bầu trời của tôi
Thêm tác giả mới
Disclaimer: Không có gì thuộc về tôi ngoài bản thân tôi.
Xếp hạng: K+
Ghép đôi: Yunjie
Tình trạng: Đã hoàn thành
Thể loại: Độc thân
Cảnh báo: SA, buồn
Liên kết: http://vnsharing.net/forum/showthread.php?p=2681625
[Yun ah, bầu trời có màu gì?]
[Màu xanh]
[Jae thích màu đen hơn]
[Đó là bầu trời ban đêm… Nhưng không phải màu xanh đẹp hơn sao? ]
[Nhưng màu đen giống màu mắt Ho hơn]
[…]
[Jae nói sai à? ]
[Mắt Ho màu nâu mà]
[Thì chỉ là hơi giống thôi mà. ]
[Ừ, thì giống]
cười
[Ôm nào!!! ]
Đối với cậu bé 10 tuổi JaeJoong, bầu trời đẹp nhất khi nó có màu giống với màu mắt của YunHo. Anh luôn hy vọng một ngày nào đó bầu trời sẽ chuyển sang màu nâu.
[Yun ah, sao tớ không được tô bầu trời màu xanh lá? ]
[Trời làm sao mà màu xanh lá được? ]
[Nhưng…]
[Không phải Jae thích bầu trời màu đen sao? ]
Bởi vì màu đen giống màu mắt của Ngài
.
[Thì thích… Nhưng Yun thích màu xanh lá mà…]
[Thì tớ thích màu xanh lá, nhưng sao bầu trời lại là màu xanh lá? ]
[Jae muốn bầu trời của Jae là màu Yun thích]
[…]
[Không được thật à? ]
[Bầu trời của Jae màu gì Yun cũng thích]
Lại cười.
[Ôm nào!!! ]
Jae muốn bầu trời của mình có màu sắc mà YunHo của anh ấy thích. Có lẽ, chính vì bầu trời ấy mà anh mong muốn YunHo sẽ ở bên mình mãi mãi.
[Yun ah, mắt kính màu này được không? ]
[Màu này cũng được nhưng hơi tối]
[Màu này thì sao? ]
[Tạm thôi, sao Jae chọn màu này?]
[Cho giống màu kính mát của Yun] – cười
[Sao lại phải giống? ]
[Jae muốn được nhìn thấy màu của bầu trời giống như Yun nhìn thấy]
[Nhưng bầu trời ấy tối lắm…]
[Không sao, miễn đó là màu Yun thấy thì Jae cũng muốn thấy]
[…]
[Ôm được không? ]
[Ôm nào!!! ]
Lúc đó Jae rất muốn được nhìn thấy bầu trời giống như YunHo của mình. Dù trời sáng hay tối, tôi vẫn muốn chia sẻ với anh ấy.
[Yun ah! ]
[Jae?]
[Yun đi thật à? ]
[Uhm, bắt buộc mà. Nhưng chờ Yun 3 năm Yun sẽ về]
[Phải giữ lời hứa đó] -Meo.
[Nhất định rồi]
nước mắt
[Ôm nào!!! ]
Cái ôm dường như dài hơn và ấm áp hơn.
Jae lúc đó rất sợ hãi vì bầu trời của anh dường như không còn có anh để nhìn thấy nữa, và bầu trời nơi anh sẽ sớm thuộc về đã quá xa.
[Yun ah~]
[Bầu trời của Yun có màu gì? ]
[Bầu trời của Yun có giống bầu trời của Jae không? ]
[Sao bầu trời của Jae giờ có nhiều màu quá…]
[Yun ah~, 3 năm sao lâu quá… Bớt một năm có được không? ]
[Nhớ Yun thích bầu trời của người khác thì làm sao đây? ]
[Yun phải giữ lời hứa… Không được bỏ Jae đấy!!! ]
[Muốn được ôm quá]
khóc…
Khi đó, bầu trời của Jae bị xáo trộn bởi những lo lắng và khao khát. Sẽ ra sao nếu YunHo của bạn ở rất xa, thuộc về một bầu trời khác… Nếu điều này là sự thật thì chuyện gì sẽ xảy ra với Jay khi YunHo là cả bầu trời của Jay?
