêu lịch sử nên những chương trình nổi tiếng này hầu như không có ý nghĩa gì đối với tôi.
Đó không phải là một lời khen hay cho lắm nhưng tôi chỉ giỏi hai môn: vật lý, lịch sử và địa lý.
Đang tập trung chơi đùa thì giọng nói nhẹ nhàng của cô Đào vang lên:
– Nam giới! Hãy đứng lên và kể cho tôi nghe về nửa sau của Thế chiến thứ hai.
Tôi thầm nghĩ: “Mẹ ơi, mẹ nói đúng. Con chơi COD đã nhiều năm rồi. Con không biết điều vớ vẩn này. Điều này sẽ làm mẹ bẽ mặt”.
Tôi kể một đống sự thật và ý nghĩa viết trong vài trang sách giáo khoa, rồi cười khinh thường nói:
—Có thiếu thứ gì không? Bạn có cần tôi thêm nó không? Nhưng chắc chắn bạn đã biết tôi còn thiếu gì và yêu cầu tôi bổ sung phải không?
Anh vừa dứt lời, cả lớp xôn xao trước khi cô giáo lập lại trật tự. Nghe tôi nói, bà Thảo nói:
– Vậy tôi sẽ thêm nó vào và xem còn có gì nữa!
Ngày 6 tháng 6 năm 1944, ngày hôm đó trên bờ biển Normandy, Pháp, là ngày tôi không bao giờ quên. Có bao nhiêu màn chơi tái hiện lại cuộc đổ bộ đó?
Cô Knife mở miệng vì tưởng tôi không thể nói chính xác ngày tháng nên sự việc đã xảy ra. Khoảng năm bảy phút sau, tôi ngẩng đầu lên nói:
– Như thế này đủ chưa?
– ĐƯỢC RỒI! Hãy ngồi xuống và cất điện thoại của bạn đi! Bạn không thể chơi trong giờ học.
Tôi ngồi xuống mỉm cười quay sang tôi nói:
—Xin chào anh Nan, khiến cô không nói nên lời.
Tôi thổi nhẹ vào kẹo cao su và nói:
– Đối với tôi điều này là bình thường.
Lúc này Điền Đồng vui vẻ nói:
– Em yêu… Anh hiểu rồi, người phụ nữ này hôm nay mặc một chiếc áo nịt ngực màu trắng ngà và hình như cô ấy đã cấy ghép ngực!
Tôi quay lại bảo nó:
– Thế nên tôi thách bạn đoán xem cô ấy đang đi dép màu gì và nếu đoán được thì bạn sẽ được gọi là thiên tài, nhưng nhìn thấy một chiếc áo nịt ngực là chuyện bình thường.
Nghe tôi nói, anh mỉm cười nói:
– Được rồi! Tôi sẽ thử! Tôi chắc chắn sau này tôi sẽ biết nó có màu gì khi ra ngoài nhìn vào.
Mấy người chúng tôi đang ngồi ở bàn bên dưới, lớn nhỏ, chợt nghe một tiếng “bốp”. Cô Dao hét lên rồi nhanh chóng đưa tay xoa mông cô, mặt cô đỏ bừng như củ cải đường. Những viên bi trắng nhỏ nảy lên trên sàn gạch.
Thì ra có người dùng súng bắn đạn bi bắn vào mông cô Đào.
Có lẽ vì bị tổn thương và xấu hổ nên cô Dao vừa xấu hổ vừa tức giận, môi mím lại và ánh mắt đầy tức giận. Nước mắt sắp chảy ra, mọi người đều bật cười. Tôi vội quay sang Ping “boong” và hỏi:
– Bạn đang làm gì thế?
Bình Ân quay lại, nhẹ nhàng nói:
– Quyền Nó “hình như” bắn mình bằng súng, chắc đau lắm, súng bi mới này bắn mạnh quá.
Tôi ngẩng đầu lên hỏi lại anh:
– Cậu có chắc là cậu đã nhìn thấy anh ta bắn không?
Ping’boong’ gật đầu và nói:
– Tôi đã thấy! Là anh ấy, và anh ấy vẫn đang cười.
Tôi cũng là loại người nghịch ngợm trong lớp, nhưng tôi chưa bao giờ làm tổn thương thầy, cũng trêu chọc, dọa nạt thầy nhưng cũng chưa bao giờ làm tổn thương thầy. Nghe Ping nói, tôi lặng lẽ cúi xuống vặn chiếc thang ghế thành một chiếc đầu sắt hình hộp dài khoảng 60 cm rồi nhảy lên bàn, bước tới chỗ anh chàng “thay thế” Quyền và giáng một đòn thật mạnh vào anh ta. vai. Mặt đất đập vào anh.
Tôi muốn đánh vào đầu anh ta, nhưng lại sợ anh ta lại vùng vẫy nên tôi đánh vào vai anh ta. Quinn vội nhảy lên bàn bỏ chạy nhưng tôi vẫn tiếp tục đánh và chửi:
– Mẹ kiếp, mày ngu quá, thích bắn súng bừa bãi, nếu không bố mày sẽ đánh mày, đồ khốn. Bố cậu đã giận cậu lâu lắm rồi!
Qu Yan chạy tới chửi:
– Mẹ kiếp, con khốn miền Nam. Hãy nhớ rằng, cha bạn sẽ không để nó đi!
Cả lớp náo loạn, có học sinh nhanh chóng yêu cầu tôi ra về, có học sinh cố ngăn Quyên bỏ chạy. Thầy Thảo nhanh chóng ổn định lớp và yêu cầu giám thị gọi giáo viên chủ nhiệm.
Ngay sau đó, tôi và anh ấy cùng xuống tầng dưới phòng họp để uống trà. Nhìn thấy bóng tối, anh ta trừng mắt và nói:
——Hãy nhớ mặt cha ngươi, cha ngươi sẽ không buông tha!
Tôi ngẩng mặt lên, mỉm cười nói:
– Giúp bố cậu với! hơi e ngại…
Xuống phòng nói chuyện một lát thì mọi chuyện sẽ rõ ràng. Quyền bị đình chỉ học một tuần và tôi bị đình chỉ học ba ngày.
Đến lớp, Quyền cõng cặp sách trên lưng đi bộ về nhà, không quên mối hận này, thậm chí còn lẩm bẩm vài câu.
Tôi thà ở trong lớp còn hơn! Chỉ cần quay lại sau cuộc họp.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.