[Yun ah… Hơn 3 năm rồi đấy]
[Yun ah~… Gần 4 năm rồi còn gì? ]
[Yun! Qua 4 năm mấy ngày rồi đấy]
[Yun, sắp 5 năm rồi. Khi nào thì Yun về đây. Bầu trời của Jae giờ chẳng còn màu sắc gì cả. Nó chờ Yun về để tô lại màu đấy]
Khi đó, Jae luôn tin rằng khi YunHo của anh trở lại, hai người có thể cùng nhau tô màu lại bầu trời của mình. Phải đến khi tin YunHo quay lại cùng bạn gái lọt vào tai Jay, Jay mới nhận ra bầu trời của mình đã vỡ thành nhiều mảnh nhỏ vô hình, không màu.
Sau đó, bầu trời xuyên qua cơ thể anh, lưỡi kiếm sắc bén cắt vào trái tim anh, khiến máu chảy ra. Nhưng Jae vẫn chậm rãi nhặt những mảnh vỡ lên và tự mình ghép chúng lại với nhau. Anh không thể ngồi khóc như con gái, nhưng nỗi đau âm ỉ đó còn tàn khốc hơn bất cứ điều gì.
[Yun ah, bầu trời của Yun… giờ chẳng phải bầu trời của Jae nữa rồi]
Jay âm thầm thu thập những mảnh vỡ của bầu trời, thậm chí cả những mảnh vỡ của chính mình và dùng thời gian như chất keo để hàn gắn chúng. Anh ta biến sự kiên nhẫn chờ đợi thành sự kiên nhẫn quên lãng. Dù thế nào đi nữa, cho dù thế giới của anh có sụp đổ thì nó cũng sẽ không ảnh hưởng đến người đó. Sự mệt mỏi khiến anh quen với việc âm thầm bỏ cuộc.
[Yun ah, vì bầu trời nguyên vẹn của cậu . Jae sẽ coi như chúng ta chưa từng có chung một bầu trời]
Anh và YunHo gặp nhau qua buổi họp mặt bạn bè. YunHo dẫn theo bạn gái của anh ấy và anh ấy cũng dẫn theo bạn gái của mình. Có lẽ bầu trời của hai người đã không còn như xưa nữa.
[Đây là Park Hee Mi, bạn gái Yun]
[Xin chào, tôi là Kim Jaejoong. Đây là Soo Yoong, bạn gái tôi]
[Xin chào, tôi là Jung Yunho]
tóm lại. Sau đó mỗi người đi theo con đường riêng của mình. Đôi khi, khi nhìn thấy YunHo chiều chuộng bạn gái bằng ánh mắt lạnh lùng và vô tâm trước mặt, Jae sẽ cảm thấy mình thật kiên cường. Sau đó anh hôn nhẹ nhàng lên má bạn gái Xiu Yong, tràn đầy yêu thương.
Bầu trời của Jay vẫn không màu, chỉ còn những vết nứt chưa lành. Mỗi khi nghĩ đến YunHo và bầu trời ngày xưa, trái tim Jae không cầm được máu. Nhưng thời gian dần dần khiến khuôn mặt anh trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn đến đau lòng. Anh cảm thấy như mình đang khóc trong cơ thể vô cảm đó.
Cho đến một ngày mưa, YunHo đứng trước nhà ướt sũng.
[Jae ah, bầu trời của Jae… không còn là Yun nữa đúng không]
[…]
[Yun biết Yun có lỗi… Nhưng Yun không chịu đựng được nữa. Jae … Jae thật sự không còn muốn biết đến bầu trời của Yun nữa phải không. Yun không còn cơ hội nào nữa đúng không? ]
[… Cậu vào nhà đi, ướt cả rồi…]
[…]
YunHo dường như đã trở lại là YunHo của nhiều năm trước nhưng hoảng sợ hơn, mệt mỏi hơn và già dặn hơn.
[Cậu uống gì? Tôi lấy khăn cho cậu nhé? ]
[Jae… không thể gọi Yun như trước kia sao? ]
Trước đây YunHo thuộc về anh nhưng giờ đây YunHo thuộc về cô gái ấy. Chúng ta vẫn có thể gọi nó như cách chúng ta thường gọi nó chứ?
[Cậu đến có chuyện gì không? ]
YunHo nhìn anh, ánh mắt đầy bất lực và đau đớn. YunHo cho biết Ximei không phải là người anh yêu, chỉ vì một sai lầm mà YunHo phải chịu trách nhiệm với Ximei, còn người anh yêu thì chưa bao giờ thay đổi.
[…Yun chưa khi nào quên Jae hết. Chỉ là khi trở về không còn mặt mũi nào đến gặp Jae xin lỗi]
[Yun không cần xin lỗi, dù sao thì chuyện cũng đã qua rồi. Chỉ có thể như thế thôi…]
Đôi mắt của YunHo trống rỗng. Jae thực sự không còn tình cảm với anh nữa sao? Câu trả lời bên trong của YunHo là có, khuôn mặt lạnh lùng đó không phải của Jie, cũng không phải vẻ mặt tàn nhẫn đó.
[Jae nói dối. Sao Jae có thể cho qua dửng dưng như thế. Yun không tin Jae không quan tâm! ]
Ngoài việc không thể tin rằng Jae thực sự đã từ bỏ mình, Yun còn có thể làm gì khác?
[Tôi quan tâm hay không có còn quan trọng không? Đằng nào thì cậu cũng vẫn phải chịu trách nhiệm với cô ấy. Yunho mà tôi biết không phải người trốn tránh trách nhiệm của mình. Tôi còn có thể làm gì khác ngoài việc buông tay từ bỏ? Cậu nghĩ tôi cam tâm sao? ]
[Yun không trốn tránh trách nhiệm, nhưng Yun cũng không thể chạy trốn con tim mình. Jae, nói với Yun Jae vẫn còn yêu Yun, vẫn coi Yun là bầu trời của Jae đi. Yun sẽ tìm cách… Yun không muốn nhìn thấy Jae trốn tránh dưới lớp mặt nạ này nữa. Jae không phải như thế này]
[Sao cậu biết tôi không phải thế này? Làm sao cậu biết được điều đó khi bản thân đã rời khỏi tôi bao nhiêu năm trời, cậu biết gì về việc tôi thay đổi chử? ]
[Yun biết, vì đối với Yun , Jae vẫn luôn luôn là bầu trời mà Yun mong nhớ. Bầu trời của Yun trong sáng, ngây thơ, hay cười và thích được ôm. Bầu trời ấy luôn muốn trở thành bầu trời của Yun mà không biết rằng bản thân đã là bầu trời mà Yun yêu thương nhất rồi. Yun đối với Jae chưa bao giờ thay đổi.]
Jae thực sự muốn tin vào những điều tốt đẹp đó. Jae thực sự muốn tin rằng Yun luôn yêu Jae và không bao giờ thay đổi.
Nhưng không phải có một cô gái bên cạnh Yun sao? Yun không thể trốn tránh trách nhiệm. Yun không thể bỏ rơi cô gái đó. Nếu lần này Jie yếu đuối, bầu trời của Jie sẽ lại vỡ tan… và có thể không có thuốc chữa.
[Yun ah, bầu trời của Jae dù vụn vỡ nhưng chưa bao giờ thay đổi…]
[Yun ah, bầu trời của… Jae… thực sự đã tan nát mất rồi. Chẳng còn cách nào hàn gắn được nữa. Nhưng Yun đừng lo, Jae sẽ dần dần quên đi, sẽ không còn đau buồn. Yun không cần phải lo Jae không sống thật với mình, bởi vì Jae biết sẽ có lúc Jae phải tự bản thân đối diện với tất cả, bằng con người thật của Jae. Nhưng hãy cho Jae thêm thời gian để từ bỏ lớp mặt nạ này. Nó là lá chắn bảo vệ cho Jae bao năm qua , nhờ có nó mà dù đau đớn đến cùng cực, Jae vẫn có thể mỉm cười. Cảm ơn Yun đã giúp Jae hiểu được tình cảm của Yun, nhưng Jae không thể đón nhận được nữa rồi. Yun phải trở về và thực hiện trách nhiệm với Hee Mi… vì Yun mà Jae biết là người biết giữ chứ tín lắm. Jae không thể nói với Yun rằng Jae yêu Yun. Jae xin lỗi…]
Đây là câu cuối cùng mà YunHo có thể nghe được, vì sau khi nghe xong, anh ấy hoàn toàn suy sụp. Jay đã không cho họ một cơ hội. Anh biết mình có lỗi nhưng anh không thể chịu nổi khi nhìn thấy Jae đi cùng một cô gái khác.
Yun tin rằng Jae vẫn yêu Yun rất nhiều.
Nozomi thông báo mang thai vào một ngày mưa. Lúc đó, điều duy nhất mà YunHo nghĩ đến là nụ cười rạng rỡ của Jay. Rồi nụ cười nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại những giọt nước mắt.
Vào thời điểm đó, YunHo đã hoàn thành 5 năm học tập căng thẳng. Chuẩn bị về Hàn Quốc để gặp lại Sky bé nhỏ thân yêu.
Khi Hee-mi nói muốn nhanh chóng trở về Hàn Quốc để kết hôn, YunHo thực sự suy sụp. Bầu trời của anh không bao giờ thay đổi, chỉ là anh tự hủy hoại mình vì sợ làm bầu trời đó đau đớn và tổn thương. YunHo không dám nghĩ quá nhiều. Nhưng trách nhiệm rốt cuộc là trách nhiệm, hắn không thể từ bỏ.
Khi đưa Nozomi về nhà, điều YunHo sợ nhất là phải đối mặt với Jae như thế nào. Anh sợ nhìn thấy đôi mắt Jie đẫm lệ, sợ nhìn thấy bầu trời của Jie không còn là của mình nữa. Nhưng mọi chuyện đã vượt quá sức chịu đựng của YunHo.
Chờ đợi để chào đón anh là Jin JaeJoong lạnh lùng và xa cách. Ông chủ của anh không thể chỉ hôn một cô gái một cách tùy tiện như vậy chứ đừng nói đến việc chào đón anh một cách lạnh lùng như vậy. YunHo cảm thấy nỗi đau mất đi bầu trời. Nhưng YunHo vẫn nuôi hy vọng vì nghĩ rằng Jae của anh chỉ đang che giấu cảm xúc thật của mình mà thôi.
Nhưng lời nói hôm nay là phán quyết cuối cùng của bạn. YunHo thực sự đã mất đi Jay của mình, mất đi người anh luôn yêu thương, YunHo biết rằng anh sẽ không thể giữ được dù chỉ một mảnh nhỏ của bầu trời đã vỡ vụn đó.
[Jae… đây là thiệp mời…]
[Đám cười của cậu hả? Tôi nhất định sẽ tới]
Jay mỉm cười, cầm lấy tấm thẻ đỏ tươi trên tay rồi mỉm cười. Tên của YunHo được viết bằng mực vàng trông rất đẹp. YunHo sẽ trông thật xinh đẹp trong bộ đồ chú rể. Cô dâu của YunHo chắc chắn cũng rất xinh đẹp.
[Yun ah, bầu trời của Jae…mãi mãi không thay đổi. Nhưng cũng không còn thuộc về Jae nữa.]
Đám cưới của YunHo diễn ra vào Chủ nhật, và hôm đó Jae đã dậy rất sớm để chuẩn bị.
YunHo cũng dậy sớm… chỉ ngồi và nhìn chằm chằm vào chiếc kính râm cũ của mình.
Jae muốn nhìn thấy màu sắc của bầu trời giống như Yun.
Bầu trời hôm nay Jae nhìn thấy màu gì, Jae?
Đám cưới sắp đến nhưng Jay vẫn chưa đến. Khi YunHo đang nói chuyện với mọi người, chiếc kính râm trên ngực anh ấy rơi ra… và anh ấy vô tình giẫm phải kính râm. Một linh cảm xấu hiện lên trong đầu YunHo, nhưng mọi thứ chỉ là mơ hồ.
Tại sao Jay vẫn chưa đến?
Ngay khi YunHo nói “Tôi đồng ý” với vị linh mục thì bên dưới đột nhiên có một sự náo động. Lúc này, có người chạy tới báo cáo: “Kim JaeJoong bị tai nạn khi đang lái xe và hiện đang ở phòng cấp cứu. Anh ấy vẫn khỏe mạnh”.
YunHo chỉ nhớ mọi thứ đang sụp đổ dưới chân mình.
Jay, đừng trừng phạt Yun như thế này. Jae hứa sẽ quên đi và mỉm cười trở lại. Yun biết Yun ích kỷ, nhưng chỉ cần Jie có thể mỉm cười với Yun thì Yun vẫn muốn tồn tại trên thế giới này. Jay, xin đừng rời bỏ cuộc đời này. Yun đã đánh mất bầu trời, nhưng Yun hy vọng rằng bầu trời vẫn có thể thuộc về những người tốt. Cho dù Yun có đau khổ trong đời cũng không sao. Jie không thể đối xử với Yun như thế này. Làm gì trên đám mây? Làm ơn… đừng rời bỏ cuộc sống của Yun như thế này…
Sau khi đến bệnh viện, YunHo điên cuồng tìm bác sĩ để hỏi thăm tình trạng bệnh nhân của Kim JaeJoong.
Đứng trước phòng mổ, YunHo nghe thấy bác sĩ lắc đầu buồn bã. Nó thực sự đã kết thúc?
Jay, Jay ở đâu? Nụ cười ngu ngốc đó ở đâu? Tại sao bạn không cười với Yun nữa? Chà, bạn không cần phải mỉm cười với đám mây…bạn có thể nhìn đám mây với ánh mắt lạnh lùng. Chỉ cần Jie mở mắt ra, Yun sẽ không bao giờ để Jie rời xa Yun nữa, cho dù anh có phải từ bỏ tất cả. Yun biết Yun đã sai… Jie, mở mắt ra đi!
Những đám mây đã đi đâu trên bầu trời?
Sau khi Jae rời đi vào ngày cưới của YunHo, mọi thứ dường như trở lại bình thường. Vì YunHo nói “đồng ý” nên đám cưới coi như đã hoàn tất và YunHo trở thành chồng của Hee-mi.
Hai tháng sau đám cưới, Nozomi tìm thấy lá thư để lại đầu giường của YunHo sau khi anh rời đi.
Heemei,
Xin lỗi. Bạn là một cô gái tốt. Em xứng đáng có một người đàn ông thực sự yêu em chứ không phải anh. Thứ duy nhất anh không thể trao cho em là trái tim và tình yêu của anh. Đó không phải lỗi của bạn, tất cả là lỗi của tôi. Khi mất đi người đó mãi mãi, anh mới nhận ra cuộc sống của mình chẳng còn ý nghĩa gì. Anh đã ngàn lần cầu nguyện xin Chúa cho người đàn ông đó sống lại, lau nước mắt cho anh và nói “con xin lỗi” một cách chân thành. Nhưng đã quá muộn.
Sau khi anh ra đi, em hãy tìm một người yêu em và sống thật hạnh phúc nhé. Tôi không phải là bầu trời của bạn nên tôi không thể bảo vệ bạn. Bạn đã hoàn toàn chết kể từ ngày tôi rời bỏ bạn. Thể xác và tâm hồn giống nhau. Hãy tìm bầu trời của riêng bạn và bảo vệ nó bằng cả trái tim. Tôi sẽ luôn trân trọng bạn như một người bạn và một người chị.
Nguyện xin Chúa ở cùng bạn mãi mãi, soi sáng con đường của bạn và bao bọc bạn trong ánh sáng của Ngài.
Xin lỗi.
Jung YunHo
Người ta tìm thấy YunHo trong mùa đông lạnh giá. Anh ta dường như nhảy từ một vách đá xuống biển băng giá. Có lẽ anh chỉ muốn lấy lại bầu trời đã mất của mình.
Jay, đợi đám mây đi.
kết thúc
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.